c24: Yoon Ji Hoo cũng sẽ thịt, ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: 

Edit: Lucifer

“Tâm tình đã đỡ hơn chưa?” Yoon Ji Hoo cười hỏi Tử Nghiên ngồi bên cạnh, tuy rằng hoạt động này cô không thể tham dự, nhưng giúp cô tham dự náo nhiệt,thì có gì là không.

Tuy rằng khó hiểu vì sao anh lại hỏi cái này, nhưng Tử Nghiên vẫn là thành thật gật gật đầu. Yoon Ji Hoo thấy cô gật đầu, liền vui vẻ cười nói: “Bây giờ chúng ta xuất phát, chị em hẳn bây giờ đang ở tiệm cháo đi.”

Tử Nghiên gật gật đầu, không hiểu nhìn F4 biểu tình thần thần bí bí, cô hơi lờ mờ rõ ràng, nhớ lại tình tiết trong tác phẩm cũng không nghĩ ra được gì, cũng không tiếp tục truy vấn nguyên do nữa .

Yoon Ji Hoo mỉm cười kéo cô đứng lên, đi ra khỏi quán cà phê, bốn chiếc xe cùng hướng về phía tiệm cháo mà đi. Tử Nghiên tuy rằng tò mò, nhưng chờ một chút nữa liền có thể biết , cô cũng không vội biết ngay đáp án.

Đến tiệm cháo, Goo Jun Pyo nhanh chóng bước vào tiệm cháo, F3 cùng cô cũng theo đuôi tiến vào. Goo Jun Pyo vừa nhìn thấy chị, liền giữ chặt tay chị nói: “Uy, Geum Jan Di, đi!” Nói xong kéo tạp dề hồng trên người chị ném trên bàn, đi ra khỏi tiệm cháo, hoàn toàn không để ý chị đang một mực giãy giụa.

“Tiểu thư Ga Eul, cũng cùng đi đi!” So Yi Jung nói xong, cũng học Goo Jun Pyo, không để Ga Eul có cơ hội mở miệng, lôi kéo cô tiến ra ngoài, cũng không quên vứt tạp dề trên người cô đi.

Yoon Ji Hoo cùng Song Woo Bin nhìn nhau cười, đối với sự khác thường của Yi Jung, bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc, hơn nữa cũng thay Yi Jung cao hứng. Song Woo Bin trêu chọc nói: “Xem ra tớ cũng phải tìm một vị mỹ nữ đến, ba người các ngươi đều có đôi có cặp, mình ta cô đơn một người, các cậu thật không biết xấu hổ, hại tớ thật tĩnh mịch a! “

“Dù sao anh tùy tay ra chiêu, nhất định sẽ có một đống lớn mỹ nữ sáp lại, vấn đề này anh không cần lo lắng.” Tử Nghiên tức giận nhìn Song Woo Bin, quả nhiên là súng bắn đạn, hoa hoa công tử, bên cạnh nhất định sẽ không có nổi một bạn gái chân thành!

Đi đến khu vui chơi trượt tuyết, thế này Tử Nghiên mới nhớ đến, chị sẽ hội ngộ kiếp nạn. Nghĩ vậy, đầu Tử Nghiên không khỏi lại chứng đau. Bất quá, cô nghĩ nếu mình nhúng tay nhiều quá, tình cảm của bọn họ không trải qua được tôi luyện nhất định sẽ không bền chặt. Thầm hạ quyết tâm, cô sẽ không tiếp tục lại quản việc này , để mọi chuyện cứ theo tự nhiên đi, dù sao, việc nên cảnh báo , cô đều đã cảnh báo .

Cùng Yoon Ji Hoo đi đến phòng nghỉ, Yoon Ji Hoo ngồi trên sofa, cầm lấy đồng hồ các chơi đùa. Tử Nghiên đứng bên cửa sổ, hâm mộ mọi người vui vẻ chơi trượt tuyết, cô hi vọng cũng có thể đi chơi, nhưng mà giấc mộng này mãi mãi cũng không trở thành sự thật.

Quay đầu nhìn thấy Yoon Ji Hoo đang tự chơi, anh thật đúng là người nhàn nhã tự đắc, một người mà cũng có thể chơi vui vẻ , Tử Nghiên biếm biếm miệng, đi đến bên người anh ngồi xuống, bất mãn đẩy anh một chút, nói: “Anh dẫn em đến là xem bọn họ vui vẻ trượt tuyết sao, em đây không phải là thật nhàm chán a.” Nói xong ,tâm tình có chút sa sút, vốn đã không tốt, giờ càng thêm trầm trọng.

Yoon Ji Hoo nghe vậy, ngừng động tác trên tay lại, trầm tư một hồi, nói: “Bằng không thì làm sao, chúng ta một mình ở trong này, tùy ý em xử trí.” Yoon Ji Hoo tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, mà anh nói ra lời này, thật làm cho người nhàn rỗi không khỏi tưởng tượng, làm cho Tử Nghiên xấu hổ trừng mắt nhìn anh.

Thành công làm Tử Nghiên thẹn thùng, Yoon Ji Hoo cúi đầu cười ra tiếng, sau đó không chút hình tượng tựa cả trên sofa cười lớn, cuối cùng dưới cơn thịnh nộ của Tử Nghiên , anh mới ngừng lại. Yoon Ji Hoo buông đồng hồ , nhìn Tử Nghiên, nói: “Anh nói thật, tùy em định đoạt. Không bằng chúng ta cùng đi hẹn hò đi! Bất cứ cứ chỗ nào có em cũng không nhàm chán.” Thử nghĩ một chút, hình như thật là vậy, giống như ở ngày lễ tình nhân ngày đó.

“Ji Hoo, bây giờ anh còn ..có nghĩ đến Min Seo Huyn không?” Tử Nghiên căn bản chưa kịp nghĩ đã hỏi, nhưng ở cùng anh một chỗ đã lâu như vậy, luôn không xác nhận được tâm anh, trong lòng cô rất bất an, giống như một thứ không nắm chắc được, tùy thời cũng có thể mất đi vậy.

Yoon Ji Hoo dừng lại một chút, phảng phất như thời gian cũng đình chỉ, ngay lúc Tử Nghiên thất vọng, Yoon Ji Hoo cuối cùng mở miệng , nói: “Đã thật lâu cũng chưa từng nghĩ, hơn nữa anh hiện tại chỉ coi cô ấy là chị mà đối đãi” Yoon Ji Hoo nghĩ nghĩ, gần nhất quả thật không có nhớ đến cô ấy, trong đầu chỉ có bóng dáng của Tử Nghiên, tất cả lo lắng cũng chỉ là cô.

Tử Nghiên nghe xong, cả người thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại đã không còn gì lo lắng. Cô sợ ngày nào đó Min Seo Hyun trở về, muốn trở lại bên người Yoon Ji Hoo, cô sợ Yoon Ji Hoo sẽ lựa chọn Min Seo Hyun mà bỏ cô xuống, cảm giác thật đau thấu tận tim gan.

Thấy bộ dạng này của cô, Yoon Ji Hoo không khỏi có điểm đau lòng , đều là do mình không nói rõ ràng, mới làm cho cô luôn luôn thấp thõm lo lắng như vậy. Yoon Ji Hoo ôm chặt lấy cô, cằm tựa trên đầu cô, nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, là lỗi của anh, anh đã không nói rõ ràng, em mới có cảm giác không an toàn như vậy. Yên tâm đi, trong lòng anh, vĩnh viễn cũng chỉ có một mình em, dù cô ấy có trở lại, cũng không thể dao động được lòng anh.” Yoon Ji Hoo cảm thấy cấp cho cô cái thuốc an thần, như vậy cô cũng sẽ không miên man suy nghĩ .

Nháy mắt, Tử Nghiên tựa vào trước ngực anh khóc rống thất thanh, tựa như đem hết mọi ủy khuất đều bộc lộ ra ngoài. Toàn bộ gian phòng cũng chỉ còn lưu lại tiếng khóc của cô, cùng với thanh âm không ngừng ai thán của Yoon Ji Hoo. Tay Yoon Ji Hoo không ngừng fumo tóc cô, chờ cô bình tĩnh lại mới kéo cả người cô ra.

Yoon Ji Hoo lấy ra chiếc khăn tay màu trắng, thay cô lau nước mắt, sau đó nói: “Anh không muốn nhìn thấy em khóc lần nữa, anh nói rồi, em cười so với khi khóc còn đẹp hơn, anh chỉ hy vọng vĩnh viễn em có thể tươi cười.”

“Anh cam đoan, đây sẽ là lần cuối cùng em rơi nước mắt!” Yoon Ji Hoo ôm cô nói.

Tâm tình cũng đã bình phục lại được một chút, Tử Nghiên lên tiếng: “Em thực sự sợ hãi anh sẽ rời xa em, nếu có một ngày như vậy, có lẽ cũng là ngày sinh mệnh em ra đi, em chỉ biết, nếu anh rời đi, trong lòng sẽ rất đau, rất đau!” Tử Nghiên nhìn anh, tay đặt trước ngực có điểm cảm thấy đau.

Yoon Ji Hoo nhanh chóng ôm lấy cô, vội vàng nói: “Đừng kích động, sẽ không có ngày như vậy, em không biết là cảm xúc em không thể quá kích động sao?” Yoon Ji Hoo tự trách bản thân sơ ý, tức giận cô hay miên man suy nghĩ, biết rõ thân thể không tốt, còn suy này nghĩ nọ. Bất quá, đây cũng là do hắn, thái độ như thế nào cũng được, khó trách cô hiểu sai.

Tử Nghiêm nhắm mắt lại, lẳng lặng tựa vào trên người anh, ngửi hương bạc hà nhàn nhạt phát ra, hơi thở như vậy cũng làm cô dần dần bình tĩnh lại. Tử Nghiên mở to mắt hướng về phía trước nhìn lại, ánh vào ánh mắt cô chính là sự lo lắng của anh, cùng với ánh mắt đau lòng, khoan… Đây phải chăng là tình yêu? Tử Nghiêm mừng như điên nhìn anh, rốt cục ở trong mắt anh thấy được tình yêu,là cô đã thành công tiến vào lòng anh rồi sao.

Mặc dù đang rất vui nhưng Tử Nghiêm còn không quên trấn an nói: “Ji Hoo, em không sao , không cần lo lắng.” Nói xong,đưa tay xoa mặt anh, thầm than da anh thật tốt, cũng không biết động tác lúc này của cô thật nguy hiểm. Yoon Ji Hoo ánh mắt lóe lóe, u ám nhìn người vô tâm vô phế Tử Nghiêm, nhịn không được thở dài, bất đắc dĩ nói: “Em không biết hành động như vậy đối với một nam nhân mà nói, là nguy hiểm sao?” Yoon Ji Hoo nói xong, liền bắt lấy tay đang sờ loạn của cô, bất đắc dĩ lắc đầu.

Tử Nghiêm có chút hoang mang, chống lại ánh mắt giấu diếm tình ý của anh, cô mới hoảng, không biết làm sao liền rũ mắt xuống, gò má hiện ra màu hồng. Yoon Ji Hoo nhìn không khỏi cười ra tiếng, anh phát giác cô còn có thể dễ dàng đỏ mặt, hơn nữa lập tức có thể nhìn ra được, cô như vậy , làm anh cảm thấy thật sự là đáng yêu, cũng rất quyến rũ.

Tử Nghiên thẹn quá thành giận nhìn Yoon Ji Hoo cười đến bất diệc nhạc hồ, tức giận cắn cánh tay anh để trả thù, miệng nói : “Cho anh cười,cho anh cười!”

Lúc này, vang lên một đạo thanh âm, “A man, woman, nơi này cũng không phải phòng riêng, hai người có thể vào phòng riêng, tùy ý ngọt ngào thế nào chúng ta cũng không có ý kiến.” Song Woo Bin đi vào, xấu xa nhìn bọn họ cười nói.

“Xem ra, chúng ta đến thật không đúng thời điểm a!” So Yi Jung ung dung cười nói, ai ngờ đi vào phòng nghỉ lại nhìn thấy Ji Hoo cùng Tử Nghiêm đang nói lời tâm tình, nhất là Ji Hoo, hắn thật sự nói ra lời an ủi buồn nôn như vậy, đây bọn họ cũng chưa bao giờ nghe thấy đâu, không kinh ngạc mới là chuyện lạ.

Yoon Ji Hoo nhíu mày, nhàn nhạt nhìn bọn họ, nói: “Biết là không đúng thời điểm, còn tiến vào làm chi, xem ra là chỉ số thông minh tụt lùi a, khuyên mọi người nên đi bệnh viện kiểm tra một chút.” Yoon Ji Hoo hai tay khoanh trước ngực, dù trong lòng đang bốc hỏa nhưng anh cũng không có biểu hiện ra ngoài, bằng không bị bọn họ chê cười,anh mới không có ngốc như vậy.

“A man, Yoon Ji Hoo, tớ mặc kệ cậu đang ôm người, ma làm tình, đang hứng thú (thật ra mình cũng không hiểu chỗ này lắm, nguyên văn là: đem thịt, ma làm tình, thú), như vậy thì sao, làm ơn chú ý, đây là nơi công cộng, là nơi chúng ta có thể tới , cũng chẳng phải một mình cậu.” Goo Jun Pyo giống như sư tử, hỏa đại nói.

Tử Nghiêm cười, nói: “Jun Pyo tiền bối, xem ra quốc ngữ của anh thật tiến bộ, đáng được khen ngợi a, anh nói đúng không?” Đừng nhìn đến nụ cười sáng lạn lúc này của cô , chỉ cần là người hiểu cô, nhất định sẽ biết cô lúc này chính là đang muốn bộc phát, ai còn chọc giận cô, chuẩn hội nổ mạnh.

Geum Jan Di nhanh chóng giữ chặt Goo Jun Pyo, đối hắn hạ ánh mắt, hơn nữa lắc đầu ý bảo hắn không cần nói thêm gì đi nữa. May mà, lúc này Goo Jun Pyo cũng cảm giác được hơi thở nguy hiểm, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, yên tĩnh đứng ở một bên.

Kim Tử Nghiêm vừa lòng gật gật đầu, đối hắn thức thời cảm thấy thật vừa lòng, Yoon Ji Hoo ngồi ở một bên, vui sướng khi người gặp họa nhìn bọn họ, coi như là đang xem kịch, làm anh thật phấn khích .

Song Woo Bin cùng So Yi Jung hai mặt nhìn nhau, hai người đều là người khôn khéo , làm sao có thể không phát hiện ra, hai người đều bo bo giữ mình không mở miệng, dường như không có việc gì đứng ở một bên, xem đông xem tây, chính là không dám nhìn Tử Nghiêm, miễn cho bị cô nhắc đi nhắc lại. Geum Jan Di cùng Chu Ga Eul thấy tình cảnh như vậy, đều buồn cười, có thể nhìn đến F3 ăn nghẹn, thật sự là tốt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net