Chương 5: Chán ghét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại lần thứ hai mở mắt ra, hắn nhìn thấy ánh sáng nhạt, vốn dĩ cho rằng lúc tỉnh lại vẫn sẽ là sự tối tăm và mùi hôi thối quen thuộc, nhưng không có gì xảy ra cả, hắn thấy bóng dáng rừng trúc ngoài cửa sổ dập dềnh theo gió, còn có gió nhẹ thổi vào trong phòng.

"Tỉnh lại rồi sao?"

Thẩm Thanh Thu nhớ rõ thanh âm này, là Mộc Thanh Phương.

"Ta làm sao vậy?"

"Linh khí trong thân thể vốn dĩ không thông thuận, lại cưỡng ép sử dụng linh lực nổi giận dữ dội như vậy, toàn bộ thể xác và tinh thần đều rối loạn, đương nhiên dễ dàng ngất đi, xém chút nữa là đến mức tẩu hỏa nhập ma."

"Vậy à, có thể sống được bao lâu nữa?"

Thẩm Thanh Thu thuận miệng hỏi, lại làm mặt mũi Mộc Thanh Phương rối rắm hết lên, y biết Thẩm sư huynh vẫn luôn mang suy nghĩ không muốn có bất cứ liên hệ gì với mọi vật trên thế gian, cũng hiểu tinh thần hắn sa sút cực đoan, nhưng không ngờ rằng hắn lại có thể xem nhẹ sinh mạng của bản thân như thế.

"Tu vi của huynh rất tốt, có thể sống thật lâu, các đệ tử của huynh đều vẫn đang đợi huynh tỉnh lại."

"Ừm." Thẩm Thanh Thu lộ ra một ý cười, là do cảm thấy khinh thường đối với chuyện mình còn sống.

"Ta đã xem qua thân thể của huynh, trên vai trái huynh toàn là vết cào."

Thẩm Thanh Thu nghe thấy, không chịu được dùng tay phải vuốt ve vai trái, từ sau khi hắn ý thức được sự tồn tại của Lạc Băng Hà, thì thường hay mơ thấy tình cảnh tay của mình bị xé bỏ, khi ấy đau đớn không gì sánh được.

Rất nhiều lần hắn cho rằng mình vẫn còn bị nhốt trong địa lao, sau khi tỉnh lại mới phát hiện không bị bắt về, nhưng sự chân thật trong mộng khiến hắn phải liều mạng cào vào tay trái vốn hoàn hảo như lúc ban đầu, làm nơi đó để lại nhiều vết thương.

"Ta không tìm ra tay huynh có vấn đề gì, nếu không đau khổ cũng sẽ chẳng cào bản thân bị thương như vậy, ta sẽ cho huynh chút thuốc trị thương để đắp."

"Cảm ơn."

"Mấy ngày nay chuyện của Huyễn Hoa Cung, chưởng môn sư huynh sẽ giải quyết, huynh không cần phiền lòng."

"Ta hiểu rồi."

Mộc Thanh Phương nhìn bộ dạng của hắn, cũng chỉ đành quan sát một thời gian trước rồi mới nói tiếp, y thu dọn đồ đạc ra khỏi trúc xá Thanh Tĩnh Phong, Mộc Thanh Phương xoay người liền thấy Lạc Băng Hà đứng lặng ở một bên chờ đợi.

"Mộc sư thúc, sư tôn......"

"Mới vừa tỉnh, những lời tức giận hắn nói đó, ngươi ráng nghe một chút là được."

Lạc Băng Hà khẽ gật đầu, y không biết có nên tin tưởng lời của Mộc sư thúc hay không, với y mà nói, những lời đó đều là để cảnh tỉnh, hơn nữa câu cuối càng làm y đau đớn đến tận tâm can.

Hắn đứng bên cạnh cánh cửa mở một nửa nhìn sư tôn dựa vào giường nghỉ ngơi, trên người mặc một bộ trung y trắng, nhưng mà có thể mơ hồ thấy trên vai sư tôn quấn băng, băng vải còn có ít máu nhàn nhạt.

"Đứng ở bên đó làm gì?"

Nghe thấy tiếng của Thẩm Thanh Thu, thân thể Lạc Băng Hà chấn động một chút, muốn ở lại xin lỗi lại sợ sư tôn nổi giận, nghĩ đến lời sư tôn nói, y cứ buồn bã không biết nên làm gì.

"Sư tôn......"

"Ta không muốn nghe ngươi xin lỗi."

Quả nhiên sư tôn vẫn đang giận, tuy rằng ngữ khí đã dịu đi rất nhiều, Lạc Băng Hà lại cảm thấy cơ thể sư tôn không khoẻ nên khi nói chuyện mới tương đối nhẹ nhàng.

"Minh Phàm đâu?"

"Bọn họ sợ sư tôn còn đang tức giận."

Bọn họ lo lắng cho sư tôn lại sợ bị mắng, kết quả là ai cũng không dám tới, chỉ còn Lạc Băng Hà chịu đến.

"Ngươi tới ta sẽ không tức giận sao?"

Thẩm Thanh Thu buột miệng thốt ra lời khó nghe, khiến cho Lạc Băng Hà đỏ mắt, nhưng y không dám khóc, đành phải ép mình phun ra mấy câu.

"Sư tôn không thích đệ tử, đệ tử liền......"

"Rót trà."

Lạc Băng Hà sửng sốt một chút, lập tức đi lấy nước trà ở bên cạnh, rót một chén trà nóng cho Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu cầm chén trà Lạc Băng Hà đưa cho uống một ngụm, hương vị nhàn nhạt ngọt lành làm Thẩm Thanh Thu cảm thấy bình tĩnh lại rất nhiều, chỉ là hắn vẫn duy trì một loại cảm giác chán ghét với Lạc Băng Hà, tuy rằng hắn biết Lạc Băng Hà nhất định hoàn toàn không hiểu rõ sao lại như vậy, nếu cứ tiếp tục thế này thì hắn có giẫm lên vết xe đổ không?

"Ta nói lời bực tức đó, ngươi cố nghe một chút là được." Thẩm Thanh Thu ngẫm lại vẫn nên nói với y thêm câu này, Lạc Băng Hà không ngờ tới Thẩm Thanh Thu sẽ nói như vậy.

"Nếu sư tôn thật sự không cần đệ tử......"

"Ngươi có thể đi đâu?" Hắn thật sự muốn hỏi một người không có người thân như Lạc Băng Hà có thể đi nơi nào? Thẩm Thanh Thu biết Lạc Băng Hà bơ vơ không nơi nương tựa, cha mẹ ruột thì một người bị phong ấn, một người chết thảm, mẹ nuôi vừa qua đời, vậy có thể đi đâu? Còn có thể nương nhờ vào ai?

"Ta......"

"Không có nơi để đi, thì ở lại cho ta."

Thẩm Thanh Thu không muốn mình phải nói thêm nhiều lời chán ghét với Lạc Băng Hà, hắn nhíu mày chẳng biết còn có thể nói gì, nhìn bộ dạng lắp bắp của Lạc Băng Hà, hắn càng bực bội.

"Đã nhiều ngày ta không thể giảng bài, sáng mai ngươi cùng đám sư huynh đệ tham gia đánh nhau kia đi chép hết một lượt toàn bộ kinh thư năm nay phải học, chép xong, đợi chốc lát rồi tìm Mộc sư thúc chữa trị vết thương của ngươi đi."

Thẩm Thanh Thu nói xong liền đưa cái chén trà rỗng cho Lạc Băng Hà, quay đầu không muốn phải thấy mặt Lạc Băng Hà nữa, nên bảo y đi ra ngoài.

"...... Đệ tử có thể tiếp tục ở lại Thanh Tĩnh Phong sao?"

"Ta không muốn nói hai lần."

Dư quang nơi khóe mắt của hắn tựa hồ thấy Lạc Băng Hà lộ ra tươi cười, trong lòng Thẩm Thanh Thu lại cảm thấy ghê tởm.

**

Lần này thời điểm Thẩm Thanh Thu tỉnh lại có lẽ là sáng sớm, cho dù thân thể đang suy yếu nhưng thói quen làm việc và nghỉ ngơi vẫn như cũ rất khó thay đổi, sau khi thanh tỉnh liền ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, hắn quay đầu nhìn mép giường.

Không biết từ khi nào, có người giúp hắn đặt một bàn trà nhỏ ở mép giường, phía trên để trà nóng đun cẩn thận và thuốc hắn uống, ngoài ra còn có bữa sáng, không biết có phải do nghĩ rằng hắn là người bệnh hay không, bữa sáng gồm một chén cháo nhỏ thanh đạm cùng ít dưa muối.

"......."

Hắn không nhớ Minh Phàm ngoan hiền như vậy, trái lại giọng hùa theo của Minh Phàm trong ký ức hắn thì vô cùng ghê gớm.

Thẩm Thanh Thu cầm lấy chén trà, vẫn ấm áp, chắc là mới vừa đem tới không bao lâu, hắn uống hết thuốc trước, rồi mới lấy cháo nóng ăn.

Uống thuốc cùng ăn cơm sáng xong, hắn vừa nằm xuống thì lại lâm vào hôn mê, mấy lần đó khó tránh gặp ác mộng, chỉ là rất nhiều lần hắn vừa tỉnh giấc thì lại ngủ thiếp đi, giật mình thanh tỉnh rồi ngủ tiếp, trong trạng thái mê man như vậy, hắn căn bản không thể chú ý tới có ai bước vào.

Ngủ mấy ngày, Thẩm Thanh Thu rốt cuộc cảm giác thân thể tốt lên một chút, bất kể lần nào hắn tỉnh lại, bàn trà bên cạnh giường đều cũng sẽ có trà ấm và cháo chờ hắn, có mấy lần thanh tỉnh Thẩm Thanh Thu cuối cùng cũng thấy được là ai giúp hắn chuẩn bị mấy thứ này.

Không tài nào ngờ được như chuyện Lạc Băng Hà sẽ giúp hắn chuẩn bị mấy thứ đó, dù kiếp trước hay kiếp này, Thẩm Thanh Thu căn bản không thể tưởng tượng nổi Lạc Băng Hà sẽ giúp hắn pha trà nấu cơm, chuyện này giống như để Thu Tiễn La nấu cơm cho hắn vậy.

Rốt cuộc nên tiếp nhận hay nên từ chối đây? Thẩm Thanh Thu căn bản không biết, bình tĩnh suy xét kiếp trước làm sai điều gì nhiều nhất? Chính là đối đãi với Lạc Băng Hà không tốt, và đối xử với những người khác cũng không tốt.

Với lại mấy món ăn này nói thật cũng không khó ăn, thậm chí có thể nói còn ngon hơn do tiểu muội của quán trà làm ...... Tại sao hắn lại muốn ăn mấy thứ rối rắm nhiều vậy chứ? Hơn nữa tiểu quỷ mười ba, mười bốn tuổi này dùng yêu thuật gì mà lại có thể nấu một chén cháo ngon như thế, ngày thường y rảnh rỗi làm mấy cái thứ này sao?!

"Sư tôn, người tỉnh dậy rồi?"

Lúc Thẩm Thanh Thu đang bối rối những chuyện nguy cấp không liên quan gì kia, Lạc Băng Hà cầm một bình trà nóng và thuốc lên, Thẩm Thanh Thu nhớ thuốc của Mộc sư đệ chuẩn bị phải nấu đến hai ba canh giờ.

"Sư tôn, tới giờ nên uống thuốc rồi."

"Hiện tại là giờ gì?" Thẩm Thanh Thu nhìn những tia sáng bên ngoài cửa sổ, hắn không rõ bây giờ là sáng sớm hay hoàng hôn.

"Giờ Mão." Đang là sáng sớm, hơn nữa vừa đúng lúc bọn họ mới rời giường.

(Giờ Mão là từ 5h-7h sáng)

"......Ngươi đã nấu thuốc từ nửa đêm?"

Rốt cuộc hắn đã gây ra thứ nghiệt gì, mà có thể khiến cho Lạc Băng Hà đối đãi với hắn như thế, muốn hù chết hắn mới vui sao?

Thẩm Thanh Thu dùng tay phải hung hăng lau mặt một hồi, xem có thể lau cho mình tỉnh lại được hay không, đáng tiếc không phải hắn đang nằm mơ.

"Bởi vì ta mong sư tôn có thể sớm......"

"Dừng lại, để đồ đó, ngươi đi nghỉ ngơi cho ta, buổi trưa hẵng quay lại."

"Nhưng sư tôn, buổi trưa người cũng phải uống thuốc."

"Bảo Minh Phàm đi nấu!"

"Sư tôn......" Lạc Băng Hà lại lộ ra bộ dạng tủi thân, giống như rất hy vọng mấy việc này đều có thể giao cho y làm.

"Đừng bày ra cái vẻ mặt đó, đưa thuốc cho ta!"

Thẩm Thanh Thu bị Lạc Băng Hà dọa tới mức cả người không thoải mái, kiếp trước hắn bị tên nhóc này ngược thân ngược tâm, đời này đối xử với y cũng không tốt hơn bao nhiêu, Lạc Băng Hà lại muốn hầu hạ hắn! Còn muốn lấy lòng hắn! Ngoan ngoãn làm đồ đệ của hắn! Đây là đạo lý gì! Quá ghê tởm rồi!

Muốn cử động phần thân thể phía dưới lại phát hiện hai chân vô lực, Thẩm Thanh Thu thở dài thật sâu.

"...... Giúp ta."

Nghe thấy hai chữ này, Lạc Băng Hà lập tức đặt đồ đạc trong tay lên trên bàn, sau đó chạy đến bên cạnh Thẩm Thanh Thu, y không lập tức vươn tay ra, Lạc Băng Hà biết Thẩm Thanh Thu không thích y, cho nên ngoan ngoãn chờ sư tôn nói thêm câu nữa.

"Đỡ ta dậy, ta muốn xoay người."

Lạc Băng Hà đáp lại một tiếng rồi mới vươn tay chạm vào Thẩm Thanh Thu, y đỡ lấy bả vai sư tôn giúp sư tôn di chuyển thân thể.

Thẩm Thanh Thu thuận thế đẩy chân trái xuống giường, chân dùng chút lực di chuyển đến bên mép giường, lúc chạm tới sàn nhà, Thẩm Thanh Thu mới dần dần cảm nhận được xúc cảm của đôi chân mình.

"Chân của sư tôn ......"

"Một lát nữa là đứng được, đưa thuốc cho ta."

Hắn không muốn cứ phải nghe mấy lời quan tâm này của Lạc Băng Hà, lập tức bắt y lấy thuốc cho mình, sau đó uống một hơi cạn sạch chén thuốc đắng ngắt kia.

Đặt chén không qua một bên, Thẩm Thanh Thu thử lưu chuyển linh lực của bản thân, vẫn không được thuận lợi, thậm chí không thể đưa một tia linh lực nào chảy qua chân mình, hắn thường hay gặp nhiễu loạn như vậy, hai chân và hai tay không giống như của chính mình, linh lực có làm thế nào cũng không thể chảy qua.

Chốc lát sau, hắn lại cảm thấy sau lưng có một luồng linh lực ấm áp, chậm rãi giúp hắn xoa dịu những khó chịu trên người, cũng không biết là nhân tố gì, luồng linh lực kia rất thông thuận chảy qua tay chân hắn, khiến Thẩm Thanh Thu dần dần khôi phục tri giác.

Người bên cạnh có thể giúp hắn lưu chuyển linh lực cũng chỉ có một, Lạc Băng Hà.

"......."

Thẩm Thanh Thu không cảm thấy vui sướng, cho dù hắn biết Lạc Băng Hà ở kiếp này vẫn còn là một đứa trẻ chưa sa ngã biến chất, nhưng y có thể giúp hắn đả thông linh mạch như vậy, có làm sao cũng không thể không liên tưởng đến đôi tay đôi chân vốn dĩ chẳng phải của hắn này, là tay chân mà kiếp trước Lạc Băng Hà ở trong địa lao dùng yêu thuật giúp hắn lắp lên, nếu là linh lực của y thì sao không thể lưu chuyển được chứ? Nhưng mà tay chân đó là chuyện kiếp trước, không thể xảy ra trên thân thể hiện tại của hắn ...... Tuy rằng rất nhiều vấn đề đều cứ đặt trên người hắn là xong.

Lạc Băng Hà nghiêm túc giúp hắn khai thông linh mạch, muốn làm sư tôn của mình dễ chịu hơn một chút, y không hề biết được, Thẩm Thanh Thu chỉ cảm thấy sợ hãi và chán ghét.

"Đủ rồi."

"Sư tôn?"

Thẩm Thanh Thu đẩy Lạc Băng Hà ra, hắn không có cách nào tiếp nhận tất cả những điều này, không thể đối mặt với đứa trẻ như vậy, cho dù hắn có tự nói với bản thân như thế nào, rằng Lạc Băng Hà này không phải là kẻ tước bỏ tay chân mình, hắn vẫn không thể chấp nhận được.

"Ngươi đi nghỉ ngơi đi."

**

Mấy ngày sau, Lạc Băng Hà cứ vậy yên lặng thay Thẩm Thanh Thu xử lý, Thẩm Thanh Thu chỉ mong sớm khỏe lên mới cố chịu đựng cảm giác kháng cự trong lòng, để Lạc Băng Hà giúp hắn khơi thông linh mạch, nhưng hắn lại không cách nào che dấu sự chán ghét của mình, Lạc Băng Hà cũng biết, y cũng lẳng lặng để ý.

"Sư tôn." Lạc Băng Hà đang giúp thoa thuốc lên vai trái sư tôn, sự im lặng giữa bọn họ làm không khí trở nên xấu hổ, Lạc Băng Hà chịu không nổi mở miệng muốn nói vài lời.

"Nói."

"Tấm khăn vải ở đầu giường của sư tôn là?"

Thẩm Thanh Thu nhìn về phía mép giường của mình, tấm khăn Lạc Băng Hà nói kia chính là khăn quấn trên người của đứa trẻ sơ sinh mà lúc xưa được hắn cứu, mấy ngày trước đó Thẩm Thanh Thu lại bắt đầu gặp ác mộng, có một hôm hắn vươn tay cầm tấm khăn kia ôm vào trong lòng, có lẽ muốn để cho mình an tâm hơn, cũng có thể muốn bản thân hắn biết đời này của mình sẽ không quay lại địa lao.

Mà bởi vì hành động nho nhỏ này, Thẩm Thanh Thu không còn gặp nhiều ác mộng nữa, chỉ thỉnh thoảng mơ thấy những ngày khi cùng đứa trẻ kia lang thang, mới ngắn ngủn một tháng đã có thể khiến hắn không nỡ và khó quên như thế, Thẩm Thanh Thu không ngăn được lại càng muốn tìm thấy đứa trẻ kia, để nó cùng sống bên cạnh mình.

"Là khăn quấy trên người của đứa trẻ mà trước đây ta đã cứu."

"Trẻ con?"

Lạc Băng Hà vốn dĩ còn đang cẩn thận giúp sư tôn băng bó thì dừng lại, Thẩm Thanh Thu không biết y đang kinh ngạc điều gì, giống như việc hắn cứu trẻ con rất khó tin?

"Có gì kỳ lạ sao?"

"Không có, sư tôn hình như rất quý trọng."

"Đương nhiên." Thẩm Thanh không hề do dự nói lời này, sắc mặt của Lạc Băng Hà càng trở nên kỳ dị.

"Sao vậy?"

"Người sư tôn muốn là đứa trẻ kia à?"

Thẩm Thanh Thu không nói gì nữa, ánh mắt hắn đã biểu hiện rõ ràng tất cả.

_ còn tiếp _  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC