Chương 1: Cơ hội thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng xin lỗi tựa như gợn sóng tản ra, trôi dạt đến một nơi nào đó.

Hắn cho rằng chết chính là giải thoát, nhưng lại cảm thấy rất hổ thẹn, cả đời luôn đố kỵ và căm hận, những người bên cạnh đều lần lượt rời đi, hắn thấy rất hối hận.

Lồng ngực căng cứng, mùi máu tươi trào lên yết hầu, không nhịn được cảm giác khó chịu, hắn phun ra một ngụm máu, xoang mũi truyền đến mùi máu tươi cùng đau đớn khiến hắn ho vài tiếng, hắn cảm thấy không đúng lắm.

Thử mở mắt ra, lọt vào tầm mắt không phải cảnh tượng mơ hồ, là những tia sáng và cửa gỗ sần sùi, thử chớp mắt vài cái, cả hai mắt đều hoàn hảo nguyên vẹn, sau một thời gian dài không nhìn thấy ánh sáng khiến đôi mắt của hắn đau đớn.

Hắn đang ở đâu đây? Nơi này giống hệt như lúc trước, cố gắng hít thở ổn định lại, hắn nhìn đồ vật ở tứ phía, không có cái nào không khiến hắn kinh ngạc, nơi này là Thu phủ hắn đã từng ở, mà đây còn là căn phòng hắn thường hay bị Thu Tiễn La đánh đập tàn nhẫn.

Thẩm Thanh Thu chậm rãi sửa sang lại suy nghĩ sau đó từ sàn nhà bò dậy, hắn nhìn bãi máu lớn trên mặt đất, đỏ tươi ấm áp chứ không phải đen kịt dính nhớp như trong quá khứ, hướng mắt nhìn lại chính mình, trên người trừ bỏ những vết thương do bị đánh đập, thì tay chân đều hoàn hảo.

Chăm chú nhìn bản thân và nơi đang ở, Thẩm Thanh Thu không dám tin rằng ông trời vẫn cho hắn một cơ hội nữa, nhưng trong lòng lại không có lấy chút hy vọng nào, hắn biết cho dù được quay về lúc còn trẻ thì cũng chẳng có ích gì, vẫn có thể cảm giác tay chân kỳ quái và đau đớn, thậm chí hắn nhận thấy được mắt trái tựa hồ không rõ ràng như trong tưởng tượng.

Quả nhiên thương tổn kiếp trước vẫn ảnh hưởng đến nguyên thần, vậy thì tu vi cả đời này đại khái cũng sẽ không cao mấy, bất quá Thẩm Thanh Thu cũng chẳng định sẽ giống như trong quá khứ, khiến bản thân tiếp tục bị dồn vào chỗ chết.

Hắn xác nhận rõ bộ dạng của mình, hiện tại hắn không phải Thẩm Thanh Thu, mà là Thẩm Cửu.

Tự sửa soạn lại cho tốt, hắn nhìn ra bên ngoài mới phát hiện những tia sáng lúc nãy hắn thấy chẳng qua chỉ là ánh trăng mà thôi, ở dưới hầm đất quá lâu rồi nên nhìn ánh trăng cũng cảm thấy sáng ngời, hắn mang theo tiền lén giấu và một ít quần áo, trong căn phòng chỉ còn lại máu, Thẩm Thanh Thu cứ như vậy rời khỏi Thu phủ.

*******

"Ngươi biết tin gì chưa? Thương Khung Sơn đang thu nhận đệ tử......"

"Không biết chúng ta có cơ hội không?"

Thẩm Cửu ngồi ở ngoài quán trà nghe mấy người khách đó nói chuyện phiếm, hắn cũng không có hứng thú muốn biết những chuyện ấy, nhưng vẫn tiếp tục lắng nghe.

"Vị tiểu ca ca này từ đâu tới vậy?" Thị nữ của quán trà nhìn Thẩm Cửu ngồi ở bên ngoài tuy cố tình khoác áo choàng làm bằng vải thô che khuất thân hình, nhưng vẫn có thể từ đường nét trên mặt hắn nhìn ra là một vị thiếu niên xinh đẹp, thế nhưng trên người hắn không mang kiếm mà lại cầm một cây gậy.

"Chỉ đang đi du hành khắp nơi mà thôi, có thể cho ta thêm ít trà và một đĩa bánh ngọt không?" Hắn vô ý trả lời vấn đề này, không muốn để người khác biết quá nhiều chuyện của mình.

"Chân tiểu ca ca không thuận tiện sao?"

"Phải, khi tốt khi xấu." Thẩm Cửu cho thị nữ mấy thỏi bạc vụn, đối phương vui vẻ gật đầu nói cảm ơn, sau đó mang tới nước trà mới pha cùng một đĩa đầy bánh ngọt.

Hai chân hắn quả thật bị thương, chưa đến mức không thể đi lại, nhưng không linh hoạt, thậm chí cả tay trái cũng vậy, vì cẩn thận nên hắn cầm theo một nhánh cây làm gậy, gặp vài tình huống cây trượng này cũng có thể giúp hắn xách hành lý hoặc phòng thân.

Từng ngày lang thang như vậy, hắn cũng không lãng phí thời gian, hắn chưa quên những phương thức tu hành kia, ban đêm trú ở ngoài trời sẽ tìm nơi có linh khí tốt để tu hành đơn giản, ngẫu nhiên cũng sẽ hỗ trợ giải quyết vài tiểu yêu kiếm thêm chút bạc.

Lâu ngày rồi, hắn có chút danh tiếng, đây không phải là điều Thẩm Cửu muốn, hắn chỉ muốn sống bình dị qua ngày nhưng nhiều người lại vẫn biết đến sự tồn tại của hắn.

"Đa tạ, Thẩm tiên sư trợ giúp." Trưởng bối trước mắt cẩn thận xưng hô với thiếu niên nhỏ tuổi hơn mình, Thẩm Cửu nghe xong lại thấy có chút phức tạp, hắn chỉ gật gật đầu đáp lại, sau khi cầm thù lao liền rời khỏi thôn trang.

Hiện tại tuyết rơi xuống báo hiệu ngày đông giá rét sắp đến, Thẩm Cửu không hề quan tâm những ngày sau này sẽ tàn khốc cỡ nào, hắn mơ màng tiếp tục đi dọc theo con sông, nhưng hắn đã sớm quên đây là hướng nào, cũng chẳng để ý mình muốn đi đâu.

Một tiếng khóc tỉ tê từ bên cạnh truyền đến, Thẩm Cửu quay đầu thì thấy một cái chậu gỗ trôi trên sông, hắn nhíu mày nhìn mặt sông sau đó lại hướng mắt nhìn về phía thượng du, chẳng có ai, hẳn là đã trôi được lúc lâu rồi.

Cũng không nghĩ nhiều, Thẩm Cửu bước xuống sông chẳng màng nửa thân mình đã bị nước sông bao phủ, vươn tay phải kéo chậu gỗ đang trôi nổi kia vào lòng, hài tử bên trong đã khóc đỏ hai mắt, cũng rất suy yếu.

Thấy thế lập tức đặt tay lên thân thể của bé con chậm rãi truyền linh khí vào, phương thức này chỉ có thể cấp cứu, Thẩm Cửu ôm bé con quay lại thôn trang vừa rồi hắn đã trợ giúp, nghĩ chắc hẳn có thể tìm được sự giúp đỡ tận tình.

Nhưng hắn là người tu tiên trước giờ không biết chăm sóc trẻ nhỏ như thế nào, hắn đành phải xin những phụ nữ trong thôn chỉ dạy cách nuôi dưỡng đứa trẻ, ngay sau đó một người nam nhân như hắn bị bốn năm phụ nữ dạy dỗ luống cuống cả tay chân một phen.

"Trẻ nhỏ sợ lạnh nhất định phải luôn giữ ấm."

"Còn trai trưởng thành phải ăn nhiều một chút, còn phải chịu khó làm việc mới không mập béo."

"Nhà của bọn ta đều ăn món này nên lớn lên vừa cao vừa khỏe mạnh."

"Hay là tới nhà của bọn ta ở đi."

"Không không không, tới nhà của ta, con gái của ta có thể giúp ngài chăm sóc."

"Ai nha, ngươi muốn để con gái nhà ngươi nhân cơ hội gả được cho một nam nhân tốt à!"

"Con gái nhà ta vừa có thể làm lụng vừa biết nấu ăn, Thẩm tiên sư tới nhà của ta đi."

Thẩm Thanh Thu đương nhiên nhất quyết từ chối, hắn và bé con chỉ xin trú tạm trong một gian nhà nhỏ không ai ở, những cô nương bà dì bị từ chối đó cũng không cảm thấy bị mất mặt, còn hăng hái giúp hắn quét dọn gian nhà, trải sẵn chăn bông dày cho hắn, thuận tiện nhóm luôn lửa, cả ngày trôi qua, hắn và bé con đều được chăm sóc thật tốt.

Hắn nằm ở trong chăn đệm dày nhìn nóc nhà, đã rất lâu rồi không ngủ trong phòng, hắn nhìn đứa nhỏ bên cạnh đã sớm ngủ say, dường như nó quên mất mới vừa rồi còn phải trải qua sinh tử trong nháy mắt.

Nghe gió tuyết lác đác rơi bên ngoài, Thẩm Cửu ước chừng phải ở đây chờ đến khi tuyết ngừng mới có thể rời đi, nhưng hắn không biết mình có thể mang theo đứa nhỏ này bao lâu, hắn đúng là không suy nghĩ đến hậu quả.

Nhìn lại cả đời này, hắn rốt cuộc cũng tự tay cứu được một ai đó, không phải là sự ủy thác của người khác mà do mong muốn của chính bản thân hắn, Thẩm Cửu nghĩ tới kiếp này của hắn còn biết bao nhiêu chuyện phải giải quyết, lần lượt nghĩ đến từng cái một, sau cùng, hắn chỉ muốn sớm kết thúc sinh mạng của chính mình.

Hắn dựa vào đứa trẻ nhỏ xíu non nớt, giống như rất lâu rồi chưa từng được chạm vào hơi ấm của con người, cẩn thận nghe trái tim be bé khẽ đập, như thế mới biết, trẻ con là một sinh mệnh vô cùng yếu ớt mong manh.

*******

"Sao Thẩm tiên sư không đợi đến mùa xuân hãy đi? Qua một tháng nữa mùa xuân sẽ đến, đi đường cũng an toàn hơn."

"Đa tạ các vị đã giữ lại, từ con đường này đi tới Thương Khung Sơn vừa lúc lập xuân, cũng là thời điểm chính thức tuyển nhận đệ tử." Thẩm Cửu cúi đầu nhìn bé con nằm trong khăn quấn.

"Ta muốn lên trấn phía trên để sắp xếp cho đứa nhỏ này, hơn nữa nếu như sau này có cơ hội xuống núi nhất định sẽ viếng thăm."

Hắn ít nhiều cũng có chút cảm tình với đứa nhỏ, nhưng không đến mức muốn nuôi lớn, mấy ngày nay hắn đã quyết định phải về Thương Khung Sơn một lần nữa để đền bù sai lầm, ít nhất đây là chuyện hắn có thể làm được.

Hắn thành tâm nói lời cảm tạ với mọi người trong thôn, sau đó rời đi, mùa đông sắp kết thúc, tuyết cũng giảm nhiều.

Thời tiết bắt đầu ấm áp, hắn vẫn cẩn thận tìm một căn nhà nhỏ mà thợ săn thường dùng nghỉ qua đêm, bên trong còn chút cỏ khô có thể trải trên mặt đất để ngủ, Thẩm Cửu đào một cái hố nhỏ nhóm lửa, chờ sau khi trong phòng ấm lên hắn liền ôm lấy bé con thoải mái nằm trên cỏ khô.

Bé con đã biết lật mình lăn qua lăn lại, Thẩm Cửu chỉ đành ôm nó sát vào trong lòng ngực của mình, đứa nhỏ mới chịu yên tĩnh ngủ say.

"Tiểu súc sinh." Có vài ngày lúc hắn nhàm chán sẽ kêu bé con như vậy, kết quả đứa nhỏ này thật sự phản ứng lại, khiến Thẩm Cửu cảm thấy hối lỗi, hắn đã suy nghĩ mấy cái tên hay nhưng không vừa ý cái nào, hắn không thể cùng đứa nhỏ này có quá nhiều tình cảm.
Khi hắn muốn vươn tay trái đỡ đứa nhỏ thì phát hiện tay mình không hề có lực, vất vả giơ tay lên lại run rẩy lợi hại, loại bệnh trạng này khiến hắn nhớ lại khoảng thời gian thống khổ đó, nội tâm chỉ có hối hận và đau thương vô cùng.

Vốn dĩ còn trầm mặc trong hồi ức, Thẩm Cửu bỗng nhiên phát hiện có một ánh mắt đang nhìn mình, đứa nhỏ kia không ngủ mà nhìn chằm chằm hắn, mặt ghé vào ngực hắn nên bị bẹp đi, thoạt nhìn vừa khôi hài vừa buồn cười.

"A." Đây là lần đầu tiên Thẩm Cửu lộ ra ý cười trong suốt cuộc đời này, cười với một đứa trẻ mới sinh không hề có chút quan hệ.

Qua vài ngày, đi dọc theo con sông hắn nhặt được đứa nhỏ kia, trên đường đi hắn chỉ thấy mấy người thưa thớt đi ngang qua hoặc ngồi ở ven đường nghỉ ngơi tạm.

"Xin hỏi đứa nhỏ này mấy tuổi rồi?"

Lúc Thẩm Cửu ngồi nghỉ ở bờ sông thì có một người phụ nữ hỏi như vậy, tựa hồ là một người phụ nữ giặt quần áo thuê cho người khác, bà hiếm khi thấy có ai ôm theo trẻ nhỏ đi lại trong trời mùa đông, mà tới gần một chút nhìn xem mới phát hiện là một người còn rất trẻ tuổi, nên cũng có phần hoảng sợ.

"Đây không phải con của ta."

"Là cô nhi của thân thích sao?" Người phụ nữ vừa hỏi vừa cầm quần áo trong tay thả vào trong nước bắt đầu giặt giũ.

"Không, ta nhặt được trên đường đi du hành."

"...... Thật đáng thương, vài người muốn làm mẫu thân, cầu mong có con cái còn không được."

"Đúng vậy." Thẩm Cửu nhàn nhạt nói, mẫu thân có thể dễ dàng vứt bỏ con của mình cũng nhiều lắm, hắn cũng không biết tại sao mình bị mẫu thân vứt bỏ, đây là chuyện hắn vĩnh viễn không tìm được đáp án.

"Nó có thể sống sót cũng là do số mệnh, ta không hy vọng nó giống ta là một cô nhi không có mẫu thân."

"Xem ra quá khứ của ngài cũng rất vất vả." Người phụ nữ ngừng tay, bà vẫn quỳ bên cạnh nhìn Thẩm Cửu, cảm thấy người này có thể là cao nhân mang thân phận gì đó.

"...... Ta tự tạo nên bất hạnh, nên phải đích thân đi đền bù."

Thẩm Cửu gỡ xuống khăn quấn, đặt đứa nhỏ ở trước mặt người phụ nữ, sau đó hắn quỳ xuống thận trọng cúi đầu nhờ vả.

"Xin, xin ngài đứng lên."

"Đứa nhỏ này nên được mẫu thân yêu thương thật nhiều, bình an lớn lên sau đó sống cuộc đời hạnh phúc."

Hắn nói xong liền đứng dậy, rồi từ trong ngực mình lấy ra số tiền kiếm được vào mùa đông giao hết cho người phụ nữ, người phụ nữ kinh ngạc không biết làm sao, bà bế đứa nhỏ lên muốn khuyên can, sau khi nhìn thấy ánh mắt Thẩm Cửu thì điều gì cũng không nói nên lời.

Ánh mắt Thẩm Cửu có một loại tuyệt vọng cùng bất đắc dĩ không cách nào diễn tả được, giống như đang nói hắn không thể chăm sóc đứa nhỏ này, cũng không thể yêu thương che chở cho nó.

"Nếu thực sự có gì bất đắc dĩ, xin để đứa nhỏ này đến Thương Khung Sơn tìm một vị gọi là Thẩm Thanh Thu."

"Xin hỏi nó có tên không?" Cảm nhận được sự kiên quyết của hắn, người phụ nữ cũng chỉ có thể nhận lấy tiền Thẩm Cửu đưa.

"Không có, ta nhặt được nó ở thượng du con sông này, khăn vải trên người nó cũng vậy."

"Vậy sao...... A, ngoan nào."

Bé con hình như biết sắp phải tạm biệt nên bắt đầu khóc thút thít, người phụ nữ liền dỗ nó.

"Bảo trọng."

Thẩm Cửu biết mình không thể ở lâu, hắn cúi thấp đầu hành lễ với người phụ nữ, sau đó xoay người ngay lập tức rời đi.

Người phụ nữ nhìn hắn đi xa, bà cẩn thận lẩm nhẩm cái tên Thẩm Thanh Thu để bản thân nhớ thật kỹ, sau đó bà ngẩng đầu nhìn con sông, đã vào đầu xuân, trên mặt sông trôi vài vụn băng tan.

Sông Lạc sao?...... Vậy, tên của con là Lạc Băng Hà nha.
(Ở tỉnh Thiểm Tây, TQ có con sông Lạc, gọi là Lạc Hà.

_còn tiếp_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net