[Phần 2]: Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vụ án của Kim thứ sử trông thì nhiều manh mối nhưng thực chất rất rắc rối, ta và Sở Sở, còn cả Triển Chiêu đã lùng sục khắp ngóc ngách mà không thể tìm ra bất cứ nơi nào khả nghi theo miêu tả của ba người kia.

Một nơi ẩm thấp, nhiều...

- Này, bọn họ nói nơi đó nhiều thứ gì nhỉ?

- Đệ cũng không nhớ lắm, hình như là... tro bụi.

Tro bụi???

- Lấy đâu ra tro bụi chứ? Trong phòng bếp sao?

- Sở Sở tỷ tỷ, tỷ cũng không nhớ còn trêu chọc đệ nữa.

- Này, cả ba chúng ta đều không nhớ thì làm thế nào tìm được

Ba chúng ta nhìn nhau, trầm mặc.

Giờ nghĩ lại, rốt cuộc chúng ta mấy ngày qua đi tìm cái gì a?

- Mấy người thật ngốc.

Vừa nghe giọng này, cả ba chúng ta đều sầm mặt, ta đến tận mấy ngày này mới được nghiệm chứng cái sự kì diệu của Phi Yến tiểu thư đấy, quả nhiên danh bất hư truyền.

Phi Yến dường như không nhìn ra sự khó chịu của chúng ta, đây cũng là điểm đáng khâm phục nhất của nàng ta, nàng ta tiếp tục nói:

- Công Tôn Sách đã nói rất rõ ràng, nơi đó là một nơi ẩm thấp, nhiều bụi bẩn, đất nền thô và có thể có cả than, dĩ nhiên phải tìm những nơi không người lai vãng rồi.

- Phi Yến cô nương thật sự thông minh nhất thiên hạ, điều đó mà cũng nghĩ ra được.

Ta cáu bẳn nói, Phi Yến tiểu thư hếch mặt lên trời cười rất tự mãn. Triển Chiêu thở dài quay đi, xem ra đã quá nản với sự lầy lội của cô nàng này. Mà đúng thôi, đến ta còn phát ngán lên được, luôn nói những điều vô nghĩa không. Nhưng thực sự phải nói nàng ta là người tốt, đó cũng là lý do duy nhất nàng ta có thể đi cùng bọn ta, mà không, thực ra có nàng ta cũng rất vui.

- Này, các người không nghĩ đến trong khu rừng ngoại thành rất có thể có manh mối sao? Nơi đó nha, nghe đồn là có ma nên rất ít người dám bén mảng đến gần, ta còn nghe nói nơi đó có cả rắn khổng lồ, có thể chính là do kẻ sát nhân tung tin đồn ra ngoài để người khác không tới làm phiền hắn.

Phi Yến tiểu thư nói một hơi dài, ta liếc mắt:

- Phi Yến, ta thực sự không muốn làm cô mất hứng, nhưng lời đồn có từ khi nào vậy?

- Cũng rất lâu rồi, từ khi ta còn nhỏ đã nghe.

- Phi Yến tỷ tỷ, đệ tưởng vụ án mới xảy ra cách đây vài ngày thôi mà.

Sở Sở cười lớn, có vẻ rất lâu mới có cơ hội đả kích Phi Yến tiểu thư nên Sở Sở rất hào hứng mà cười không để ý hình tượng. Cười đến mức Phi Yến ngượng quá hóa giận đuổi đánh nhóc Triển Chiêu chạy vòng quanh. Rốt cuộc hết ngày, chúng ta vẫn không tìm được manh mối nào, tay trắng mà về. Ba người kia còn đang thảo luận vấn đề gì đó rất chăm chú.

- Muội về rồi.

- Có tìm được gì không?

Bốn chúng ta đồng loạt lắc đầu, Bao đại nhân quay sang nhìn hai người kia, khẽ thở dài.

- Không tìm ra hiện trường vụ án là tối kỵ trong phá án. Rốt cuộc nó ở đâu?

- Liệu có phải chúng ta đã đi sai hướng?

- Chân của Kim Liễu có dính bụi đen pha lẫn với đất thô, tẩy không sạch, hơn nữa áo trong của ông ta có hơi ẩm mốc có thể là vì lý do gì?

- Liệu có phải hung thủ cố ý tung hỏa mù lừa chúng ta vào bẫy hay không?

Ba người trầm ngâm suy nghĩ.

Bốn chúng ta chả hiểu gì đứng vây quanh, làm người rảnh rỗi hóng chuyện. Đột nhiên đại ca đứng dậy, không nói một lời rời đi, ta nhìn hết Bao đại nhân lại đến đại ca, Bao đại nhân chỉ cúi đầu không nói lời nào, cuối cùng ta quyết định chạy theo người ra ngoài.

- Có những việc ta cứ mãi không nghĩ ra nên làm như thế nào? – Đại ca nhẹ giọng nói với ta – Ngày trước đã không nghĩ ra, thời điểm này ta càng không thể biết nên làm như thế nào? Nếu ta vẫn ở lại, sẽ ảnh hưởng đến Bao Chửng phá án, nhưng ta vẫn không biết có nên rời đi hay không?

Ta nghiêng đầu nhìn sang, đại ca bây giờ đến cười gượng cũng không gượng được nữa.

- Muội thấy sao?

- Hả?

- Ta có nên ở lại không?

Không phải ta có nên rời đi hay không mà là có nên ở lại hay không? Ta mọi khi rất nhiều lời nhưng lúc này thực sự trong đầu ta không có đáp án nào hết. Thấy ta im lặng, đại ca lại tiếp tục đi, ta vẫn lặng lẽ bước ngay phía sau. Hai người mải ngẩn ngơ không chút để ý đoàn người ngựa đang chạy tới, đến khi con ngựa đầu đàn suýt chút nữa đụng trúng đại ca ta mới kịp phản ứng kéo người vào mé đường. Con ngựa chạy quá hai ba bước đột ngột dừng lại, người trên ngựa quay lại, lộ rõ vẻ vui mừng:

- Công Tôn!

Đại ca ngẩn người nhìn người kia một lúc lâu mới lên tiếng:

- Lục Hoành?

- Ha ha, không ngờ huynh vẫn còn nhớ ta, đã mười năm rồi.

- Lục Hoành, huynh vừa nhìn đã nhận ra ta, ta nếu không nhận ra huynh thì thật không đáng mặt huynh đệ rồi.

Ta đột nhiên phát hiện, đại ca nhiều bạn lắm nhé, đi đến đâu cũng có thể thấy người quen. Lục Hoành hồ hởi dẫn đại ca vào quán trà, lúc này mới nhìn thấy ta vẫn đi theo liền hỏi:

- Vị cô nương này là?

- Đây là Vũ Linh, Linh nhi, đây là Lục Hoành đại tướng quân, huynh ấy hiện đang trấn thủ biên cương phía Tây, con trai của Lục quân hầu.

- A! – Ta đột nhiên nhớ ra – Con trai của Lục quân hầu, ta là Vũ Linh của Vũ gia trang này.

Quanh đi quẩn lại, hóa ra là người quen nha, ta và tên này hồi nhỏ thường hay theo ba mẹ sang nhà nhau chơi, hắn luôn khiêu chiến với ta rồi bị ta đánh cho bầm dập, mới 14 tuổi đã bỏ nhà xách mông ra chiến trường nói là muốn tự gây dựng sự nghiệp. Lâu rồi không nghe nhắc đến hắn, ta còn quên mất hắn tên Lục Hoành luôn.

Dường như Lục Hoành cũng bị sự tình cờ này dọa sợ, hắn nhìn ta từ đầu đến chân vài lần rồi đột nhiên hô lớn:

- Thì ra là Vũ đại tiểu thư, cô lớn lên thật giống nữ nhân nên ta nhất thời không nhận ra.

Ta: ...

Cái tên này, bao năm không gặp nhớ đòn à?

- Wa, không ngờ Vũ đại tiểu thư lại là một cô nương xinh đẹp đến vậy, thật cho tôi mở rộng tầm mắt đấy.

- Tên tiểu tử này. – Ta mà còn nhịn thì tên ta sẽ viết ngược – Để chị đây cho ngươi biết nữ nhân phải như thế nào?

Ta dùng chuôi kiếm đuổi đánh khiến hắn chạy vòng quanh, tận đến khi đại ca gọi ta ta mới dừng lại, tên thiếu đòn kia lại còn dám nói:

- Công Tôn, huynh đúng là đặc biệt đó, chưa một ai có thể khống chế được con chằn lửa này đâu.

- Ngươi nói cái gì hả cái tên vô lại kia.

- Vô lại còn hơn cô, nam không ra nam nữ không ra nữ.

- Để ta cho ngươi nam không ra nam nữ không ra nữ.

Ta tức giận đến mất cả lý trí, rút kiếm chém hắn, vậy mà hắn né được.

- Cô tưởng tôi còn là thằng nhóc bị cô đánh sao hả?

Hắn vênh mặt với ta, ta tiện chân đá một cái chén vừa rồi rơi xuống vì lộn xộn, cái chén theo lực của ta đập thẳng vào lưng hắn khiến hắn ngã nhào. Đột nhiên cảm thấy tâm tình thật sự rất tốt, ta dùng chuôi kiếm ấn hắn xuống:

- Thế nào? Còn muốn bị đánh nữa không?

- Hừ, nam nhi đại trượng phu không có thua làm sao có thắng?

- A, tòng quân nhiều năm còn biết tích góp chí khí nam nhi cơ đấy.

- Nói nhảm, ta rất có chí khí, từ nhỏ đã có chí khí, cô đừng có nhục mạ ta.

- Ta...

- Linh nhi, dù gì huynh ấy cũng là đại tướng quân, muội làm vậy còn ra thể thống gì?

Đại ca đã lên tiếng, ta cũng phải nể mặt thôi; buông Lục Hoành ra, ta ngồi xuống bàn uống trà. Lục Hoành coi như biết sợ, không còn lắm lời nữa mà tập trung ôn chuyện cũ với đại ca. Thì ra ngày còn nhỏ, đại ca từng đến kinh thành, hai đứa nhóc một văn một võ làm quen với nhau. Sau đó tên này bỏ nhà đi, thời gian đầu lại nhớ tới thăm đại ca, hai người từ đó trở lên thân thiết, hắn đi tòng quân kiến công lập nghiệp, mười năm trở về đã là đại tướng quân uy phong một cõi.

- Công Tôn, lần này huynh tới kinh thành có phải vì vụ án của Kim thứ sử không?

- Lục huynh biết chuyện này sao?

- Ta có quen biết Kim thứ sử, lần này ông ta đột nhiên bị giết, ta cũng có chút bất ngờ.

- Huynh có quen biết Kim thứ sử?

- Đúng vậy, nếu nói ông ta bị kẻ thù truy giết thì ta không tin, vì ông ta tuy có chút lươn lẹo nhưng về bản chất thì rất nghĩa khí, hơn nữa không thực sự theo ai hay đắc tội một ai. Huynh thấy đấy, trong triều đình có hai phe phái lớn mạnh nhất là Bàng thái sư và Bát vương gia, nhưng Kim thứ sử lại có thể không theo phe ai vẫn yên ổn làm một thứ sử được Hoàng Thượng trọng dụng. Ngoài việc hắn hơi nhút nhát không dám đứng lên đấu tranh thì hắn thực sự không có gì đáng chê trách.

Hai chúng ta ngẩn người nghe hết lời của Lục Hoành, nói vậy lời của những nô bộc trong phủ Kim Liễu là vì sao? Kim Liễu đắc tội giang hồ nhiều lần, bị người ta vào trong phủ giết chết. Nhưng Lục Hoành lại nói Kim Liễu là kẻ nhút nhát, hơn nữa không theo bè kết cánh đắc tội người khác.

- Có một điều ta và Bao Chửng đã điều tra trước khi muội trở về. – Đại ca ngẫm nghĩ một lúc mới nói – Kim Liễu thực sự không nằm trong đường dây ăn chặn tiền thi công đê Hoàng Hà, cũng không nằm trong số quan viên tố cáo vụ này mười năm trước.

- Nhưng như vậy hắn càng không phải kẻ bị giết mới đúng.

- Nhưng nếu hắn giữ bằng chứng của vụ án đó thì sao?

Ta à một tiếng, ngộ ra rồi. Kim thứ sử chính là người Hoàng Đế sai đi giám sát tu sửa đê mười năm trước, hắn không tham gia đường dây bòn rút quốc khố thì cũng là người nằm trong cái vòng xoáy ấy. Nhưng...

- Nhưng mười năm rồi, tại sao đến giờ ông ta mới bị giết?

- Bởi vì ông ta nhút nhát, chỉ biết thu mình vào một góc không theo bè phái không dám đứng ra đòi lại công đạo cho người dân, đương nhiên lý do ông ta sống được chủ yếu là vì ông ta tình cờ lại được Hoàng Thượng tin tưởng, không vạn bất đắc dĩ bọn họ sẽ không đụng tới.

- Nếu vậy, bây giờ chỉ cần tìm ra được những kẻ đã ăn chặn tiền tu sửa đê điều thì sẽ tìm ra được hung thủ rồi.

Đại ca gật đầu, ít nhất có hướng đi vẫn hơn là mù mờ không mục đích. Nếu đã có lý do giết người thì có cơ hội phá được án lần này rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC