Chim non học võ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Tác giả: Yuki

Ngân Yêu Vương thót tim, may mà nhãn lực hắn tốt nên chớp mắt đã nhận ra phía mép giường là thứ gì.

Chẳng phải là Tiểu Bạch Thiên Du sao.

Ngân Yêu Vương đứng ngoài cửa một lúc, rồi bỗng hít một hơi sâu thật sâu. Và hắn nhảy cẫng lên, hắn nhận ra Tiểu Du đang ngồi bên giường.

Bé con đã biết ngồi rồi!

Yêu Vương vội vàng chạy vào phòng bế bé con lên, tránh cho bé ngã khỏi giường. Hắn ôm Tiểu Du đi thắp đèn làm cả căn phòng sáng bừng lên, sau đó hôn mạnh vào má bé mập một cái.

"Ha ha ha! Con đã biết ngồi rồi sao! Sao bé con giỏi thế cơ chứ! Ha ha ha!"

Tiểu Du ê ê a a đẩy cái mặt bự đang dán sát vào má mình, vẻ mặt một lời khó nói hết, nhưng chắc chắn là đang ghét bỏ sư phụ nhà mình.

Yêu Vương phấn khích đến không nói nên lời, hắn ngồi xuống giường và để bé con nằm lên đùi mình. Hắn nhìn Tiểu Du chơi trò đuổi bắt với ngón tay hắn, miệng vẫn cười đến không khép lại được. Hắn chỉ cảm thấy Tiểu Du biết ngồi là điều bất ngờ nhất ngày hôm nay, đến nằm mơ mình cũng sẽ vui đến tỉnh lại.

Sau đó Ngân Yêu Vương thủ thỉ với bé búp bê của nhà mình: "Tám tháng Tiểu Du biết tự mình ngồi dậy rồi nè, thêm một tháng nữa con sẽ biết bò, bò khắp nhà, lúc đó ta phải trông chừng con kĩ thật là kĩ. Mười tháng hơn là bé con có thể đi được rồi, có thể ra ngoài đi du ngoạn cùng sư phụ rồi."

"A! A!" Tiểu Du cũng nể mặt mà đáp lời hắn.

"Qua tiệc thôi nôi, chúng ta sẽ chuẩn bị đồ đạc để đi chơi xuân dài ngày bé con ha."

"Ê a a!"

"Chúng ta đi về phía Nam ha, dạo một vòng Nam cảnh và Tây Vực là con cứng cáp rồi, ta có thể dạy võ cho con rồi!"

Ngân Yêu Vương càng nghĩ càng hào hứng, hắn đã bắt đầu suy tính nên mua gì cho con, chuẩn bị lương thực và sẽ tập nấu cho bé ăn những món mềm mịn, cho bé cai sữa mẹ.

Đêm đó dù trời không đẹp, tối thui thùi lùi, Yêu Vương vẫn chìm trong mộng đẹp rực rỡ và ngập tràn ánh nắng trời Tây.

...

Thời gian trôi nhanh, một ngày nọ.

Bạch Thiên Du chập chững bước từng bước về phía Yêu Vương, một vòng người đứng xung quanh nhìn chằm chằm.

Các thần tử cảm thấy vui chết đi được, đôi phu thê Thiên Vũ vương lại càng là cười không khép được miệng.

Cả triều chìm trong không khí hân hoan vì thái tử đã biết đi rồi. Sau đó, Thiên Vũ vương hạ chiếu chỉ cho toàn tộc nghỉ lễ ba ngày, mở tiệc rượu chúc mừng thái tử biết đi!

Đêm nọ, bàn tiệc kéo dài từ đỉnh Thiên Sơn về kinh đô Thiên Vũ vương tộc, mọi người nói nói cười cười, tiền mừng thái tử chất cao như núi chẳng biết nên cất đâu cho ổn.

Tiểu Bạch Thiên Du mặt vô biểu tình được vương hậu nương nương bế đi khắp các bàn tiệc bày trong sân viện Bách Hoa Cốc, đôi mắt to tròn long lanh nhìn các thúc thúc hay lão gia gia lì xì và trêu chọc mình. Bé thấy nhiều người mà không sợ, chỉ dùng đôi mắt đen láy của mình nhìn người, như thần tiên nhìn nhân gian, chọc cho Quốc sư ôm tim than thở đáng yêu quá, đáng yêu quá không ngừng.

Thiên Vũ vương hậu càng tự hào về nhi tử của mình, chỉ mới nhỏ xíu như vậy đã có thể nắm trong lòng bàn tay tấm lòng trung thành của các thần tử trụ cột. Sau này, bé không lo không có người nâng đỡ, ủng hộ mình dẫn dắt cả tộc nữa rồi. Càng nghĩ càng an tâm, vương hậu không ngần ngại mà thơm "chụt" hai phát vào hai bên má búng ra sữa của thái tử, bất chấp đôi mắt bé ánh lên vẻ ghét bỏ cái thơm đầy nước miếng của nương mình.

...

Sau tiệc thôi nôi của thái tử khoảng ba tháng, Ngân Yêu Vương quyết định đưa nắm bột nhỏ nhà mình đi du ngoạn lần đầu tiên. Hắn tìm được một cái địu trẻ con ở trấn dưới chân núi, lại sửa một chút cho hợp thân người rồi bế Bạch Thiên Du lên cho bé ngồi vào đó. Tiểu Du lần đầu ngồi thứ này cảm giác hơi khó chịu, nắm bột níu lấy cổ áo Yêu Vương thật chặt, thân mình lại cứ uốn éo ngọ nguậy không thôi. Thế là Yêu Vương đành cho bé ngồi xoay người lại để bé nhìn được khung cảnh xung quanh, không đến nỗi chỉ nhìn được hoa văn trên cổ áo mình.

Thế là Tiểu Du liền thôi không quấy nữa.

Yêu Vương bảo với bé thế này: "Sau này con lớn rồi, vi sư sẽ để con cõng một tay nải riêng, chứ cứ bế thế thì con lười đi mất!"

Nhưng mà chắc gì hắn đã chịu thả cho bé con tự mình đi dưới đất mà đeo hành lý. Tuy nhiên đây là chuyện sau này, vậy thì để Tiểu Du của sau này quyết định xem mình sẽ tự đi du ngoạn hay để Yêu Vương bế vậy.

Hai sư đồ kiểm tra cửa nẻo, lại khóa chặt cổng rồi từ từ đi xuống núi.

Yêu Vương nói với Tiểu Du rằng chúng ta sẽ đi chầm chậm xuống dưới trấn phía hạ sơn thôi, để con còn nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, sau này đỡ bị lạc đường mà không về được nhà.

Bạch Thiên Du huơ huơ tay nhỏ, môi bĩu ra tỏ vẻ không đồng tình với Ngân Yêu Vương— không có chuyện con bị lạc đường đâu!

Cái mặt xị của bé con chọc Yêu Vương cười không ngừng.

Cả hai người đi xuống trấn hết một canh giờ, trong đôi mắt Bạch Thiên Du đầy ắp cảnh rừng núi xanh tươi. Rừng rậm quá, nhiều chỗ nắng không len vào được, chỉ thấy những mảng màu tối mù mờ. Thỉnh thoảng sẽ có vài con vật nhỏ chạy ra, theo chân Yêu Vương, kêu chít chít, không ngừng nói lời tạm biệt. Vài con chim rừng còn ngậm theo hoa rừng tươi thắm rực rỡ, đậu trên bả vai rộng của người lớn, đặt hoa dại vào tay đứa nhỏ rồi bay đi luôn.

Tiểu Du đến giờ chưa nói được một câu hoàn chỉnh, nhóc con cũng rất ít nói, nhưng người làm sư phụ vẫn cảm nhận được tâm trạng bé thay đổi. Ít nhất là vẻ mặt bé trông rất tò mò, lại vui vẻ. Ước gì Tiểu Du cười thêm vài tiếng, sư phụ của bé chắc chắn sẽ càng hạnh phúc hơn nữa!

Đôi sư đồ đến trấn nhỏ, Yêu Vương chào hỏi người dân trong trấn rồi đặt một phòng trọ ở khách điếm.

Núi Thiên Sơn tuy ở phía Bắc, thời tiết thiên lạnh nhưng cũng là nơi có cảnh đẹp nhất nhì, vì vậy người đến tham quan cũng đông. Trấn này ngày càng phát triển, bây giờ đã phồn hoa không kém gì những khu phố ở các thành quách lớn.

Người đến ngựa đi nườm nượp, trời dần tối nên dân chúng thắp đèn lồng đỏ, làm bừng sáng cả một con đường rộng. Mọi người thấy thời tiết hôm nay đẹp, liền cùng nhau tự tổ chức một lễ hội với các trò chơi, dự định vui đùa đến đêm khuya.

Bạch Thiên Du háo hức nhìn sư phụ mình chơi trò đấu cỏ với người khác.

Yêu Vương cái gì cũng giỏi, chơi đấu cỏ cũng không ngoại lệ, kiếm được cho Tiểu Du một khoản tiền và một cây kẹo bông gòn. Hắn cầm kẹo đường đứng ngoài đám người, để bé con le lưỡi nếm vị đường rồi mới đưa cả cây cho bé ngoạm. Sau đó, họ cũng không tham gia mấy trò chơi khác, phần vì người đông không an toàn, nhỡ đâu có người đụng trúng Tiểu Du da mềm thịt mịn thì lại đau lòng một hồi. Một phần lý do lớn hơn là vì nắm bột nhỏ mệt rồi, cạn kiệt năng lượng, một cây kẹo bông gòn không làm nhóc ta tỉnh ngủ được. Thế là bọn họ đành quay về phòng trọ, Yêu Vương lấy nước nóng tắm rửa sạch sẽ cho cục bột rồi thả lên giường, để bé tự ngủ.

...

Dạo chơi liền tù tì hai tháng, họ đã đi đến phía Tây rồi.

Đợt này Yêu Vương từng nói là sẽ đi xuống phía Nam để ngắm cảnh rồi mới rẽ Tây, nhưng hắn bất ngờ nhận được bức thư từ hảo hữu. Vậy là họ phải thay đổi lộ trình.

Ngoài Thiên Vũ tộc và Băng Ngư tộc thích sống ở nơi cực hàn như phía Bắc, các tộc khác yêu thích khí hậu ôn hòa, nóng ẩm thường ở rải rác các khu vực phía Tây, Tây Nam và phía Nam. Yêu Vương cho Tiểu Du ngồi xe ngựa đến phía Tây, để bé ngắm trời, ngắm đất và cát vàng ở sa mạc.

Bạch Thiên Du đứng bên cạnh cửa sổ xe ngựa, mành cửa đã được kéo lên, nhóc con bám lấy khung cửa mà nhìn ra ngoài. Phía Tây hơi nóng, bé đã thay bộ y phục mỏng nhẹ hơn, màu trắng tránh hấp thụ nhiệt mà lại có thêu hoa văn tinh tế, đây là y phục được vương hậu nương nương tự tay may trước khi họ bắt đầu hành trình. Trông Tiểu Du lúc này cứ như một tiểu thần tiên vậy.

Bé con nhìn thấy vài hoa cỏ lạ ven đường, phần nhiều là các bụi cây, trẻ con thì quây xung quanh các sạp hàng bán nón và chong chóng tre, nhao nhao chọn món đồ chơi yêu thích cho mình. Đám trẻ lớn hơn Tiểu Du nhiều, nhưng mà nhốn nháo ồn ào hệt như tụi nhỏ quấy khóc, thế là Thiên Du đành rụt người vào trong xe ngựa, nằm dựa vào người Yêu Vương tịnh tâm.

Ngân Yêu Vương thấy thế liền cười ha hả.

Cười được một lúc, Yêu Vương đưa tay chọt má Bạch Thiên Du: "Đến Tây Vực, chúng ta sẽ đi thăm các hòa thượng ở các ngôi chùa lân cận. Họ là hảo bằng hữu của ta đó, con nhớ cho họ sắc mặt tươi tươi một xíu. Ở lại vài tuần rồi giúp họ vài chuyện, chúng ta sẽ đến kinh đô Bất Tử Vương tộc."

"Bất Tử Vương", Tiểu Du bập bẹ lặp lại theo Yêu Vương.

"Ừm, theo bức thư ta nhận được thì Bất Tử vương cũng có một vị hoàng tử bằng tuổi con, chúng ta có thể bế đứa bé về học võ chung đó nha."

"Học võ!"

"Đúng rồi, học võ! Tiểu Du sẽ có đồng môn cùng học võ, ta sẽ dạy con các chiêu thức đỉnh nhất trên đời luôn!"

Bạch Thiên Du siết chặt nắm tay nhỏ lại, thể hiện ý chí của mình— học võ.

Nhưng mà bé nghe dưỡng phụ của mình thở dài: "Phải đợi đến khi Tiểu Du ba tuổi mới được học các động tác nhập môn, khi đó xương của con cứng rồi học võ sẽ không có vấn đề gì."

Bé con không biết khi nào mình mới lên ba tuổi, nhưng mỗi ngày Yêu Vương đều luyện võ và cho bé xem các chiêu thức độc môn của mình. Khi đó, tiểu thần tiên của Yêu Vương sẽ vỗ tay, môi nhỏ hơi mỉm, cười lên đến là dễ thương.

...

Lại qua hai tháng nữa, họ đã tiến vào bộ phận Tây Vực.

Dọc đường Ngân Yêu Vương đi chậm lại, để Bạch Thiên Du làm quen với hòa thượng của rất nhiều chùa miếu. Các vị đại sư cũng tụ tập lại, thỏa thích ngắm nắm bột nếp lạnh lùng rồi lại cho bé rất nhiều kẹo. Mấy viên kẹo vừng, kẹo trái cây đều bị Yêu Vương tịch thu hết, nhai rốp rốp trong miệng mà quở trách các cao tăng: "Tiểu Du đã có răng đâu, ăn kẹo thế này nhỡ nghẹn thì sao hả? Lại nói kẹo này ngọt như thế, ăn nhiều sâu răng mất."

Chỉ Tu đại sư lặn lội đường xa, cũng tụ họp ở Liên Hoa trạch với các đại hòa thượng, khều nhẹ Ngân Yêu Vương ý bảo hắn yên lặng chút, đừng có lải nhải nữa. Đại sư như là nhớ ra điều gì, lại khều hắn: "Ngươi đã tính sẽ cho Tiểu Du tập võ chưa?"

Nghe đến hai chữ "tập võ", Tiểu Du cũng không mải chơi nữa mà lạch bạch bước đến bám đùi Yêu Vương. Bé được Chỉ Tu bế ngồi lên bàn, đại sư nhẹ nhàng nựng nựng: "Trông tinh thần này thì nhóc con thích học võ lắm đấy. Sau này có khi lại danh chấn thiên hạ, là kỳ tài luyện võ."

Ngân Yêu Vương bĩu môi: "Chim nhỏ nhà ta luyện võ thì được, nhưng mà thần đồng võ học nổi tiếng bốn phương thì hơi quá rồi..." Chưa nói dứt câu đã bị Tiểu Du đá vào tay, may mà hắn tránh kịp, hắn chỉ có thể cười cười làm lành với bé con.

Bạch Thiên Du ngước mặt lên nhìn Chỉ Tu đại sư: "Ôi chao cốt cách này, thật sự sẽ thành kỳ tài đó."

"Cái này khoan hẵng tính, ngươi có biết lục hoàng tử nhà Bất Tử vương không?"

"Không rõ lắm, ta không giao lưu nhiều với họ, kinh đô nhà họ cách Thánh Điện Sơn 20 dặm lận."

Chỉ Tu đại sư bỗng như nhớ ra gì đó, khiến Yêu Vương nhìn mà bất đắc dĩ— ngươi có cần nhớ ra lâu đến vậy không?

Chỉ Tu liếc hắn một cái— người ta bất ngờ nhớ ra mà, rồi đại sư ngoắc ngoắc tay gọi một vị hòa thượng lại đây.

"Chỉ Diệp, có phải ngươi có chùa ở kinh đô Bất Tử Vương tộc không?"

Chỉ Diệp đại sư vươn tay ra chọc chọc Tiểu Bạch Thiên Du: "Ừ, ta là phương trượng của Diệp La tự ở kinh đô Bất Tử Vương, nhà hoàng đế hạ sinh lục hoàng tử cũng trạc tuổi búp bê này."

"Có đẹp mắt không?"

Hai vị đại sư không biết nói gì nhìn Yêu Vương, Chỉ Diệp đại sư còn lắc đầu: "Lần làm tiệc thôi nôi ta cũng đến cầu phúc cho lục hoàng tử, rất đáng yêu, chỉ là có vẻ cũng bướng bỉnh lắm. Cả buổi tiệc nhiều quà như thế mà hoàng tử chẳng chọn món nào, ngồi lặng lẽ ở đó thôi."

Hai người còn lại liếc mắt nhìn nhau, Yêu Vương sờ cằm: "Ta nghe nói sau tiệc thôi nôi các vị hoàng tử sẽ phải đến Hắc Tháp, cổ tháp tà khí ngập trời để rèn luyện. Ta còn muốn cướp lục hoàng tử về để Tiểu Du có sư đệ nữa mà!"

"Hay là đợi đến khi đứa nhỏ được năm tuổi rồi lại đến cướp?"

"Lỡ đứa nhỏ nhận sư phụ trong lúc đó thì sao?"

...

Mọi người cảm thấy đề tài này thật khó tiếp tục, thế là đành quay về trên người Tiểu Du.

Chỉ Diệp đại sư hỏi Yêu Vương: "Ngươi tính dạy đứa nhỏ như thế nào?"

Hắn đáp: "Nhập môn, các động tác cơ bản, ít nhất khi đứng tấn sẽ không run chân, thế thì thật mất mặt." Xong rồi hắn lại ăn một cú đấm mềm nhũn của Tiểu Du.

"Có lẽ ta sẽ tìm một đại tài tử về dạy kinh thư cho chim nhỏ, dù sao sau này nó cũng phải về Thiên Vũ tộc làm vương mà."

"Nếu vậy thì đến Tông Tổ đi, ta nghe nói đại tài tử Công Tôn Mỗ sẽ ở đó vào cuối xuân đầu đông để dạy học và xem bệnh giúp người."

"Ừ, ta cũng nghĩ vậy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yuki