Chương 4: Wataru

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà Asahina đang ăn tối trong tiếng cười. Cho đến khi Wataru cất tiếng, tất cả đột nhiên im bặt.

"Chị gái kia đâu rồi nhỉ?" Wataru chỉ mới 13 tuổi, được anh cả Masaomi yêu thương, cậu vẫn giữ được tâm hồn trẻ thơ, nói năng vô tư không suy nghĩ.

"Mặc kệ cô ta, em cứ ăn phần của mình đi."

Tsubaki gắt gỏng. Kể từ khi Ema rời đi, chữ em gái/chị gái như một cấm chú trong lòng bọn họ, mỗi lần nhắc tới đều khiến họ nhớ tới những tháng ngày tốt đẹp cùng cô gái tàn nhẫn kia.

Vậy nên nhịn không được muốn bài xích Yuhi.

Nhưng mà người vừa đến không lâu đã cùng mình gây gỗ, hảo cảm với cô trong lòng Tsubaki lập tức tụt về âm vô cực.

Đột ngột chuông cửa vang lên, Ukyo đành buông đũa đi xuống mở cửa.

"Xin chào."

Bên ngoài là một người đàn ông người nước ngoài cao hơn một mét chín, anh ta mặc bộ suit, đi giày Tây oxford. Ngũ quan tuấn mỹ không hề thua kém ai trong nhà Asahina.

"Anh là?" Masaomi hỏi.

Masaomi cao 1m97, người nước ngoài lần đầu gặp người Châu Á cao hơn mình, không nhịn được kinh ngạc trong 1s. Anh ta rất chuyên nghiệp cầm danh thiếp của mình ra, giao tận tay cho Masaomi.

"France Jackson, quản lý kiêm vệ sĩ của tiểu thư Orihime. Xin hỏi cô ấy có ở đây không?"

"Orihime-san hiện không ở nhà, anh có thể vào trong đợi."

"Tôi có việc phải đi ngay. Nhờ anh nhắn cho cô ấy, tuần sau Paris Fashion Week sẽ diễn ra. Tôi vừa mất điện thoại ở sân bay, xin hãy giúp tôi gửi số điện thoại này cho cô ấy."

Masaomi nghe thấy anh ta giới thiệu mình là France Jackson, theo bản năng nhìn nhiều hơn chút. Giới thượng lưu ai không biết France Jackson, hắn là con trai cả của gia tộc France rạng danh đến từ Paris.

Từ nhỏ hắn đã được gia tộc bồi dưỡng thành người lãnh đạo gia nghiệp nhà họ France đời kế tiếp.

Không phụ mong đợi, Jackson quả thật là một thiên tài kinh doanh.

Ông France Sulivan, cha của hắn muốn đưa tập đoàn cho hắn điều hành, để mình nghỉ hưu sớm, cùng vợ đi du lịch. Nhưng Jackson ngồi ghế chủ tịch tập đoàn còn chưa ấm mông đã chuyển quyền quản lý công ty cho người em trai, còn bản thân chạy đi làm trợ lý cho một em gái người mẫu.

Mọi người đều nói rằng hắn bị điên rồi. Gia tài bạc tỷ không chọn, lại đi chọn một cô gái.

Nhưng cô gái kia cũng không phải người bình thường.

Cô là con gái của Tống Nam Hàn, gia chủ hiện tại của nhà họ Tống, một gia tộc giàu nứt đố đổ vách của Trung Quốc. Mẹ cô cũng là con gái rượu của dòng họ Orihime, gia tộc danh giá nhất nhì xứ kim chi.

Từ bé cô nổi tiếng là thiên tài piano được giới nghệ thuật mong đợi trưởng thành. 

Nhưng cô so với gia tài bạc tỷ, không đáng một xu.

Nếu Jackson giữ vị trí chủ tịch, liên hôn với cô sẽ khiến gia tộc như hổ mọc thêm cánh. Hắn không chọn làm vậy, bọn họ chưa từng công khai ở bên nhau.

Mọi người đều đồn đoán rằng đó là tình cảm từ một phía.

Cả gia tộc luôn âm thầm khiển trách hắn, vì một cô gái mà không tiếc từ bỏ sự nghiệp của mình.

Điều này thật không đáng.

Tất cả đều đang chờ một ngày hắn hối hận trở về kế thừa gia nghiệp.

Nhưng đã trôi qua mấy năm, Jackson vẫn chưa hề quay đầu.

...

"Tôi về rồi."

Sau khi Jackson rời đi không lâu, Yuhi vừa vặn từ thang máy bước ra.

Cô cầm túi xách, nhẹ nhàng bước đi. Đằng sau là hai người Louis và Iori, người nào người nấy xách đồ nhiều tới mức không đếm xuể.

"Masaomi thấy cô đã về, đứng dậy đi tới.

"Orihime-san, tôi có chuyện cần nói với em."

"Chuyện gì thế ạ?"

"Đến phòng sách rồi nói."

Tuy là không biết giữa mình và anh ta có chuyện gì cần nói, Yuhi vẫn đi cùng Masaomi.

Hai người ở bên trong chỉ mười lăm phút, thời gian không dài không ngắn.

Yuhi bước ra, trên tay là tờ giấy ghi số điện thoại mà ban nãy Jackson đã đưa cho Masaomi.

Khuôn mặt thỏa mãn sau khi mua sắm của cô biến thành dáng vẻ cáu kỉnh không vui.

Cô hơi khát nước, muốn xuống bếp uống nước thì vừa vặn thấy cảnh Kaname đang uống rượu.

Thấy cô, anh ta mỉm cười, lắc ly rượu vang đỏ sóng sánh trên tay.

"Uống không?"

Lời mời gọi đến quá đúng lúc, đầy sức dụ dỗ với cô ngay lúc này. Yuhi lấy ly thủy tinh, rót cho mình một ly.

Tuy tửu lượng cô không phải ngàn chén không say, nhưng uống cạn một ly không khó.

Thấy cô một hơi uống hết.

Kaname lập tức hứng thú nhìn cô.

Anh ta biết cô không ngoan như vẻ ngoài thiên thần này. Và anh ta đã đoán đúng. Trong ngoài bất nhất làm anh ta buồn cười, đồng thời cũng khiến anh ta nhớ tới một người. Cô ấy có diện mạo trong sáng, tính cách ngây ngô, dễ bị người khác lừa gạt. Nhưng cô ấy lại lương thiện, tính cách vui vẻ, biết quan tâm người khác, anh em Asahina cảm mến cô ấy cũng bởi vì điều này.

Kaname rót một ly khác từ chai rượu ra.

Không hiểu sao Yuhi càng uống càng cảm thấy cổ họng khô khát, liên tục nốc cạn ly.

Đến ly thứ năm thì cô đã nằm gục tại chỗ.

Kaname kinh hãi, vỗ vỗ nhẹ bả vai trắng ngần của cô gái, thấp giọng hô.

"Yuhi, em vẫn ổn chứ?" Đừng nói là say không biết trời trăng hoa lá gì rồi.  

"Ưm... Asahina." Cô vẫn nhận ra người trước mặt là ai.

Trong ánh mắt mông lung, cô nhìn hắn mỉm cười, ngoan ngoãn hệt như một bé mèo con.

Asahina Kaname nhìn thấy một mặt này của cô gái, cũng dịu dàng cười. Một nụ cười mà sớm đã mất từ khi Ema Hinata rời đi.

"Gọi tôi là Kaname cũng được."

"Kaname..."

Giọng nói ngọt ngào từ trong môi đỏ gọi tên hắn.

Kaname một khắc này tưởng chừng như đang có làn gió dịu êm thổi ngang qua, khiến cho hắn như bay vào cõi thiên đàng. Hắn ôn nhu nhìn cô, buông bỏ bóng dáng đa tình của mọi hôm ra phía sau, dịu dàng nói.

"Ngoan."

"Làm sao vậy?"

Cô gái nhỏ hẳn buồn rầu chuyện gì đó nên mới cùng hắn uống rượu. Nếu không với tính cách lạnh lùng này của cô, sẽ chẳng thèm đặt lời mời của hắn vào mắt.

"France Jackson.. Anh ta là tên khốn." Ngữ khí Yuhi căm giận, hai mắt cô trừng anh như thể đang trừng người tên Jackson kia.

"Anh ta nói với tôi sẽ cho tôi nghỉ phép... Hu hu, vậy mà giờ lại có show diễn đột xuất. Tên lừa đảo.. Vương bát đản."

Cô oà lên một tiếng, kể lể với Kaname, cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại, cuối cùng gục lên vai anh.

Kaname giở khóc giở cười, im lặng nghe cô oán giận.

Natsume từ bên ngoài đi vào phòng bếp. Thấy cảnh tượng Yuhi thân mật tựa vào vai của Kaname thì dường như nổi điên lên, đi vội tới, bế cô gái lên.

"Yuhi là người của công chúng. Anh đừng tạo scandal cho cô ấy."

Kaname "..."

Kaname rõ ràng bị quát tới đơ ra, rõ ràng hắn chỉ muốn cho em ấy tựa đầu vào để giữ thăng bằng.

Vì cái gì mà phá hỏng thanh danh?

Hắn chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Nhưng Natsume đã sớm bế Yuhi về phòng.

.....

Sáng sớm hôm sau...

Yuhi tỉnh lại thấy mình đã nằm trên giường.

Ôm cái đầu đau như búa đổ ngồi dậy, cô nhanh chóng tiến vào phòng tắm.

Sau khi ngâm nước nóng xong, cô mới thấy đầu đỡ đau bớt, Yuhi đi xuống nhà, muốn tự làm cho mình nước mật ong giải rượu.

"Chào buổi sáng."

"Chị muốn cùng ăn sáng không ạ? Bánh hôm ấy chị mua ngon lắm, cảm ơn nhé onee-san."

Wataru thiếu niên ngước lên nhìn cô mỉm cười.

Thằng nhóc này lớn lên môi đỏ da trắng, cười lên đặc biệt giống một con thỏ ngốc, khiến nữ giới khi tiếp xúc đều bộc phát tình thương của người mẹ.

Cô nhịn xuống cảm giác muốn xoa đầu, từ chối.

France Jackson đã xuất hiện, thời gian nghỉ lễ bị ăn chặn mất.

Điều này làm tâm trạng cô trở nên khó chịu.

Tsubaki ngẫm thấy mình từng có lỗi với cô gái, đặc biệt tối hôm qua bị anh cả răn dạy cho nên cũng chủ động lên tiếng, tay kéo Yuhi lại chỗ kế bên hắn.

"Dù gì cũng ngồi dùng bữa đi, cô không ăn cũng đem đổ."

"Ơ... thế thì cảm ơn."

Cô ngạc nhiên nhìn hắn, sau cũng gật đầu cảm kích, lấy nĩa bắt đầu ăn. Wataru giật nhẹ tay áo cô, hí hửng hỏi.

"Onee-san, bánh hôm ấy thuộc hãng nào vậy?"

"Asahina-san, đừng gọi chị là onee-san, hãy gọi là Orihime như bình thường là tốt rồi."

"Không muốn..." Đứa nhóc phụng phịu.

"Chính em đã nói không muốn chị thế chỗ Hinata-san làm onee của em, em không nhớ sao?" Yuhi lập tức nhắc thằng nhóc hố lúc trước nó đào, nhưng lại quên mất không thể nói lý với trẻ con.

"Không nhớ." Thằng nhóc mở hai mắt tròn xoe, đem dáng vẻ ngây ngô của mình phát huy tới cực điểm.

"Em..." Cô hơi giận, bỏ đi bỏ đi, đừng nên tranh chấp với đứa nhỏ thì hơn. "Muốn gọi gì tuỳ em."

Đối diện với sự cố chấp của đứa nhỏ, cô cũng chỉ bó tay chịu trói, dù gì cậu cũng bé hơn cô tám tuổi.

Nhưng cậu lại dám cả gan bảo Yuhi gọi cậu là Wataru, còn mình sẽ gọi cô là Yuhi onee-chan.

Như vậy cũng không sao, chỉ tức chết là đám anh của cậu còn dám lợi dụng đứa nhỏ mà gài cô gọi họ bằng tên nữa.

Tức chết rồi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net