c62: Tử Nghiên bị đánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã lâu rồi mới đến phòng học, cảm giác cũng thật là xa lạ, được Ji Hoo đẩy vào phòng, cơ bản phòng học vốn đang huyên náo, nháy mắt yên tĩnh lại, trong mắt toàn bộ nữ sinh đều tràn đầy ghen tỵ, còn có không cam nguyện, bất quá, đó cũng không phải là chuyện Tử Nghiên cần quan tâm, đối với cái loại sùng bái mù quáng này, cô cũng chỉ có thể tỏ vẻ bất đắc dĩ, muốn trách cũng chỉ chỉ có trách Ji Hoo rất được nhiều người ái mộ .

Ji Hoo ánh mắt lợi hại đảo qua toàn bộ nữ sinh, trong mắt mang theo ý tứ cảnh cáo không hề che dấu, vốn mấy nữ sinh còn có ý định, cũng liền đem nuốt xuống cổ họng, đối phó với người khác không khó, nhưng mà đắc tội với Ji Hoo các cô không dám làm, đắc tội Ji Hoo, chính là đắc tội F4, loại chuyện này hậu quả chính là tán gia bại sản, các cô cũng không muốn trở thành tội nhân của gia đình.

Đi đến chỗ ngồi của bản thân, phát hiện trên bàn nơi nơi đều là tro bụi, mặt trên còn có một dấu chân, Tử Nghiên nhìn, không khỏi nhíu mày, rất muốn phát hỏa, nhưng mà, cô cũng không muốn làm lớn, chỉ đành từ túi sách của mình lấy ra khăn giấy. Mà Ji Hoo cũng nhìn thấy, ánh mắt híp lại, không chút để ý đảo qua mọi người trong lớp, có một số người bởi vì thế mà hơi chột dạ, không dám chống lại ánh mắt hắn, Ji Hoo cũng không có vạch trần ra, chỉ âm thầm ghi nhớ mấy người này, lén mà áp dụng hành động, bây giờ trước phải thay Tử Nghiên thu thập bọn họ cho thỏa đáng.

Nhận lấy khăn giấy từ trên tay Tử Nghiên, đem cô đẩy qua một bên, thay cô chà lau tro bụi. Lúc này, Geum Jan Di đi đến, thấy em gái ở đây, ánh mắt nhất thời trợn to, vội vàng đi qua, nói: "Tử Nghiên, hiện tại em đi học lại sao?" Geum Jan Di cũng có vài ngày rảnh rỗi đến trường học, bởi vì vội vàng kiêm chức, mà đã xin nghỉ vài ngày.

Xoay người thấy Ji Hoo đang lau bàn, ánh mắt cũng lướt qua trên bàn mình, cũng giống nhau, rất bẩn, chẳng qua là tốt hơn một chút thôi. Geum Jan Di nghĩ cũng không cần nghĩ, liền biết là ai đã làm, cũng không muốn cũng mấy người đó so đo, nên tự mình động thủ sửa san lại bàn học.

Một hồi lâu sau bàn học mới được xử lí sạch sẽ, Ji Hoo đứng lên, nhàn nhạt nói: "Xem ra gần đây rất nhàn, cùng Jun Pyo nói một chút mới được, tìm chút lạc thú chơi, miễn cho mấy người lâu rồi thấy ngứa." Ji Hoo vừa vỗ tay, vừa đi đến bên người Tử Nghiên, ánh mắt dò xét thổi qua mấy người trong lớp học, vừa lòng nhìn thấy bọn họ giật mình.

"Anh là nói thẻ đỏ sao?" Tử Nghiên trong lòng rõ ràng Ji Hoo nói là có ý gì, nhưng vẫn giả bộ ngây thơ nhìn Ji Hoo hỏi, đối với ba cô gái này -- Ginger Sunny Miranda, cô kỳ thực cũng không chán ghét bọn họ, cái sai duy nhất của bọn họ chính là quá mức hâm mộ F4 mà thôi.

Geum Jan Di làm bộ kinh ngạc nói: "Ji Hoo tiền bối, anh nói Jun Pyo phát thẻ đỏ, cả ngày hắn đều hô nhàm chán, chắc chắn sẽ vừa lòng cho coi." Geum Jan Di vốn cũng không tán thành cái phương pháp này, ai bảo cô cũng là một người bị hại trong đó chi, bất quá, vậy cũng tốt, miễn cho bọn họ ngày càng quá đáng.

Ji Hoo gật gật đầu, hay tay chống vào túi quần, châm chọc khiêu khích nói: "Không làm như vậy, mấy người này làm sao thu liễm được? Cho một cái giáo huấn, coi như bọn họ là mua cái giáo huấn đi." Nói xong, ánh mắt như người trên, tiếp lời "Đừng có giở trò gì với tôi, Tử Nghiên nếu mà bị cái gì, hậu quả, các ngươi chịu không nổi, khuyên các ngươi nên thông minh một chút."

"Giờ nghỉ trưa, anh sẽ đến tìm em, ở lớp học đừng lộn xộn, biết chưa?" Ji Hoo cúi đầu, ôn hòa nói với Tử Nghiên, sau đó đưa tay, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, rồi đi ra khỏi phòng học, trong lòng cũng có chút yên tâm, ít nhất với lời cảnh cáo của hắn, bọn họ cũng không có dị tâm gì .

Ji Hoo đi ra ngoài xong, Ginger Sunny Miranda mang theo bộ mặt không cam lòng, đi lên phía trước, Ginger phẫn nộ nói: "Cái loại tàn phế như mày, cũng xứng với Ji Hoo tiền bối sao? Bản thân còn không biết tự giác mà rời khỏi Ji Hoo tiền bối." Hai người còn lại cũng đồng ý gật gật đầu.

"Đây là chuyện của tôi, hình như cũng không có liên quan đến mấy người đi, mấy người quản hơi bị nhiều rồi đó." Tử Nghiên buồn cười nhìn ba người bọn họ, huống chi, cô cũng không phải thực sự tàn phế, chỉ là tạm thời đi không được mà thôi, nếu cô thực sự tàn phế, cô có lẽ sẽ rời đi Ji Hoo, không nghĩ liên lụy đến hắn, cũng không muốn liên lụy hắn.

Miranda nghe xong lời của cô, càng tức giận, tiến lên đẩy cô một cái, suýt nữa đem Tử Nghiên ngã sấp xuống dưới, may mắn có Geum Jan Di đứng một bên đỡ lấy xe lăn, mới không bị ngã xuống. Miranda cũng không ngoảnh lại nhìn xem Tử Nghiên có bị làm sao không, phẫn nộ chỉ vào Tử Nghiên nói: "Mày thật vô liêm sỉ, khư khư giữ lấy Ji Hoo tiền bối không buông tha, rốt cuộc mày có ý gì đây?" Cô (Miranda) thực sự nhìn không vừa mắt nổi nữa rồi, bề ngoài xinh đẹp thì như thế nào, có thể cứ bám chặt lấy Ji Hoo tiền bối sao? Hai cái con này thật đáng ghét, vừa đến trường học, F4 đã bị bọn họ cướp đi hai người.

Sunny cũng đi lên phía trước, không nói hai lời, liền đánh Tử Nghiên một cái tát, nói: "Sớm đã nhìn mày không vừa mắt, một bạt tai này, chính là nhường lửa trong lòng tao tiêu bớt." Nói xong, cao ngạo lui ra phía sau vài bước.

Tử Nghiên chưa bao giờ chịu qua ức hiếp như thế này, trong lòng rất là tức giận, cô chậm rãi đứng lên, vịn lấy tay chị, dùng sức vung hai bạt tai cho cô ta, hung tợn nhìn cô ta nói: "Ngươi nghĩ mình là ai, có tư cách đánh tôi sao? Ngươi quả thực là muốn chết." Này bạt tai này là cô đã dùng hết khí lực, xem mặt cô ta biến thành bánh bao thịt, liền biết cô đã dùng bao nhiêu sức.

Tử Nghiên hạ tay xuống, sau đó lui về sau mấy bước, ngồi lại trên xe lăn, mặt không chút thay đổi nhìn cô ta, xem mặt cô ta hồng như quả táo, trong lòng liền một trận vui vẻ, cái này kêu là, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu như người vẫn cố ý phạm ta, ta liền trả lại hắn gấp bội.

Mirada lập tức xoay quanh người Sunny, thấy mặt bạn mình đều xanh tím hết cả, liền hiểu có bao nhiêu đau đớn, nhưng vì Sunny mà cảm thấy tức giận, cô không phải là tìm cho bản thân phiền toái sao? Phải biết rằng, vừa rồi Ji Hoo tiền bối đã cảnh cáo, các cô còn đối với cô ta như vậy, đã là đi tìm đường chết rồi, Miranda kéo Sunny lại không cam lòng mà về lại chỗ ngồi.

Geum Jan Di trong lòng vô cũng căm tức, cô cũng rất muốn đánh bọn họ, chỉ là vừa thấy em gái đứng lên, làm cô phân thần, trong mắt chỉ còn lại một ý niệm, Tử Nghiên có thể đứng lên, cô cảm thấy phi thường cao hứng. Bây giờ có thể thấy em gái dũng cảm đối mặt mọi vấn đề, cũng không cần có cô bảo vệ nữa, trong lòng càng vui mừng. Bất quá, cô có chút lo lắng cho ba người này, dù sao trên thế giới không có ngọn gió nào mà không lọt qua tường, chuyện này, khẳng định sẽ bị Ji Hoo tiền bối biết.

Tử Nghiên cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái nào nữa, đẩy bánh xe tiến đến chỗ ngồi của bản thân, chờ thời gian lên lớp. Bất quá, trên mặt truyền đến từng trận nóng mà đau, làm lực chú ý của cô luôn tập trung lại trên miệng vết thương, cô phải nghĩ ra biện pháp để vết đỏ này biến mất, miễn cho để Ji Hoo nhìn thấy, lại có một phen chuyện tốt rồi. Thở dài một hơi, ai oán nhìn ba nữ sinh kia, ngày đầu tiên đã bị làm phiền, về sau nhất định có điềm xấu.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, rốt cuộc cũng đến giữa trưa giờ tan học, Tử Nghiên nhẹ nhàng thở ra một cái, vươn tay sờ mặt mình, còn có chút nóng, chắc chắn còn chưa tiêu xuống, vậy phải làm sao bây giờ đây, một lát nữa Ji Hoo tới đón mình, không phải sẽ bị phát hiện sao? Tử Nghiên lúc này một trận dục khóc vô lệ, trong lòng rất sốt ruột, lại không có cách nào khác.

Geum Jan Di đồng tình nhìn em gái, đừng thấy Ji Hoo tiền bối ôn hào xử sự, một khi nóng giận lên, cũng rất khủng bố đó. Geum Jan Di bất đắc dĩ vỗ vỗ vai em gái, giận dữ nói: "Em à, cứ thuận theo tự nhiên mà làm đi, dù sao, chị nghĩ chuyện cũng đã qua, đối tượng Ji Hoo tiền bối tức giận, cũng không thể là em được, hắn chỉ còn thương tiếc với em thôi." Vừa nói xong câu đó, liền thấy Ji Hoo và Jun Pyo cùng nhau đến đây.

"Các anh sao lại đi cùng nhau?" Geum Jan Di nghi hoặc hỏi, bình thường Jun Pyo cũng không hay đến lớp của cô, hôm nay vừa xong, hắn lại đến đây.

Jun Pyo nhìn ánh mắt hoài nghi của Geum Jan Di, không khỏi rống lớn: "Này, ánh mắt của em là có ý gì đây?" Nói xong, không được tự nhiên chuyển chuyển mắt, hắn hôm nay đột nhiên nghĩ đến cái này, thấy Ji Hoo đi đón Tử Nghiên, hắn cũng liền tâm huyết dâng trào cùng nhau đi đến, đón Jan Di, vừa nghĩ đến, đã bị cô dùng ánh mắt hoài nghi mà nhìn, hỏi hắn làm sao mà không tức giận.

Geum Jan Di liếc trắng mắt, cũng không thèm cùng hắn đôi co, cô hiện tại chính là lo lắng chuyện của em gái, lực chú ý đều đặt hoàn toàn trên người em mình.

Ji Hoo vừa nhìn thấy trên mặt Tử Nghiên có một mảng màu hồng, hơn nữa còn có hình năm ngón tay nhạt nhạt, ánh mắt không khỏi tối sầm xuống, lạnh lùng nói: "Là ai làm?" Nói xong, quét mắt nhìn toàn bộ lớp học, liền thấy có ba nữ sinh né tránh, cũng không dám ngẩng đầu lên.

"Jun Pyo, ba đứa này giao cho cậu đùa, nhất định phải tiếp đãi cho tớ vừa lòng, tớ trước mang Tử Nghiên đi phòng nghỉ, chờ các cậu đến cùng ăn cơm." Ji Hoo nói xong, cũng không quay đầu lại đẩy Tử Nghiên đi ra ngoài, còn ngốc lại đây, hắn khó mà cam đoan, sẽ không đổ lửa xuống ba người kia.

Jun Pyo cũng thấy được trên mặt Tử Nghiên có ấn hình năm ngón tay, khuôn mặt nháy mắt đen xuống, phẫn nộ trừng ba nữ sinh, sau đó không nói lời nào kéo Jan Di đi ra khỏi phòng học, trong lòng thầm nghĩ: ngày mai lại có chuyện tốt chơi rồi. Nhưng mà, nhất tưởng đến một cái khả năng, bước chân cũng không ngừng lại nói: "Ngày mai đừng làm cho tôi không tìm thấy người, bằng không, hậu quả như thế nào, các người tự hiểu." Nói xong, bước đi ra ngoài.

Ginger Sunny Miranda ba người, hai mặt nhìn nhau, không biết nên phản ứng ra sao, trong lòng cũng hơi hoảng sợ, nghĩ đến dĩ vãng bộ dáng của những người bị chỉnh, các cô cũng không khỏi run rẩy, đã như thế , trốn cũng không thể trốn. Sunny hiện tại vô cùng hối hận, tạo thành kết quả như thế này, cô cũng thật áy náy. Cô mang theo ánh mắt áy náy nhìn Ginger, bởi vì cô, mà làm phiền hà các cậu ấy.

Ginger lắc đầu, dù không có cái tát kia của Sunny, thì ba người các cô cũng bị giáo huấn thôi, hiện tại chẳng qua là nặng thêm thôi.

Đã đi xa, Ji Hoo cùng Tử Nghiên mới mặc kệ bọn họ ra sao, Ji Hoo mất hứng nói: "Sớm biết như thế, không nên cho em đến trường học, em cũng sẽ không bị thương thành như vậy." Ji Hoo đau lòng nhìn khuôn mặt tráng nõn xuất hiện hiện dấu bàn tay của cô, lưu lại lâu như thế, nói vậy xuống tay cũng rất mạnh.

"Yên tâm đi, em trả lại cho cô ta ha cái, anh không phát hiện trên mặt cô ta so với em còn lợi hại hơn sao?" Tử Nghiên mỉm cười nói, chỉ cần không có không cho cô đến trường là được, bằng không, cô thực sự rất buồn phiền .

Ji Hoo thở dài, nói: "Chờ một lát, anh xoa vết thương cho em, Ga Eul hôm nay cũng đến, một lát nữa sẽ dùng cơm với nhau." Ji Hoo biết cô ở nhà rất buồn, muốn đến trường học, bất quá, xem ra cho những người đó cảnh cáo, phải mạnh hơn một chút mới được, sợ nhất là chuyện này sẽ phát sinh một lần nữa.

Tử Nghiên nghe xong, cao hứng gật gật đầu, Ga Eul cũng vào, chứng minh So Yi Jung đã cùng Ga Eul hòa hảo, thật sự là chuyện tốt a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net