Cầu hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 小灰灰.

Dịch: Hali.

Phí Độ gần đây rất bất thường.

Hắn đột nhiên thích cầm tay Lạc văn Chu ngắm nghía, hơn nữa còn ra vẻ huyền bí không chịu trả lời là tại sao. 

Tuy rằng chủ tịch Phí khó có lần chủ động dính lấy đội trưởng Lạc thế này, nhưng hành vi quỷ quái ấy vẫn khiến Lạc Văn Chu cực kỳ nghi ngờ. 

Mắt thấy chủ tịch Phí đang đi loanh quanh trong văn phòng lại bắt đầu bất động thanh sắc tới gần mình, Lạc Văn Chu quyết định tiên thủ vi cường, nắm luôn lấy tay Phí Độ, tránh cho lại bị hắn quấy rối.

Phí Độ không ngờ Lạc Văn Chu lại dùng chiêu này, bất ngờ bị túm lấy, loạng choạng một chút. 

Một lúc sau, bọn họ liền trở thành nhân vật trọng điểm được quan tâm của đội điều tra hình sự —— mấy ngày nay cục công an thành phố không có việc gì, các vị này đều nhàn rỗi gần chết, vừa thấy đội trưởng Trung Quốc có biến, lập tức bị hấp dẫn lực chú ý. 

Lạc Văn Chu đứng lên, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Phí Độ: "Chủ tịch Phí, gần đây em không an phận lắm." 

Phí Độ giả vờ kinh ngạc "a" một tiếng, khóe mắt hiện ra nét cười không có ý tốt: "Sao ạ sư huynh? Gần đây em không uống rượu không ngủ muộn, rất ngoan mà." 

Tiếp đó, Phí Độ lại không ngại lớn chuyện bồi thêm một câu, "Sư huynh, anh đột nhiên kéo em như vậy, rất dễ làm cho người khác nghi ngờ đó..." 

Cả văn phòng lập tức đồng thanh ồ lên một tiếng. 

Lang Kiều xem như đã được tận mắt chứng kiến cái gì gọi là đọ sức giữa lưu manh, nói : "Làm cái gì vậy, cơm trưa em ăn cũng không trôi rồi nè!" 

Lạc Văn Chu: "Em..." 

Nói được một nửa, Lạc Văn Chu sửng sốt, phát hiện mình không đánh đã khai. 

Phí Độ gần đây lắc lư ở cục công an thành phố, biểu hiện đều là "ngoan ngoãn" vô hại. 

Anh vô duyên vô vớ kéo tay người ta, hình như còn kì lạ hơn. 

Nghĩ mà tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi. 

Lạc Văn Chu đành phải bỏ qua chuyện này, ho khan hai tiếng, như không có việc gì buông Phí Độ ra mà ngồi xuống. 

Từ sau khi hai người ở bên nhau, còn chưa có lần nào biểu hiện rõ ra trước mặt mọi người như lần này đâu. 

Đương nhiên, chỉ là trước mặt mọi người.

Lang Kiều ngơ ngác nhìn Lạc Văn Chu lại ngồi xuống, không biết vì sao "dưa" đang hóng dở đột nhiên xịt, vì thế nghi hoặc đến bên cạnh Đào Nhiên, nhỏ giọng hỏi: "Đội phó, hai người họ xảy ra chuyện gì thế, mới kéo tay mà đã... hết à?" 

Đào Nhiên quay lại, nhìn chằm chằm Lang Kiều. 

Lang Kiều thấy đối phương cũng mơ hồ chẳng khác gì mình, thậm chí trong ánh mắt còn tràn ngập tang thương "quen rồi thì tốt thôi", vì thế chớp mắt với Đào Nhiên, không hỏi nữa. 

Phí Độ lại tiếp tục lắc lư không có việc gì làm, một lúc sau bị đội trưởng Trung Quốc không thể nhịn được nữa lôi ra ngoài. 

Phí Độ như không xương mặc anh kéo, mãi đến cầu thang, Lạc Văn Chu mới buông Phí Độ ra: "Phí Độ, rốt cuộc em phát bệnh gì vậy?" 

Đương khi Phí Độ cho rằng anh chuẩn bị ca một đống lời giáo huấn, Lạc Văn Chu lại đột nhiên buông tay hắn ra, ngữ khí thay đổi : "Có phải gặp chuyện gì rồi không?" 

Phí Độ có chút giật mình, trả lời: "Không có, em chỉ muốn nhìn tay anh thôi, không được à?" 

Lạc Văn Chu trừng mắt nhìn Phí Độ, rõ ràng biết hắn đang nói dối: "Có cái gì mà nhìn, tay anh đẹp hơn mặt anh hả?" 

Tay này quả nhiên vẫn không biết xấu hổ như thế.

''À.." Phí Độ dựa theo lời anh nói, nhìn chằm chằm anh hồi lâu. 

Đến khi thấy Lạc Văn Chu có chút nổi da gà, mới chậm rãi dời tầm mắt, sau đó mắt hoa đào của hắn hơi cong lên, không nhanh không chậm nói: "Chỗ nào của sư huynh cũng đẹp hết." 

Lạc Văn Chu: "..." 

Tên nhãi này lại nữa rồi. 

Lạc Văn Chu tựa vào tường, biết Phí Độ không chịu nói thật, cũng lười gặng hỏi: "Được rồi, cục công an không có việc, sao ngày nào cũng đến vậy, không phải em bảo phải đi làm à?" 

"Chuyện ở công ty không nhiều, thỉnh thoảng đến là được —— em ở cục công an ngắm trai đẹp còn hơn." 

"Phắn đi phắn đi, đừng mơ mộng nữa chủ tịch Phí , —— với lại, anh cũng đâu phải là không về nhà, chân em bị thương, đừng đi lại cả ngày như thế." 

Tư thái ung dung của Phí Độ đột nhiên khựng lại. 

Không biết tại sao, cứ nghĩ đến chân của mình đã từng bị Phạm Tư Viễn bắn, trong lòng hắn luôn nhịn không được phát run. 

Hắn mạo hiểm trêu chọc Trương Xuân Linh, cứ ngỡ lần này sẽ không trở về được nữa, cũng chẳng mong muốn sống thêm bao lâu, nhưng mà, mãi cho đến khi... mãi cho đến khi hắn nhìn thấy Lạc Văn Chu... 

Hắn từng bị năm sáu khẩu súng chĩa vào đầu, chỉ cần bóp cò một cái, là hắn sẽ lặng lẽ biến mất khỏi thế giới này —— hắn không sợ chết, cho dù có một vạn khẩu súng hướng về phía hắn, hắn cũng có thể không hề sợ hãi mà mỉm cười. 

Điều duy nhất hắn sợ... là sợ cuối cùng không gặp được Lạc Văn Chu, sợ không nghe thấy giọng của anh, sợ không chạm được sự ấm áp của anh nữa. 

Đến một khắc cuối cùng khi bị vòng kim loại kia siết cổ, từng chuyện từng chuyện một trật ra khỏi xích tư duy phức tạp của hắn, duy chỉ còn Lạc Văn Chu sót lại. 

Phí Độ mất tự nhiên dời tầm mắt, cúi đầu, thấp giọng nói: "... Được, vậy em về đây." 

Lạc Văn Chu cực kì nhạy bén liếc thấy trong mắt Phí Độ chợt lóe qua sợ hãi. 

Không sai, là sợ hãi. 

Hắn sợ cái gì?Sợ đạn? Sau chuyện đó trong lòng hắn để lại ám ảnh?Nhưng Lạc Văn Chu biết, phí Độ căn bản không sợ chết. 

Phí Độ vừa định cất bước, Lạc Văn Chu đột nhiên kéo hắn lại, ôm hắn vào trong ngực, hô hấp Phí Độ chậm lại, Lạc Văn Chu vùi đầu vào vai Phí Độ, nhỏ giọng nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, anh ở đây rồi."

Đưa Phí Độ đến cửa, nhìn hắn lên xe xong, Lạc Văn Chu vô thức mò mẫm vào trong túi, tay đột nhiên hơi dừng lại —— trong túi không có thuốc lá. 

Sau khi nghe nói Phí Độ không thích người hút thuốc, Lạc Văn Chu như cố ý như vô tình bắt đầu cai thuốc, đến hôm nay, anh thậm chí còn quên bỏ hộp thuốc vào túi. 

Nhưng trong túi lại có bật lửa.

Đây là hôm qua Phí Độ đưa anh. 

Lúc ấy Lạc Văn Chu đang tìm điện thoại di động, Phí Độ lại tưởng anh đang tìm thuốc lá, tiện tay đưa qua một cái bật lửa. 

Lạc Văn Chu chẳng hiểu mô tê gì cầm lấy, anh không biết vì sao Phí Độ mang theo bật lửa, cũng không biết vì sao mình lại nhận. 

Nhìn chiếc SUV to lớn kia từ từ hòa vào dòng xe cộ mênh mông, Lạc Văn Chu cảm thấy có chút lạnh, xoay người vào cục công an. 

Phí Độ nhận một cuộc điện thoại trên xe: "Alo, xin chào, ừm... được, xong rồi à? Vậy tôi qua ngay."

Lạc Văn Chu cứ nhớ tới sự mất tự nhiên của Phí Độ trước khi rời đi buổi sáng, vất vả lắm mới chờ được tan tầm. 

Tập thể đội điều tra hình sự đang duỗi thắt lưng uốn éo ra khỏi thị cục thì nhìn thấy Cục trưởng Lục từ trong văn phòng đối diện, liền nhanh chóng chỉnh đốn. 

Tập thể nghiêm túc hẳn lên, như thể vừa trải qua một ngày làm việc căng thẳng vậy —— mãi đến khi đi tới cửa lớn, mới khôi phục nguyên dạng. 

Gần đây Phí Độ nói phải đi làm, Lạc Văn Chu tự lái xe tới, cho nên buổi chiều Phí Độ cũng sẽ không đến đón anh. 

Lạc Văn Chu lên xe, bật máy sưởi, nhìn quanh bốn phía đường phố —— tuyết đã tan rất nhiều, ven đường cũng chỉ còn lại một ít tuyết đọng tương đối dày, nhiều chỗ lề đường đã lộ ra màu sắc ban đầu. 

Người quấn khăn quàng cổ trên đường cũng ít đi, khiến Yến thành lại có thêm vài phần sức sống. 

Bên đường là quầy hạt dẻ quen thuộc, nhưng Lạc Văn Chu không có ý định mua, lái thẳng về nhà. 

Đậu xe dưới lầu xong, anh ngẩng đầu nhìn lên phòng khách sáng đèn, biết Phí Độ đã về, anh cũng không nghĩ nhiều, lấy chìa khóa mở cửa. 

Sau khi cửa mở, anh không thấy cái đầu to của Lạc Một Nồi thò ra, Lạc Văn Chu nghĩ, cụ mèo chắc là đang nằm trong lòng Phí Độ rồi. 

Nhưng khi Lạc Văn Chu đi qua huyền quan, chỉ thấy Phí Độ nằm trên sô pha, nom còn như sắp rơi khỏi sô pha, đang nghịch điện thoại di động, không có con nào gọi là Lạc Một Nồi hết. 

"Mèo đâu?" Lạc Văn Chu cởi áo khoác, thuận miệng hỏi. 

 "Không biết, có lẽ là chạy vào trong phòng rồi." Phí Độ nghe vậy, buông di động xuống, giương mắt nhìn Lạc Văn Chu. 

 Lạc Văn Chu không để ý ánh mắt hắn, xoay người muốn rót nước, vừa rót nước vừa kể khổ: "Hôm nay máy lọc nước cục thành phố hỏng rồi, buổi sáng uống hết sạch nước, cả buổi chiều anh không uống ngụm nước nào, khát chết ——" 

Lạc Văn Chu uống xong một cốc nước đầy, khóe miệng còn vương vài giọt nước, vì thế giơ tay lau, hồn nhiên không biết Phí Độ vừa rồi còn đang lết trên sô pha đã đứng dậy tới gần. 

Anh dừng một chút, lại tiếp tục lải nhải, "Em bảo cục công an gần đây cũng không nhiều chuyện, vất vả lắm mới có cơ hội rảnh rỗi, hay là... hửm?" 

Phí Độ đưa tay ôm thắt lưng anh, dựa vào. 

Lạc Văn Chu không biết Phí Độ muốn làm gì, nhưng vẫn bỏ cốc nước xuống, xoay người ôm lấy hắn —— Phí Độ gần đây càng ngày càng chủ động thì phải? 

Lạc Văn Chu nghe thấy Phí Độ nhỏ giọng gọi anh: "Sư huynh." Trong lời nói mang theo ý cười khiến người ta khó nắm bắt. 

Lạc Văn Chu cảm nhận được trong tay Phí Độ cầm thứ gì đó, lòng đột nhiên có loại dự cảm không tên, cả người hơi cứng đờ. 

Không đợi anh cân nhắc thấu đáo, Phí Độ bỗng buông anh ra, lộ ra một nụ cười độc quyền thuộc về "Phí Độ" mà Lạc Văn Chu rất quen thuộc, tiếp theo lui về phía sau hai bước, quỳ một gối. 

Lạc Văn Chu thiếu chút nữa ngã sấp mặt, lảo đảo chống vào cái bàn bên cạnh. 

Ánh mặt trời chạng vạng từ ban công chiếu vào, phản chiếu sườn mặt của Phí Độ, làm cho cả người hắn thoạt nhìn có chút vô thực, như hòa vào cùng ánh sáng hoàng hôn bên cạnh. 

Trong tay Phí Độ cầm một chiếc nhẫn màu bạc, chiếc nhẫn có độ cong gần như hoàn mỹ, cạnh bên hơi lóng lánh toả ra ánh sáng trắng nhạt, khuếch tán theo một vòng cung đến chung quanh. 

Giống như cậu bé trước cửa biệt thự tám năm trước kia, khắc sâu trong lòng Lạc Văn Chu, vĩnh viễn khó quên. 

Tám năm, một đoạn thời gian đã trôi qua. 

"Sư huynh." Phí Độ ngước mắt nhìn Lạc Văn Chu: "Cả đời này người em muốn thiên vị nhất, chỉ có anh." 

Chỉ có anh thôi. 

Rõ ràng là Lạc Văn Chu học rộng biết nhiều, cũng bị Phí Độ chọc đến có chút kinh hoảng thất thố. 

Giọng nói Phí Độ bớt đi sự lười biếng cùng không chút để ý, nhưng nghe vẫn rất mê người. 

Lạc Một Nồi sớm đã bị Phí Độ khóa ở trong phòng. Phòng khách to như vậy chỉ còn lại có hai người, còn lại đều tràn ngập hoàng hôn. 

Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Lạc Văn Chu nghe thấy trái tim mình, đang có chút phập phồng, gợn sóng nổi lên. 

Lạc Văn Chu chưa từng trải qua cảm giác bị cầu hôn, kinh ngạc sững sờ tại chỗ. Hoặc là do dựa theo lẽ thường mà nói, người quỳ gối hiện giờ phải là anh mới đúng. 

Anh sững sờ tại chỗ một lúc lâu, mới nặn ra một chữ: "Em..."

"Tay." 

Lạc Văn Chu theo bản năng vươn tay, Phí Độ đỡ lấy lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng đeo nhẫn lên ngón tay Lạc Văn Chu. 

"Kích thước vừa vặn, em đã quan sát tay anh mấy ngày rồi."

Lạc Văn Chu nhớ rõ lần trước Phí Độ tiện tay là vặn ra được một cái nhẫn dây thép gai kích thước vừa vặn, thông minh như hắn, vốn dĩ không cần quan sát lâu như vậy. 

Dường như Phí Độ nhìn ra nghi hoặc của anh, nở nụ cười: "Còn vì sao em cứ nắm tay anh, một là vì xác nhận lại lớn nhỏ, ừm... còn vì, tay sư huynh quá đẹp, em nhịn không được muốn ngắm thêm vài lần." 

Cặp mắt đào hoa của Phí Độ hiện lên độ cong nhàn nhạt, "Được rồi —— anh có muốn đeo cho em không?" 

Lạc Văn Chu nhìn Phí Độ. 

Phí Độ đứng dậy, ra vẻ huyền bí ngập ngừng một chút: "Ừm... sư huynh, sờ vào túi của anh đi." 

Trong túi Lạc Văn Chu chẳng biết từ bao giờ đã có một cái nhẫn. 

Phí Độ giống như sợ Lạc Văn Chu không đủ thông minh, bổ sung một câu: "Vừa nãy lúc ôm anh bỏ vào, ý thức cảnh giác của chú cảnh sát quá là kém ——" 

Lạc Văn Chu đeo nhẫn vào tay Phí Độ, nhịn không được nâng mặt hắn lên, cúi đầu tìm đến môi Phí Độ, hôn lên.

Phí Độ ôm eo anh, thu hẹp khoảng cách giữa hai người lại. 

Cho đến khi thật gần. 

Ánh sáng vàng nhạt bao trùm phác họa ra đường nét của hai người, theo bóng đêm dần dần chìm vào những choáng váng sâu thẳm, trập trùng giao hoà. 

Lạc Một Nồi tội nghiệp, cho đến khi họ ăn tối xong, mới được nhớ đến. 

Cuối cùng cả hai người hao hết tâm tư mới mời được cụ mèo tức giận ra, Phí Độ ở bên cạnh có chút ngượng ngùng nói: "Vừa rồi quên mất, à... đừng giận nữa." 

Cụ mèo rụt ở góc bàn, không ngừng phát ra tiếng oán giận. 

Lạc Văn Chu tựa vào ghế, chăm chú thưởng thức sắc đẹp của Phí Độ: "Ôi chào, chủ tích Phí, sao cứ nhìn em là cảm giác không khí chung quanh cũng trở nên trong lành thế nhỉ?" 

Phí Độ đang hầu hạ cụ mèo ăn, không suy nghĩ mà trả lời luôn: "Có lẽ tại em là máy lọc không khí?" 

"Thằng nhóc này..." 

Lạc Văn Chu đứng dậy, đi tới chỗ hắn. 

Phí Độ đang chuyên tâm dỗ Lạc Một Nồi cả kinh, dời lực chú ý về, nhanh chóng nhận ra: "Nếu không... em có được trả lời lại không? Ấy đừng, sư huynh, có chuyện gì chúng ta từ từ nói..." 

Lạc Văn Chu mặc kệ, lập tức vứt bỏ Lạc Một Nồi tính tình nóng nảy còn chưa dỗ xong, xách chủ tịch Phí vào phòng ngủ. 

Chủ tịch Phí bị người ta kéo ném vào phòng, vẻ mặt vẫn mờ mịt, hắn thật sự là nghĩ không ra mình lại nói sai cái gì —— một cái máy lọc không khí có giá trị nhan sắc cao thì có thể làm sai cái gì chứ.

Lạc Một Nồi lần thứ hai bị khóa trái ở bên ngoài, nó không ngừng tự hỏi hai tên quan xúc này rốt cuộc là có tật xấu gì, toàn làm những mà mèo bình thường không lý giải được. 

Nó càu nhàu nằm ở cửa một hồi lâu, phát hiện hai người bên trong trong thời gian ngắn không có ý định đi ra, vì thế vẫy đuôi đi vài bước, những có thể bởi vì "giá trị nhan sắc" của mình quá nặng nề, đi hai bước thì đi không nổi nữa, dứt khoát nằm trên sàn nhà cách đó không xa.

Lại là một đêm "yên tĩnh" ở Yến thành.

Ngày hôm sau, không ngoài dự đoán, đội trưởng Lạc vĩ đại buổi sáng lại vinh quang đến trễ.

Mà các nhân viên công ty Phí thị ngạc nhiên phát hiện trên tay ông chủ có thêm một thứ nho nhỏ, không giống loại nhẫn xa xỉ mà mấy tên phú nhị đại chơi bời nhàn rỗi hay đeo, mà là một chiếc nhẫn bạch kim thuần khiết thoạt nhìn rất đắt tiền —— nhẫn đính hôn. 

Trợ lý Miêu sau khi cân nhắc chọn lọc từ ngữ một hồi, quyết định đại diện cho đông đảo nhân viên tò mò, mạnh dạn quyết định đi hỏi Phí Độ. 

"Chủ tích Phí, đây là một số hạng mục cần ngài ký tên, ngài xem..."

Trợ lý Miêu nhanh chóng liếc mắt nhìn tay Phí Độ một cái, đang chuẩn bị nói bóng nói gió, Phí Độ lại giống như đã đoán được trước: "Đây là nhẫn đôi với người yêu tôi, không sai, chính là người lần trước tới công ty, em hẳn là đã gặp rồi —— không sao đâu, muốn hỏi thì cứ hỏi, không cần dè dặt như vậy, chẳng lẽ tôi không phải chủ tịch Phí hòa ái dễ gần của các em sao?"

Trợ lý Miêu thở phào nhẹ nhõm: "Chủ tịch, chúc mừng." 

Buổi chiều Phí Độ đến cục công an thành phố đón Lạc Văn Chu, sau khi đỗ xe, hắn cứ như về nhà mình mà không chậm không nhanh đi vào. 

Gần đến giờ tan tầm rồi, gần đây cục công an không nhiều việc, cũng không có vụ án lớn, luôn tan tầm đúng giờ. 

Phí Độ gõ cửa kính phòng điều tra hình sự, thò đầu nhìn vào bên trong: "Chào buổi chiều."

Sau đó, hắn lập tức bị một phòng người nhìn chằm chằm —— đương nhiên, lần này không ai nhìn mặt hắn, tất cả đều đang nhìn tay hắn. 

Phí Độ im lặng cười cười, giơ tay trái lên: "Mọi người đang tìm cái này à" 

Vẻ mặt Lang Kiều có chút kích động: "Hai người..."

Lạc Văn Chu tựa vào ghế, nhàn nhạt nói: "Ối chà có cái gì mà kích động, các con ta, các con vẫn nên lo cho tiền đồ của mình trước đi..."

Lời vừa nói ra, đội trưởng Lạc đã bị lườm cho cháy mặt, tiếc là da mặt anh dày, công kích tầm này đối với anh không xi nhê, thậm chí đội trưởng Lạc còn thảnh thơi gọi Phí Độ tới ngồi cùng mình.

Đào Nhiên nhìn hai con hàng này dính chặt vào nhau, đau răng nghĩ mình có phải đã làm người ta chậm mất bảy năm hay không, chỉ đành gãi tóc, thở dài.

-------------------------------------

Đây là chiếc đồng nhân mình rất thích, cũng là chiếc đồng nhân dài nhất mình từng dịch. Đáng lẽ định đăng vào một dịp đặc biệt, kiểu lễ tình nhân hay thất tịch nọ kia nè, cuối cùng vì mình bận quá mà ngày nào ngày nấy đều qua hết, nên thôi thì chọn ngày không bằng gặp ngày, mình dịch xong thì đăng luôn vậy :''> 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net