c27: Bữa tiệc sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở ngoài khách sạn, Tử Nghiên cùng Yoon Ji Hoo lặng lẽ nhìn hai người đối thoại ở phía trước, lúc này cô thật có điểm hoài nghi tâm tư Goo Jun Pyo rốt cuộc là như thế nào, chẳng lẽ công tử có tiền đều là thế này sao? Thật giống như thời tiết thay đổi thất thường, làm cho người khác khó có thể nắm bắt.

Goo Jun Pyo thật kinh ngạc, không ngờ ở nơi này lại có thể gặp được Geum Jan Di, xem ra ngày đó hắn không phải hoa mắt, cô ấy thật là tới. Nhưng lại nghĩ đến cảnh cáo của lão vu bà, đành lạnh nhạt nhìn Geum Jan Di, nói: "Cô tới đây làm gì?"

Geum Jan Di bị giọng nói lạnh nhạt của hắn làm bi thương, nghĩ đến mình ngàn dặm xa xôi chạy đến Macao tìm hắn, kết quả hắn lại đối đãi thế này với cô, điều này có thể làm cô không thương tâm sao. Geum Jan Di thu hồi nội tâm đau khổ, bình tĩnh trả lời: "Nghe nói cha anh xảy ra chuyện, nên em tới đây, hơn nữa cũng có điểm lo lắng cho anh." Mặc kệ trong lòng đau khổ, nhưng cô vẫn cố đem từng lời nói ra.

"Cám ơn, như cô thấy, tôi rất tốt. Hiện tại tôi bề bộn nhiều việc nhưng xem ra cô có vẻ rất nhàn rỗi." Goo Jun Pyo nhìn tòa kiến trúc phương xa nói, ánh mắt không dám nhìn cô, hắn sợ, sợ nhịn không được mà ôm lấy cô vào lòng, như vậy nhất định lão vu bà sẽ đối với cô ra tay.

"Gì chứ?" Geum Jan Di không hiểu lời hắn nói là có ý gì, một hồi ngẫm lại, cảm thấy hắn thật mạc danh kì diệu (không hiểu ra sao cả).

Goo Jun Pyo mặc kệ cô có hiểu hay không, lại nói tiếp: "Tôi rất tốt không cần cô quan tâm. Nếu cô hiểu được, cô có thể trở về." Trời biết, thời điểm nói những lời này, tim hắn thật sự rất đau. ( Đau thì sao lại còn nói như vậy! Nếu sợ lão vu bà có hành động thì thật thất vọng về người rồi, có người yêu cũng không bảo vệ được! hừ, đã vậy càng làm hai bên đau lòng chứ có được lợi ích gì!)

"Thực sự...cảm giác này là thật của anh sao?" Geum Jan Di cố gắng dồn ép nước mắt không chảy ra, cô không muốn trước mặt hắn lộ ra vẻ yếu đuối, cô cảm thấy mấy năm nay duy trì rốt cuộc là cái gì, kết quả đổi lại chính là thái độ lạnh lùng như vậy của hắn.

Goo Jun Pyo lạnh lùng nhìn Jan Di, châm chọc khiêu khích nói: "Đúng vậy, trước giờ tôi chỉ đang trêu đùa cô mà thôi." Jan Di, thực xin lỗi, hiện tại anh không có năng lực bảo hộ em, nhưng mong em tin tưởng, lúc trở về, anh nhất định sẽ giải thích với em .

"Anh vì sao lại muốn như vậy, coi như không biết em... em không tin những lời này là thật lòng của anh." Geum Jan Di tuyệt đối không tin hắn lại là người như vậy, ở cùng hắn lâu như vậy, chẳng lẽ cô còn không hiểu hắn sao?

"Hừ, cô hiện tại bất quá chỉ là một vết bẩn tôi muốn xóa đi thôi." Goo Jun Pyo châm chọc nói, nhưng ở trong lòng vẫn nói ba chữ thực xin lỗi, hắn thực sự không còn cách nào khác!

Geum Jan Di thật sự rất chán ghét Goo Jun Pyo lạnh lùng như vậy, bởi vì vô cùng tức giận, cô một cước đá lên người hắn, sau đó cái gì cũng không nói, xoay người chạy đi.

Khi Jan Di đã chạy thật xa, hai người Tử Nghiên cùng Yoon Ji Hoo liền đi ra, đứng trước mặt Goo Jun Pyo , Tử Nghiên phẫn nộ chất vấn: "Lúc trước có F3 chứng kiến, xem ra cũng không có hiệu quả, hi vọng anh làm theo lời nói chính mình, nếu không muốn nhìn thấy chị tôi nữa, khi về nước, mong ngài đừng tìm chị, dù cho có tới, nhà tôi cũng không chào đón ngài." Nói xong lời cuối cùng, đều là dùng kính ngữ, chúng minh lúc này cô thật sự vô cùng tức giận.

Yoon Ji Hoo đối Goo Jun Pyo cũng thật thất vọng, hắn đi lên phía trước hai bước, đứng ở trước mặt Jun Pyo, nói: "Goo Jun Pyo, hi vọng ngươi không hối hận, từ nay về sau, Geum Jan Di liền rời khỏi cuộc sống của ngươi, mong người giải quyết cho tốt, đã buông tha, cũng không có khả năng lấy lại." Nói xong, xoay người kéo Tử Nghiên đi , chuyện này, chỉ sợ đã định thành kết cục, nói nhiều cũng vô dụng...lúc đi hắn cũng không phát hiện trong mắt Jun Pyo lúc này thật thống khổ, nhưng lời đã nói ra cũng không thu hồi lại được.

Từ Macao trở về không lâu, Goo Jun Pyo cũng đã trở lại, tiếp đến chính là sinh nhật hắn.

Hôm nay, ở trong tiệm cháo, cô, chị cùng Ga Eul đồng thời nhận được thiệp mời, nhưng lại là đến từ chủ tịch Kang. Chị em cô hai mặt nhìn nhau, sau đó chị liền trầm mặc, cô không biết cô đi lần này có ý nghĩa gì, nhưng cô không muốn bị bà ta kinh thường cho là yếu đuối, không dám đi.

Đang lúc Geum Jan Di nghĩ chuyện lễ phục, cửa tiệm cháo mở ra, theo sau chính là F3 đi đến, So Yi Jung cùng Song Woo Bin đem hộp đặt trên bàn, So Yi Jung cười nói: "Bọn anh biết các em khẳng định cũng bị mời đến tham gia sinh nhật Jun Pyo, vì vậy mới thay các em chuẩn bị lễ phục. Bất quá, Tử Nghiên không có, bởi vì Ji Hoo nói cậu ấy muốn tự mình dẫn Tử Nghiên đi chọn." Nói xong, So Yi Jung nhún nhún vai, nhìn Ji Hoo, anh mắt toát lên giảo hoạt hàm ý. Mà suy nghĩ Tử Nghiêm cũng không ở trong này, ánh mắt của cô sớm đã chu du ra ngoài, trong đầu đều là suy nghĩ về Hồng Môn Yến lần này, cô không biết nên khuyên chị như thế nào để chị không cần đi, nhưng nghĩ đến chủ tịch Kang cũng sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội tốt như vậy để đả kích chị, làm sao có thể để chị không đi được.

Ba người F3 thấy Tử Nghiên đang thẫn thờ còn chưa có lấy lại tinh thần, So Yi Jung cùng Song Woo Bin đều nhìn về phía Yoon Ji Hoo, ánh mắt tựa như nói 'Cậu đi đi'. Mà Yoon Ji Hoo chính là nhíu mày, đi về phía chỗ ngồi Tử Nghiên, ngồi bên cô, thấy cô vẫn không hề hay biết, rất là bất đắc dĩ bóp nhẹ cái mũi của cô, nói: "Lại miên man suy nghĩ cái gì?"

Tử Nghiên bị anh làm vậy, nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, thấy là Ji Hoo, liền nghi hoặc hỏi: "Anh đến đây lúc nào? Thế nào một tiếng động cũng không có vậy"

"Haha! Ji Hoo, xem ra cảm giác tồn tại của cậu thật thấp ha, người ta còn hỏi cậu vào khi nào kìa." So Yi Jung nghe vậy, nhịn không được bật cười, đối với bộ dáng thẫn thờ của Tử Nghiên, càng cảm thấy thật buồn cười.

Yoon Ji Hoo híp mắt, nhìn bạn gái nhà mình, gần đây hình như hắn rất ít cùng cô ở một chỗ thì phải, xem ra thật thất bại, thế nhưng cảm giác tồn tại của mình lại nhẹ đến vậy. Bỗng nhiên cảm thấy thật tức giận nói: "Xem ra trong lòng em không có anh a!"

"Nào có! Em chỉ đang suy nghĩ một chuyện thôi, em không phải cố ý!" Tử Nghiên vừa nói vừa trừng mắt nhìn So Yi Jung, đều là tại hắn châm ngòi thổi gió, bằng không Ji Hoo làm sao có thể tức giận, hết thảy đầu sỏ gây nên đều là So Yi Jung.

"Được rồi! Đều là em không đúng, đừng tức giận nữa được không" Ô ~ vì sao mỗi lần đều là cô phải giải thích mới hóa giải được a.

Yoon Ji Hoo làm sao lại nhẫn tâm thấy bộ dáng biết lỗi này của cô, liền dời đi đề tài, nói: "Đi thôi, anh mang em đi chọn lễ phục." Thuận tiện đi hẹn hò luôn, từ sau đại học, anh tiếp nhận chuyện công ty, nên rất bận rộn cũng không có thời gian ở bên cô, hôm nay có cơ hội như vậy, anh làm sao có thể bỏ qua

"Được! Chị, Ga Eul, ta đi trước!" Tử Nghiên cười đứng lên đối chị cùng Ga Eul nói, biểu tình của cô như vậy làm cho Geum Jan Di cùng Ga Eul hướng ánh mắt xem thường, Tử Nghiên ngượng ngùng le lưỡi, dắt tay Ji Hoo đi ra tiệm cháo.

Đi đến cử hàng shinwa, Yoon Ji Hoo tỉ mỉ vì cô chọn quần áo. Đứng ở một bên, Tử Nghiên cảm thấy không được tự nhiên, liền gắt gao bắt lấy tay Ji Hoo, như vậy cô mới cảm thấy an toàn. Thấy như vậy Ji Hoo nghi hoặc nhìn về phía cô, thấy bộ dáng lúng túng của cô, nghĩ một lát liền hiểu, vì thế liền nắm tay cô cùng nhau chọn lựa lễ phục.

Cuối cùng, sau khi dạo hết toàn bộ cửa hàng cũng tìm được một bộ lễ phục vừa lòng, lễ phục đồng nhất một màu hồng phấn, làn váy tỏa ra giống như một bông hoa, ở trên lưng điểm chiếc nơ hình bướm không lớn không nhỏ, đi cùng bộ lễ phục chính là một chiếc giày cao gót thủy tinh đồng màu, ngoài ra còn có thêm trang sức vàng kèm theo.

Yoon Ji Hoo cẩn thận kiểm tra toàn bộ, thấy không có thiếu xót cái gì, liền để cho người gói lại, lúc đi ra cũng đã 6h tối. Vì vội, hắn nhanh chóng đưa Tử Nghiên đi trung tâm trang điểm shinwa, ở đây thay luôn trang phục, cũng gọi người trang điểm, đến khi hoàn tất xong hết tháy cũng đã 7h30 .

"Có mệt hay không, đi tìm chỗ nghỉ ngơi một lát đi!" Đi dạo cả một ngày, lấy thân thể của cô đã là cực hạn, Yoon Ji Hoo quan tâm nhìn cô hỏi. Nhìn cô sau khi trang điểm, liền hé lộ ra khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, làm cho hắn có điểm chán nản, cô như vậy thật sự rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức anh chỉ muốn đem cô giấu đi, không để bất cứ kẻ nào thấy được.

Tử Nghiên hiểu ý cười, lắc đầu nói: "Ở cùng một chỗ với anh em không cảm thấy mệt, anh vội như vậy còn có thể quan tâm đến em, dù em có mệt cũng thấy thật đáng."

"Đứa ngốc! Chờ thêm một thời gian nữa là anh có thể ở bên em rồi ." Yoon Ji Hoo ôm eo cô, ôn nhu nói, đối với sự ỷ lại của cô, hắn thật cao hứng.

"Vốn định xong việc rồi đi dạo phố, bất quá, hiện tại cũng không còn nhiều thời gian, phải đi đến tiệc sinh nhật của Jun Pyo thôi." Tử Nghiên gật gật đầu, cùng hắn đi lên xe, xe chậm rãi chuyển bánh, vững vàng chạy ở trên đường.

Tử Nghiên quay đầu hỏi: "Lần này chủ tịch Kang rốt cuộc muốn làm cái gì, vì sao lại đích thân đưa thiệp mời cho chúng ta?"

"Chẳng phải đi rồi sẽ biết sao?" Yoon Ji Hoo nhíu mi, hắn cũng không hy vọng bởi vì chuyện của Jun Pyo, mà liên lụy đến Tử Nghiên, đây là chuyện hắn ngàn vạn lần không cho phép.

"Thật sự mà nói, em rất không muốn đi! Không muốn nhìn thấy Jun Pyo tiền bối, đều là vì hắn làm hại chị thương tâm như vậy." Tử Nghiên mất hứng nói, chuyện ở Macao lần đó, cô luôn luôn canh cánh trong lòng, quên cũng quên không được Goo Jun Pyo như thế nào mà khiến chị thương tâm .

Yoon Ji Hoo lắc đầu bật cười, đối với cô thích suy nghĩ lung tung, hắn cũng không có biện pháp, hắn bất đắc dĩ nói: "Geum Jan Di cũng không có lo lắng nhiều như vậy, em là người ngoài cuộc sao lại so với cô ấy còn lo lắng hơn như vậy, không cần suy nghĩ nhiều, bữa tiệc lần này khẳng định có mục đích khác, nhưng hiện tại chỉ cần chú ý đến tình huống trước mắt, không biết đêm nay chủ tịch Kang sẽ giở thủ đoạn gì." Cho tới nay, đối với thủ đoạn của chủ tịch Kang, hắn thật cũng rất sởn tóc gáy (mao cốt tủng nhiên), đến bây giờ vẫn còn có điểm hơi hơi sợ, hồi còn nhỏ đã trải qua một lần, cũng chẳng phải tốt đẹp gì.

Tử Nghiên ảo não, oán giận nói: "Em cũng không biết bản thân sao lại quan tâm đến chuyện của chị như vậy. Có lẽ bởi vì yêu đương cùng người có thân thế nên hay suy nghĩ nhiều đi."

"Đừng đem anh cùng Jun Pyo nhập làm một, anh có thể cam đoan, không có người nào có thể uy hiếp anh, nhà anh cũng chỉ có ông, ông ấy cũng không thể quản anh." Lúc Yoon Ji Hoo nhắc đến ông, trong mắt toát ra một cỗ bi thương.

Tử Nghiên không tiếng động vỗ nhẹ bờ vai của hắn, lẳng lặng chờ hắn bình phục tâm tình, sau đó nói: "Ji Hoo, em tin tưởng hết thảy rồi cũng sẽ tốt, ông của anh chắc chắn sẽ hiểu và thông cảm cho anh. Hơn nữa, hiện tại anh cũng không phải chỉ còn có một người, còn có em, không phải sao?" Yoon Ji Hoo nghe vậy, kinh ngạc nhìn cô, thật lâu đối diện với nhau, Yoon Ji Hoo trịnh trọng nói: "Em vĩnh viễn ở bên anh, cùng anh ở một chỗ, bất ly bất khí!"

--***--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net