c12: Ga Eul và So Yi Jung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ New Caledonia trở về cũng đã đến ngày lễ tình nhân, hương socola ngọt ngào lan tỏa, những bông hoa hồng quyến rũ xinh đẹp, ánh nến trên bàn phát ra ánh sáng rực rỡ hòa với những giọng hát vui vẻ hạnh phúc, tất cả như đắm chìm vào không khí ấm áp hoan hỉ.

Trên đường luôn thấy những cặp tình nhân đi song song với nhau, nhưng mà chỉ có cô là đi một mình.

Đi tới đi lui vô tình đụng phải Ga Eul đang thẫn thờ, Tử Nghiên nghĩ nghĩ, hiểu rõ gật gật đầu. Trong lòng nặng nề thở dài, cái tên So Yi Jung kia quả thực hại không ít người mà. Lúc này bỗng dưng nỗi lên một trận mưa phùn, Tử Nghiên nhanh chóng kéo Ga Eul chạy đến trước một cửa tiệm, nhìn Ga Eul chảy nước mắt nhíu mày hỏi: "Ga Eul, cậu sao vậy?"

"Ôi?" Ga Eul lau nước mắt ngẩng đầu lên, thấy là Tử Nghiên, cố gắng nén khóc, nói: "Tớ không sao. Cậu tại sao lại ở đây?"

Tử Nghiên bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi? Cậu đừng cho rằng tớ là đồ ngốc , khóc đến như vậy mà bảo là không có việc gì, nói ra người khác cũng không tin ấy chứ."

Ga Eul yên lặng không nói cũng như đồng ý. Hai người ở gần đó tìm một quán cafe tao nhã ngồi xuống, gọi hai ly cafe, hương cafe nhẹ thoang thoảng trong không khí.

Tử Nghiên khuấy nhẹ ly cafe cũng không mở miệng, cô đang đợi, đợi Ga Eul đem mọi chuyện nói ra. Tử Nghiên nghĩ có một số chuyện cũng không nên nhúng tay, nếu không sẽ càng tệ hơn.

"Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, là ở tiệm cháo, một thân âu phục tôn quý, trên mặt tinh xảo ẩn ẩn một lúm đồng tiền, so với mặt trời còn rực rỡ hơn, người như vậy thật làm cho người ta thất thần. Tuy vẻ mặt lúc đó có chút háo sắc, nhưng cũng không thể mặc kệ người ta có nguyện ý hay không đã kéo đi. . . ."

"Bất quá phòng làm việc của anh ấy rất yên tĩnh cao nhã, cũng giống như khí chất trên người anh ấy vậy. Là nghệ nhân gốm sứ, trong phòng trưng bày rất nhiều đồ gốm xa hoa. Tự do đi lại trong phòng nhìn anh ấy chăm chú pha nước trà, lựa chọn kĩ càng dụng cụ, loại trà, sau đó dùng nước sôi làm nóng, đổ nước, thả lá trà vào, rồi lại đổ nước.....tất cả trong mắt anh đều không qua loa được. Có thể lúc này anh thực sự rất nghiêm túc, vốn định tha thứ cho chuyện trước kia của anh, thế mà anh lại nói ra lời thật khiến tớ rất tức giận." Nói tới đây, Ga Eul nở một nụ cười, giống như đoạn trí nhớ này đối với cô thật đẹp.

Ga Eul ngẩng đầu nhìn Tử Nghiên nói: "Ji Yung tiền bối muốn mình khuyên Jan Di không nên trêu chọc Goo Jun Pyo nữa, nói như thế có thể khiến Jan Di bị tổn thương." Sau đó nhìn xuống cốc cafe nói tiếp: "Mặc dù anh ấy đang cười cười nói nói, nhưng lại khiến cho tớ cảm thấy thật uổng phí khuôn mặt dễ nhìn kia của anh ấy. Lời nào nói ra cũng làm cho người ta giận sôi, theo đuổi Jan Di là Goo Jun Pyo, Jan Di mới không cần! Sau đó tớ tức giận bỏ đi. Nhưng kỳ quái không biết vì sao bản thân lại quay trở lại uống một tách trà, có lẽ là vì không muốn lãng phí đi. Bất quá về sau thấy anh ấy tích cực giúp Jan Di tìm ra thủ phạm hãm hại, tớ biết anh ấy không phải người xấu. Tuy nhiên vẫn còn là một tên đáng ghét, ở New Caledonia, anh ta vô tội cười sán lạn vì bản thân đạt được gian kế, đã thế mặt không đỏ tim không đập ôm mĩ nữ chơi vui vẻ. Làm cho tớ tức giận nhất là, vẫn không ngừng gọi tớ là thôn cô này thôn cô nọ, tuy bản thân tớ không phải mĩ nữ, nhưng cũng không xấu mà."

Tử Nghiên lẳng lặng nghe Ga Eul kể, biết cô ấy đã nảy sinh tình cảm với Yi Jung tiền bối. Nhưng mà tình cảm của bọn họ phải vượt qua muôn vàng khó khăn, đến cuối cùng Ga Eul cũng có thể chờ, thực sự làm cho cô bội phục.

"Ga Eul, cậu có từng nghĩ đến Yi Jung tiền bối đã trải qua sự việc gì hay chưa. Chẳng phải F4 bọn họ luôn không muốn nhắc đến chuyện cũ hay sao? Yi Jung tiền bối mặc dù luôn cười vui vẻ, nhưng cậu đã cẩn thận nhìn kỹ ánh mắt anh ta chưa, nụ cười đó có từng đạt đến đáy mắt?" Tử Nghiên ngữ khí như thở dài, cô không muốn con đường tình của Ga Eul có quá nhiều khó khăn, muốn cô ấy thuận lợi đi vào trái tim Yi Jung tiền bối.

Ga Eul nghe xong cười tự giễu: "Tớ làm sao có thể không biết, tuy đã bị cự tuyệt, nhưng tớ nhất định không buông tay, tình yêu là phải dũng cảm nếm trải, không phải hay sao?" Ga Eul kiên định nói, vẻ mặt như vậy cũng làm Tử Nghiên nhẹ nhõm thở ra một hơi, chỉ cần chưa từ bỏ thì nhất định sẽ có hy vọng.

Mà ở một nơi nào đó, Ga Eul cùng Tử Nghiên đều không biết, So Yi Jung cơ hồ là tìm Ga Eul mất một đêm. Yi Jung hắn thật buồn bực, tự bản thân mình đem cô ấy đuổi đi, lại còn nói lời tàn nhẫn đến thế, thật không yên lòng nổi, lỡ đâu trong đêm tối bị người khác khi dễ thì làm thế nào. Nghe nói còn chưa về nhà, không biết lại đang lang thang khóc ở nơi nào. Đi khắp các con phố tìm kiếm cũng không thu được kết quả gì. Hắn thật hối hận, không nên nói những lời tàn nhẫn đó với cô ấy mới phải, chung quy cũng là do mình sai, cô ấy là người mà bọn hắn không thể đùa bỡn được.

Lần đầu tiên gặp mặt, nhìn ánh mắt thuần khiết của cô ấy cũng biết, cô ấy là một cô gái rất đơn thuần. Tuy nói toàn thân cao thấp đều rất tầm thường, cũng không vì bản thân mình cao quý giàu sang mà khuynh đảo, lại luôn nghĩa chính mà cự tuyệt những yêu cầu tổn hại đến bạn thân, toàn tâm toàn ý lo lắng giúp đỡ bạn, kiên định với Soulmate*, rất dễ lừa gạt, có chút ngốc nghếch, là người vô cùng thú vị. Chu Ga Eul, cô biết không? Giúp cô giải quyết cái tên trứng thối kia, không chỉ vì muốn cô trở nên kiên cường hơn, còn vì muốn cô trả thù được, và hi vọng cô có thể được hạnh phúc, nhưng mà hạnh phúc của cô, không phải là do tôi đem lại. Vì thế đừng vì tôi mà khóc! Chúng ta cũng chỉ có thể là bạn bè!

*Soulmate: bạn tâm hồn (nghĩa đen); người luôn theo bạn, người bên bạn cả đời (nghĩa bóng).

"Ga Eul, tớ chỉ có thể nói với cậu, yêu Yi Jung tiền bối sẽ rất vất vả, cậu có đủ kiên cường để theo đuổi?" Tử Nghiên cũng chỉ có thể giúp cho cô ấy cái này, có nhiều thứ nhúng tay vào sẽ chỉ càng thêm rối loạn thôi.

Ga Eul gật gật đầu, cười nói: "Kỳ thật lúc ấy tớ còn chưa xác định được tâm mình, khi bị bạn trai lừa gạt, là anh ấy khuyên tớ, anh ấy nói cảm tình phải được rèn dũa như đồ gốm trải qua hơn 1300ºC cực nóng mới có thể biến thành đồ sứ bền mà rắn chắc được, không những thế nếu nó không đặc sắc không xuất chúng thì cũng không được. Anh ấy còn lấy ra một chén trà bạch ngọc, dùng khăn bao quanh nó, sau đó lấy cái búa gõ xuống, lúc mở ra bên trong chỉ còn là những mảnh vụn nhỏ. Cậu biết không, thời điểm ấy, tớ thấy trong mắt anh ấy có điểm đau lòng, nháy mắt tớ liền hiểu được dụng ý của anh ấy."

Nghe xong trong lòng Tử Nghiên không ngừng la hét, vì sao đã cự tuyệt cô ấy lại còn nhiệt tình như vậy, khiến cho Ga Eul thống khổ, thật sự rất muốn làm cho anh ta đau khổ một lần. Bất quá nghĩ thì nghĩ nhưng cô vẫn không dám đâu..

Ga Eul không để ý suy nghĩ trong lòng của Tử Nghiên, cô ngọt ngào cười, lại tiếp tục nói: "Đêm đó, tớ cảm thấy anh ấy dường như biết pháp thuật, lòng hoàn toàn như bị dẫn dắt mà đi theo. Đêm đó tớ như biến thành cô công chúa xinh đẹp, anh ấy nói đêm nay con trai sẽ vì tớ mà khuynh đảo, nhưng tớ không biết có thể bao gồm cả anh hay không? Theo phép thuật của anh ấy, tớ trở thành công chúa được mọi người vô cùng hâm mộ, anh ấy còn thổi kèn Saxophone, tao nhã đi đến chỗ tớ, nói Người đã trộm đi trái tim của tôi, là vị tiểu thư này Khi đó tớ cảm nhận được hàng loạt ánh mắt hâm mộ cùng ghen tỵ chiếu thẳng vào người mình, khi anh ấy nắm lấy tay tớ, tớ bỗng cảm thấy hai người chúng tớ thuộc hai thế giới bất đồng. Anh ấy tựa hồ như cũng nhìn thấy do dự trong mắt tớ, ôn nhu nói Ga Eul đừng do dự, đi với anh nói xong dùng ánh mắt nhắc nhở tớ, tớ thật không đành lòng cự tuyệt ý tốt của anh ấy, đặt tay lên bàn tay của anh ấy. Đi ra khỏi đó, tớ lập tức bỏ tay mình ra, nhưng anh ấy vẫn muốn diễn đến cùng, ôn nhu đeo khăn quàng cổ giúp tớ, lúc đó tớ nhịn không được lòng tham chỉ cần một chút này nữa thôi. Tớ cảm thấy anh ấy là người vô cùng khủng bố, không chỉ cướp đi lòng của tớ mà như còn muốn cướp đi cả linh hồn tớ."

"Một đường đi thẳng, không biết từ khi nào anh ấy đã đi vào lòng tớ, đã trở thành Soulmate của tớ. Nếu đã nhận định chắc chắn tớ sẽ theo đuổi, nếu không nắm bắt lấy cơ hội, khẳng định tớ sẽ rất hối hận. Chuyện này Jan Di không biết, tuy nhiên nếu cậu ấy mà biết thì nhất định sẽ ngăn cản, bởi vì trong mắt cậu ấy Yi Jung tiền bối là một kẻ hoa tâm, ở F4, có thể lựa chọn Goo Jun Pyo cùng Yoon Ji Hoo nhưng nhất định không thể lựa chọn Song Woo Bin và So Yi Jung, đây chính là chân lý của cậu ấy." Ga Eul nói xong câu cuối, không nhịn được cười lên, đem toàn bộ phiền não vừa rồi đều ném ra sau đầu.

Tử nghiên cũng mỉm cười, quả thật đúng là lời nói của chị, bất quá đó chỉ là nhận định bên ngoài không thể nào chính xác. Tử Nghiên cười nói: "Chị tớ đúng là sẽ nói như vậy, nhưng, Ga Eul, quan trọng nhất là tâm của cậu, chỉ cần làm theo những điều nó nói là được."

Ga Eul gật đầu, đem những lời trong lòng nói ra hết thật là nhẹ nhõm, cả người cũng thoải mái hơn,vì thế chuyển sang chuyện khác hỏi: "Hôm nay là ngày lễ tình nhân, như thế nào, cậu không có người trong lòng sao?" Trong mắt Ga Eul, Tử Nghiên là một cô gái vô cùng xinh đẹp, chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích, thế nhưng người Tử Nghiên thích thật sự rất ít, không biết cậu ấy nghĩ thế nào.

Tử Nghiên nghe vậy chỉ vào túi to bên cạnh nói: "Bên trong là socola, nhưng mà tớ không biết tặng cho ai hết. Thực sự là không có người nào, nên tớ định tự xử lý." Nói như thế nhưng cô quả thật có tính toán đưa cho Ji Hoo, bất quá có quyết tâm lại không có gan làm, thật làm cho cô ảo não mà .

"Vậy thì đưa cho Ji Hoo tiền bối đi, dù sao anh ấy cũng giúp đỡ cậu rất nhiều. Hơn nữa đâu nhất định socola phải tặng cho bạn trai đâu chứ, tặng cho bạn bè cũng có thể được mà." Ở New Caledonia, không khí giữa Tử Nghiên và Ji Hoo tiền bối tin tưởng người có mắt đều nhìn ra trong lòng Ji Hoo tiền bối hẳn là có Tử Nghiên, bằng không với thái độ lạnh nhạt của tiền bối thì làm sao lại quan tâm đến Tử Nghiên như vậy.

Lúc này, So Yi Jung không tìm thấy Ga Eul nên vô cùng lo lắng, nhanh chóng xuất động Yoon Ji Hoo cùng Song Woo Bin, Song Woo Bin lợi dụng thế lực lập tức tìm được chính xác vị trí của Ga Eul. Ba người nhanh chóng đi đến chỗ Ga Eul. Vì ngồi đối diện, nên Tử Nghiên nhìn thấy 3 người bọn họ đi tới, cô rất hoài nghi có phải mắt mình bị hoa hay là gặp ảo giác rồi không, thế nhưng vẫn thấy là F3.

So Yi Jung đi về phía trước từng bước, nắm tay Ga Eul, đen mặt nói: "Thôn cô, trễ thế này cô còn không quay về, không biết như vậy sẽ làm cho người khác lo lắng hay sao?"

Hành động của anh ta quả thực dọa Ga Eul, mau chóng lấy lại tinh thần, Ga Eul vung tay anh ta ra, lạnh lùng nói: "Yi Jung tiền bối, tôi đi còn phải có sự cho phép của anh sao, anh cho tôi là loại người nào chứ."

Vốn đang phẫn nộ nghe xong lời nói của Ga Eul hắn càng nổi trận lôi đình, mặc kệ xung quanh có người, hắn lấy túi xách của Ga Eul kéo cô ra khỏi quán, thô lỗ nói: "Người còn lại giao cho các cậu, tớ có việc xử lý, đi trước." Nói xong không quay đầu lại bước đi, lưu lại ba người đang ở trạng thái vô cùng kinh ngạc, người luôn hòa nhã như So Yi Jung lại có lúc mất bình tĩnh như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net