CHƯƠNG 3: SONG KIỆT VẪN CÒN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi giết chết Ngưu Thú Giang Trừng ngự kiếm tới hang động đã chỉ Hoài Tang, trên đường Giang tông chủ không ngừng nghĩ muốn phạt Kim Lăng, vẫn là phần lo cháu ngoại trai này là thương thế nào nghiêm trọng không. Tới nơi ngay cửa động đã nghe tiếng Kim Lăng cùng đệ tử Lam Cảnh Nghi cải nhau

- Ngươi nói gì? – Kim Lăng nói

- Ta nói ngươi đó, sao không phục hả? – Cảnh Nghi cải lại

- Cảnh Nghi không được vô lễ - Lam Hi Thần nhắc nhở Cảnh Nghi – Kim tông chủ cũng là gia chủ một gia con không được vô phép.

- Dạ, tông chủ, con sai rồi – Cảnh Nghi nói

- Nếu có sức lực vậy chúng ta lập tức trở về Vân Mộng – Giang Trừng cau mày nói

- Cữu cửu, người đã về - Kim Lăng thấy Giang Trừng vui mừng chạy tới ôm nói

- Ta chưa chết được – Giang Trừng lắc đầu nói – Ngươi không ở Kim Lân Đài chạy loạn tới đây làm gì, hay là ngươi không cần chân nữa?

- Cữu cữu, ta cũng là đi học hỏi kinh nghiệm mà – Kim Lăng bĩu môi nói

- Còn nói, thân là tông chủ một gia mà chạy loạn khắp nơi – Giang Trừng gỗ đầu Kim Lăng nói – Lại còn làm phiền Lam tông chủ, Hàm Quang Quân và Ngụy Vô Tiện đi cứu ngươi, ngươi là không cần mặt mũi mà ta cần, còn không mau tạ ơn!

- Tạ ơn Lam tông chủ, Hàm Quang Quân và Ngụy tiền bối – Kim Lăng nói

- Không cần đa lễ - Lam Hi Thần nói – Cũng không giúp được gì

- Lam tông chủ, người là đang nhàn hạ bế quan sự lại vì A Lăng xuất quan tương cứu ngày sau sẽ đem lễ tạ ơn ngài – Tam Độc Thánh Thủ mở miệng liền thấy máu – Cũng phiền nhị vị đi dạo rồi

- Giang tông chủ, Lam mỗ hổ thẹn – Lam Hi Thần nói

- Không cần hổ thẹn – Giang Trừng cười nói – Lam tông chủ bế quan là sự tình lại nhọc công cứu A Lăng cháu ngoại ta sắp chết vì Ngưu Thú

- Ngưu Thú – Giang Trừng nói làm mọi người đứng im nhìn, Lam Hi Thần nói – Ngài là biết con hung thú này nguồn gốc

- Đúng thế – Giang Trừng lười giấu nói – Chỉ là ở đây không tiện nói chuyện, đây tuy Thanh Hà chủ sự nhưng lại gần Vân Mộng hơn chi bằng các vị qua nghĩ một đêm tiện trị thương tốt nhất có thể, mai chúng ta nói tiếp.

- Vậy làm phiền Giang tông chủ - Tất cả đồng thanh nói

Giang Trừng tóm lấy theo Kim Lăng dẫn đầu đoàn người về Vân Mộng, tuy là buổi tối và do Giang gia tổ huấn khác, không nhiều quy tắc như Vân Thâm tuy không náo loạn nhưng cũng không im lặng như Vân Thâm. Đám đệ tử thấy tông chủ nhà mình đang dắt theo tiểu công tử đang bị thương lập tức dừng mọi người lại hành lễ

- Tông chủ

- Giờ này các người còn náo loạn cái gì – Giang Trừng cau mày nói

- Bẩm tông chủ, mẹ của thập tam sư đệ bệnh nặng nên tụi con đến y phòng lấy thuốc ạ - nhị đệ tử Giang gia nói

- Ngươi cùng với đại sư huynh người đi theo xem có gì cần giúp, nếu cần ngân lượng đến ngân thố lấy – Giang Trừng nói – Kêu các sư đệ chuẩn bị phòng cho họ cũng kêu y sư đến.

- Dạ

- Các vị, trước tiên nên nghĩ ngơi đã – Giang Trừng quay qua nói – Ta trước đem A Lăng trị thương nếu cần gì các vị cứ nói với đệ tử của ta

- Đa tạ Giang tông chủ - Tất cả đồng thanh nói

- Không cần khách khí, các vị cũng vì cứu A Lăng

- Mời các vị - Tam đệ tử nói – Vãn bối là tam đệ tử của tông chủ Giang Tam, hiện nhị vị sư huynh đến giúp thập tam đệ nên có gì phân phó các vị cứ tìm vãn bối.

Cả đám người đều theo Giang Tam đệ tử của Giang Trừng nhận phòng, tới khi Ngụy Vô Tiện thì bị cản trở, khiên nhiều người ngẩn

- Ngụy tiền bối – Giang Tam đưa tay cản – Nơi này không có chỗ của người.

- Không phải Giang Trừng nói là..... – Ngụy Vô Tiện nói, Lam Vong Cơ nhíu mày

- Tiền bối hiểu lầm – Giang Tam vội nói – Ngài là được sắp xếp chỗ khác không phải ở nơi này.

- Tại sao? – Lam Vong Cơ lên tiếng.

- Hả? – Giang Tam ngẩn ra

- Ý đệ ấy nói là tại sao Ngụy đệ lại được sắp xếp riêng – Máy đọc đệ đệ Lam Hi Thần lên tiếng giải thích

- À, đây là sắp xếp của tông chủ vãn bối không biết – Giang Tam nói, nhìn thẳng Cô Tô song bích – Nhưng thứ vãn bối nói thẳng

- Giang công tử cứ nói – Lam Hi Thần nói

- Chuyện này cũng chỉ là chuyện của Vân Mộng xin hỏi hai vị lấy thân phận gì hỏi ạ

- Vân Mộng .... – Lam Vong Cơ bị huynh trưởng cắt lời

- Ngụy đệ hiện đang cùng Vong Cơ... - Lam Hi Thần thấy đệ đệ nhà mình sắp nổi giận dằn y lại nói nhưng bị chặn ngang

- Đạo lữ - Giang Tam nói – Vậy xin hỏi Lam gia các vị có nói với bên ngoài là Ngụy tiền bối thân phận sao? Nếu ta không lầm thì thận phận đạo lữ cũng chỉ là người tự đồn đại, mà từ xưa lời đồn có mấy cái là thật ạ.

- Là.... – Lần này huynh đệ nhà họ Lam im lặng

- Giang Tam – Nhiếp Hoài Tang lên tiếng phá vỡ khó xử - Ta vẫn là lối cũ đi nhaz

- Vâng Nhiếp tông chủ tự nhiên – Giang Tam nói xong quay qua nói – Ngụy tiền bối mời

- Ừ - Ngụy Vô Tiện bước theo nói – Lam Trạm đi thôi

- Ngụy tiền bối, ngài đây bị ai làm bị thương ạ? - Giang Tam hỏi

- À, hung thú – Ngụy Vô Tiện nói – Ngươi là ở đây bao lâu rồi

- Dạ, chúng con ở đây được mười chín năm rồi ạ

- Vậy là lúc Giang gia xây dựng lại

- Dạ, gần như thế à, tiền bối có chuyện này ta muốn nói rõ với người

- Được ngươi nói

- Dù người chưa từng đến Liên Hoa Ổ nhưng người cũng không nên để mình ủy thất, suy cho cùng người là xuất thân Vân Mộng.

- Ta, ta

- Chuyện của tiền bối cùng tông chủ chúng ta không có cách gì xen vào nhưng người ngoài muốn khinh dễ ngài cũng phải xem Vân Mộng chúng ta cho phép không.

- ....

- Đã tới nơi, nhị vị chờ chút y sư sẽ tới

- Đây là...

- Đây là phòng của sư bá chúng tôi, phiền nhị vị tạm thời chịu khó

Giang Tam rời đi Ngụy Vô Tiện xúc động đi vào phòng nơi này là nội viện trong Liên Hoa Ổ nơi ở của người thân tông chủ, còn trạch viện là nơi dành cho khách nhân, Ngụy Vô Tiện lại được ở nội viện đều này nói lên đều gì không cần nghĩ cũng biết.

Thật ra đám đệ tử đều hiểu tông chủ nhà mình rất ngạo kiều, tuy ngài không nói nhưng luôn mong sư huynh của mình về nhà.

Thật sự đám đệ tử đa số là cô nhi được Giang Trừng đem về nuôi đa số trong họ là do Ôn thị năm xưa hại chết, nếu nói không hận là không thể tuy nhiên cả đám không phải là hồ đồ, sư bá của họ bảo vệ Ôn thị kia là những người không đáng chết, họ cũng bị tộc mình liên lụy, vốn trong đám sư đệ của có người của họ Ôn mà, chẳng qua sư bá ngốc, tông chủ nhà mình ngạo kiều nên thành ra đám sư huynh đệ đều thấy như không, nhưng khi săn đêm cũng sẽ cực kỳ chiếu cố những người nói xấu sư bá họ.

Giang Nhất là đại đệ tử, Giang Nhị là nhị đệ tử, Giang Tam là tam đệ tử, cả ba đều là cô nhi được Giang Trừng nhận làm đệ tử cũng là ba đệ tử đắc ý của Giang Trừng, nhưng bát quái thì họ không thiếu nhiều lúc Giang Trừng rất đau đầu vì họ thế mà còn có một đệ tử thứ tư so với Ngụy Vô Tiện cũng chín mười bát quái, tứ đệ lại được ba vị sư huynh che chở lại thêm lộng hành.

- Tam sư huynh, tam sư huynh – Giang Tứ nói

- Sư bá về rồi, đệ không đi gặp sao?

- Không gặp, ta có chuyện báo

- Nói

- Đại tiểu thư và nhị tiểu thư đã giết Trần gia

- Cái gì

- Ta mới nhận được tin giờ làm sao, sư thúc có giết nhị vị tiểu thư không?

- Lý do tiểu thư làm vậy là gì – Giang Nhất vừa về nói

- Dạ, đệ không rõ đang muốn báo với đại sư huynh thì huynh đi giúp thập tam rồi nên đệ mới báo cho tam sư huynh trước

- Hôm nay đúng là nhiều chuyện – Giang Nhất nói – Đệ qua bên phòng sư bá coi chiếu cố người, sư phụ giúp sư bá nhận ngươi cái đồ đệ thì người cũng phải làm tròn hiếu đạo

- Đệ biết

- Đi đi

- Đại sư huynh, chuyện này làm sao?

- Sao gì chờ ta đi gặp Nhị vị tiểu thư rồi tính, tạm thời đừng cho sư phụ biết

- Tiểu thiếu gia cũng ở không nên làm người nghi ngờ

- Dạ

Sáng sớm Giang Trừng dậy ra thao trường nhìn các đệ tử của mình luyện võ, tuy Giang gia nói quy cũ thoải mái hơn các thế gia khác nhưng vẫn có quy tắc bất thành văn đó là hàng tháng ai thi đấu xếp cuối liền cọ nhà vệ sinh nên chẳng dám không nổ lực. Giang Trừng đi vô nghe Giang Tam bẩm báo lại việc đã sắp xếp cho Giang Trừng nghe

- Ai bảo ngươi sắp xếp cho Ngụy Vô Tiện ở nội viện, trạch viện Giang gia hết chỗ à

- Nhưng tông chủ cũng không báo là sắp xếp ở đâu

- Các ngươi gần đây chân rảnh không có chỗ nào để phải không?, có cần ta đánh gãy không

- Tông chủ không thể a, con còn muốn đi hái sen

- Các ngươi gần đây rất rảnh.

- Tông chủ, người đừng vậy mà, con cũng đâu biết làm sao, đại sư huynh cùng nhị sư huynh đều đi

- Cút – Giang Trừng cau mày nói – Quay lại

- Dạ

- Đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho họ

- Vâng

Nói rồi Giang Trừng đi thiện phòng vô ngồi ngay vị trí chủ tọa trên cao, kế bên là Kim Lăng đã yên vị bên trái chính là Cô Tô song bích và Ngụy Vô Tiện, bên phải là đám hậu bối

- Âu Dương công tử đã báo bình an cho gia phụ chưa – Lam Hi Thần nói

- Tạ Trạch Vu Quân quan tâm – Tử Chân trả lời – Đã gửi tin cho gia phụ rồi ạ

- Các vị dùng bữa xong, Giang mỗ có việc muốn nhờ

- Giang tông chủ khách khí, có việc cứ nói – Lam Hi Thần nói

- Trừng Trừng, sao không đợi ta – Nhiếp Hoài Tang nói

- Trừng Trừng – Ngụy Vô Tiện cười lớn nói

- Nhiếp tông chủ, người không phải luôn coi đây là nhà tùy tiện sao – Kim Lăng liếc mắt nói

Câu nói của Nhiếp Hoài Tang làm mọi người thích thú. Ngụy Vô Tiện vừa buồn vừa mắc cười, mắc cười là vì tên gọi, buồn là vì Giang Trừng không còn thân thiết với hắn nữa mà thân thiết với một người khác. Lam Vong Cơ tuy có kinh ngạc nhưng không quan tâm lắm đối với hắn Giang Trừng là kẻ hại Ngụy Anh của hắn. Lam Hi Thần tuy là ngạc nhiên nhưng vì gia quy không được nghị luận chuyện người nên cũng không nói gì. Đám tiểu bối thì người mắt A miệng O mà ngạc nhiên, vuốt lo sợ dùm Nhiếp tông chủ

- Bát quái cái gì – Giang Trừng nói – Chỉ cái tên gọi đâu ra lắm chuyện, Hoài Tang huynh cũng nên an tọa đi

- Trừng Trừng, ngươi lại hung dữ rồi – Nhiếp Hoài Tang không sợ chết nói

- Nhiếp tông chủ gần đây chắc nhớ thương Tử Điện – Giang Trừng nhíu mày nói

- Không không ta ăn ta ăn đã.

Cả buổi ăn diễn ra rất quỷ dị, Vong Tiện thả đường ngọt chết người, Lam Hi Thần đã quen vô cảm, Nhiếp Hoài Tang ăn ăn coi như không thấy, đám tiểu bối mắt nhìn tim tim nhìn phổi đỏ mặt than trời ăn vội vàng, Giang Trừng ăn hết nổi đi ra ngoài.

- Các vị Giang mỗ còn có việc xin phép lát các vị ăn xong xin đi theo Giang Tam đệ tử của ta, cáo từ

Ăn xong mọi người được Giang Tam đưa tới đình viện giữa hồ sen nhìn tên đình viện Tịnh Đế, đã thấy Giang Trừng đứng chấp tay ra sau nhìn Tịnh Liên Đế, nhìn bóng lưng cô độc không nói lên lời. Kim Lăng cảm giác bất an không nói lên lời.

- Tông chủ - Giang Tam nói – Con đã đưa người tới

- Ừ - Giang Trừng quay lại nói – Con quay về đi, nói A Nhất, A Nhị, A Tứ tối nay gặp ta trong thư phòng.

- Dạ, tông chủ, con ra ngoài

- Các vị mời ngồi

- Giang tông chủ có chuyện gì ạ - Lam Hi Thần mở miệng cười nói

- Lam tông chủ, ta muốn nói đến con Ngưu Thú hôm qua

- ....

- Đây là tình cờ ta biết được, vì tìm nó ta đã nhờ Hoài Tang tìm hiểu khắp nơi lại không ngờ vô tình lại gặp được

- Cữu cữu, sao người cần tìm nó – Kim Lăng nói

- Ta tìm cho ngươi chơi được không? – Giang Trừng liếc mắt – Đây là con Ngưu Thú tu luyện được năm trăm năm và từng uống máu tứ đại thần thú.

- Cái gì - Lam Cảnh Nghi kinh sợ nói – Nói vậy chẳng khác nào chúng ta vừa đùa giỡn với Diêm Vương về à? – Cả đám tiểu bối hít lạnh đổ mồ hôi

- Đúng – Giang Trừng liếc mắt khẳng định làm Kim Lăng sợ hãi – Giang mỗ ta đây cũng phục một đoàn tiểu bối các vị thật dũng cảm

- Lần này may là không sao? – Lam Cảnh Nghi nói

- Nếu có sao ta sẽ hướng Hoài Tang một công đạo đi – Giang Trừng nói

- Trừng Trừng, cái này không đúng a, bọn chúng đi ta cũng bó tay

- Ngươi lớn hơn bọn chúng nhiều còn chạy theo chúng làm loạn, Thanh Hà chắc rất công vụ đi.

- Giang tông chủ - Lam Hi Thần nói – Không biết có tiện hỏi Giang tông chủ kiếm Ngưu Thú là có việc gì sao?

- Là vì Ngụy Vô Tiện – Giang Trừng nói

- Là sao – Ai cũng ngạc nhiên, Lam Trạm thấy nói đến ái nhân của mình y buột lên tiếng.

- Lam Vong Cơ, ngươi có thể nói nhiều một tý để mọi người hiểu được không, không thể lần nào cũng bắt ca ca ngươi phiên dịch dùm – Giang Trừng địch ý nói

- Giang tông chủ, ý đệ ấy... - Lam Hi Thần bị cắt ngang

- Ta mặc kệ ý của hắn – Giang Trừng ngang ngược nói – Lam Vong Cơ ngươi ở bên cạnh hắn lẽ nào không nhận ra hắn đang yếu dần di à.

- Sao, không phải Ngụy tiền bối đang khỏe sao – Tử Chân nói

- Hắn là con ma bệnh mà giấu – Giang Trừng nói – Tuy nói hiến xá về nhưng Mạc Huyền Vũ không có kim đan, công thêm giờ hắn bị phân hóa là địa khôn càng yếu, bảo toàn tánh mạng còn khó đừng nói dưỡng dục.

- Vậy con Ngưu Thú – Lam Trạm nói

- Ha, nói được thêm hai chữ - Giang Trừng bất lực nói – Ngư Thú tuy không phải hung thú thượng cổ nhưng nó tu luyện hơn năm trăm năm lại có uống máu của thần thú nên nó kết được một viên kim châu, nếu lấy nó được rồi chuyển hóa nó thành kim đan đợi đến trăng tròn đưa vào người tu giả sẽ không cần tu cũng có thể kết đan, nếu may mắn phi thăng thượng tiên.

- .... – Cả đám miệng O mắt A

- Ngậm miệng lại – Giang Trừng nói

- Vậy ta lập tức giết nó – Lam Trạm nói

- Đứng lại – Giang Trừng kêu – Không cần chờ ngươi ta đã lấy được, nếu không có nó ta cũng không dám nói cho cac vị biết, ta hôm qua tranh thủ các vị làm nó bị thương nặng đã thừa cơ hội chém nó lấy kim châu

- Việc bây giờ ta nhờ các vị giúp ta bày trận để đưa kim đan cho Ngụy Vô Tiện vào trăng tròn tháng sau

- Không phải mai là trăng tròn sao? – Kim Lăng ngạc nhiên hỏi

- Ngươi nghĩ ta chuẩn bị kịp à – Giang Trừng liếc mắt nói – Các vị cũng đang bị thương nên dưỡng thương tháng sau bày trận sẽ kéo không ít thứ đến.

- Đa tạ - Lam Vong Cơ tuy ghét Giang Trừng nhưng y vẫn phân biệt đúng sai, thấy Giang Trừng vì Ngụy Anh tính toán nên cảm tạ

- Ngươi cảm tạ cái gì – Giang Trừng ngạc nhiên, rất nhanh nói – Là ta đa tạ Lam gia các vị hỗ trợ mới đúng, suy cho cùng Ngụy Vô Tiện là sư huynh ta xuất thân Vân Mộng ta, không có quan hệ với Lam gia nên cảm tạ các vị

- Giang Trừng – Ngụy Vô Tiện ôm lấy nói – Vậy ta có thể về Liên Hoa Ổ sao

- Ta không cấm ngươi, hôm qua không phải ngươi cũng ở nội viện sau.

- Giang Trừng a

- Tránh ra, ta không muốn tên mặt lạnh kia kiếm ta thêm phiền phức

- .... – đồng loạt nhìn Lam Vong Cơ

- ....- Lam Vong Cơ im lặng vì Giang Trừng cứu Ngụy Anh của y

- Ta nói ngươi – Giang Trừng gỡ tay Ngụy Vô Tiện nói – suy cho cùng ngươi cũng là người Vân Mộng ở Vân Thâm bất trì xứ bị ức hiếp cũng không biết chạy về Liên Hoa Ổ nói sao

- Ta không có bị ăn hiếp – Ngụy Vô Tiện ngây thơ nói

- Hôm qua không phải Giang Tam đã nói rõ sau – Giang Trừng tuy nói với Ngụy Vô Tiện nhưng đang liếc nhìn Cô Tô song bích nói – Họ không cho ngươi một danh phận, thì cứ về Liên Hoa Ổ ta thay ngươi nói chuyện Vân Thâm, họ và Vân Mộng chúng ta xét về gia thế ngang nhau, xét về tài chính chúng ta chỉ có hơn họ chúng không thua họ, ngươi mắc gì phải làm khó mình.

- Giang tông chủ - Lam Hi Thần nói – Chuyện này đúng là do ta không chu đáo, Giang tông chủ yên tâm ta chờ khi trăng tròn tháng sau sẽ tim ngày tốt để công bố thiện hạ Ngụy đệ là người Lam gia

- Mong Lam tông chủ nói được làm được

- ...

- Lam Vong Cơ – Giang Trừng quay qua nói – Ngươi có nhiệm vụ trong một tháng này ép hắn tập theo cuốn sách này để chuẩn bị cho tháng sau, còn có mỗi ngày của ngươi tạm ngừng đi

- Được – Lam Vong Cơ không suy nghĩ đáp ứng chỉ cần có thể giúp Ngụy Anh của hắn tốt thì hắn sẵn sàng đồng ý.

- Trừng Trừng – Nhiếp Hoài Tang kêu – Hai tỷ muội kia cũng về sao

- Ta đã cho người đi báo, chúng nó kêu sẽ về

- Được, vậy không việc ta về trước tối qua Nhiếp gia quản sự gửi tin gấp, nên ta đi xem thế nào?

- Được, có gì báo ta

- Lam gia cũng báo tin kêu chúng ta quay về - Lam Cảnh Nghi nói – Sao trùng hợp vậy chắc không xảy ra chuyện gì chứ

- Giang gia, sao ta không biết gì.

- Nếu vậy Hi Thần xin phép đi trước một bước

- Được, chào Trạch Vu Quân, và các vị giờ ta di hỏi quản sự trong gia, cáo từ

Sau khi Giang Trừng đi, Giang Thập đến và tiễn khách đi. Giang tông chủ đang nổi trận lôi đình bốn vị sư huynh hiện đang bị phạt quỳ a

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net