7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hơn 2 tháng kể từ lần Aizawa Shota gặp nữ sinh đó, dù sự rung động chỉ là thoáng qua nhưng lại khiến anh in sâu vào tâm trí.

Aizawa đã hơn 30 cái mùa xuân, biết rằng bản thân chẳng còn trẻ nữa nên anh cũng không bao giờ mơ tưởng hão huyền về một tình yêu tươi đẹp, hay tất cả những gợi nhớ về cô gái kia cũng chỉ là rung động nhất thời mà thôi.

Dù cuộc sống có bộn bề đến mấy, hay nỗi nhớ khắc khoải ấy ngày một nhiều lên, người đàn ông trưởng thành này vẫn luôn biết kìm hãm những tâm tư từ tận đáy lòng. Thứ duy nhất mà anh muốn tập chung vào lúc này chính là công việc, đối với một ông chú đã 30 tuổi kiêm một anh hùng chuyên nghiệp, tình yêu hay hạnh phúc là một thứ gì đó xa vời.

Aizawa Shota luôn cho rằng mọi cảm xúc sẽ dần nhạt phai theo thời gian, chí ít là anh vẫn nghĩ như thế, cho đến khi...

.

.

.

Một buổi sáng, Aizawa Shota chậm rãi ôm túi ngủ đi vào văn phòng giáo viên từ sớm. Vừa định vươn tay chạm vào cánh cửa, một giọng nói vang lên khiến anh dừng lại mọi động tác.

"Em sẽ đưa đến cho thầy sau vài ngày nữa."

"Được rồi. Cảm ơn em."

Người vừa nói lời cảm ơn kia chính là All Might, người còn lại... chắc chắn là cô ấy.

Cánh tay Aizawa hơi rung lên, rõ ràng là đã lâu không gặp nhưng tâm can lại nóng lòng đến bất ngờ.

Mơ hồ mất mấy phút, khi cánh cửa được kéo ra từ phía bên kia, Aizawa mới bừng tỉnh nhìn người trước mặt.

Thiếu nữ cũng ngước nhìn người đối diện, ánh mắt trong veo.

" Chào buổi sáng, sensei."

Hoshi hơi ngờ ngợ, người này có gì đó rất quen.

" Ừm. Chào buổi sáng." Aizawa nén cảm xúc trong lòng lại, chậm rãi trả lời.

Lúc này anh chỉ muốn lướt nhanh qua để vào trong, nhưng hai chân lại khó bước đi.

" Sensei.. là người hôm nọ phải không? Cảm ơn sensei vì đã giúp em."

Hoshi lập tức cúi đầu. Cô mất vài giây để nhận ra người này vì bộ dạng hôm nay ... khác quá.

Aizawa chỉ ậm ừ qua loa rồi lướt nhanh vào căn phòng. Qua ánh mắt mơ hồ ban nãy, anh đoán trắc rằng vì bộ dạng bù xù này mà Hoshi mới khó nhận ra.

" Aizawa-san, anh cũng quen biết cô bé đó sao ".

All Might tay chống nạnh, trên mỗi vẫn nở nụ cười "thương hiệu" nhìn người đang ủ rũ đi vào.

"Không hẳn là quen." Aizawa không khẳng định, cũng không phủ định, vẻ mặt trầm tư ngồi vào chỗ.

"Chà. Hasegawa Hoshi lớp 1-H. Đó là một đứa trẻ thông minh."

Aizawa không thắc mắc sao All Might quen được Hoshi, nhưng lại để tâm đến việc cô không nhận ra anh ngay lập tức. Chẳng lẽ trông anh kinh dị đến vậy sao?

Rõ ràng trước đấy Aizawa luôn muốn gạt phăng những suy nghĩ về Hoshi, nay lại bắt đầu để tâm những thứ nhỏ nhắt nhất về cô.

Liệu em ấy... có thích một người gọn gàng hơn không?

( Tự vả ×1)

Sau đấy, người ta nhìn thấy một Aizawa Shota ăn mặc gọn gàng, tóc không còn xõa như trước, túi
ngủ cũng không thường trực bám theo.

Rốt cuộc, chẳng ai hiểu sự thay đổi này từ đâu ra. Phải chăng tâm lý của người khi yêu trở nên rất lạ kì.

.

.
.
Sau hơn 1001 những lần "vô tình gặp gỡ" với vài người, Hoshi trắc trắn một điều rằng Kosei của cô đã vài lần vô tình bộc phát trước những người này.

Tai hại. Thật quá tai hại. Cô chỉ mới đến ngôi trường này một thời gian ngắn, không thế tiếp tục chuyển đi nữa.

Nhưng những người này không bám riết Hoshi một cách thái quá. Họ đều rất tốt bụng và thân thiện( ngoại trừ một ai đó có vẻ mặt hung dữ) nên cô không quá lo lắng.

Dù cho là vậy, Hoshi cho rằng vấn đề này xảy ra là lỗi của cô, nên trước khi nó trở nên quá nghiêm trọng, Hoshi cần phải giải quyết cảm xúc của những người kia một cách triệt để, bằng không sẽ xảy ra hậu quả khó lường.

Hoshi quyết định như vậy, à không, phải ăn hết chiếc bánh trên tay rồi tính tiếp.

" Hasegawa-san, cậu có muốn ăn thêm Mochi hay không?"

Hoshi liếc mắt nhìn đĩa bánh được đẩy về phía mình, rồi nhìn cậu bạn tóc xanh lá... khẽ gật đầu.

"Có lẽ là đợi ăn hết chỗ này nữa."

Phía bên kia cũng có thêm một đĩa bánh khác được đẩy sang.

"Ăn của tôi này."

Hoshi hết nhìn cậu bạn tóc hai màu rồi lại nhìn đĩa Anmitsu, mất vài giây nao núng, cuối cùng cũng lại gật đầu.

" Thôi. Để mai tính."

Thế là Hoshi chén hai đĩa tráng miệng lành, dưới ánh mắt vui vẻ của hai người con trai.

"Mai mình có thể ăn trưa với cậu nữa không?"

Midoriya khẽ hỏi, tuy nhiên cậu biết với tính của Hoshi, cô ấy sẽ không từ chối.

Và đúng là như thế.

"Mai cậu muốn ăn gì?"

Todoroki trầm ngâm nhìn thiếu nữ bên cạnh, ánh mắt lộ rõ vẻ ôn nhu.

Hoshi ánh mắt kiên định quyết tâm phải từ chối, quyết phải từ chối cho bằng được, cuối cùng lại thốt ra:

"Kem."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net