Lên lớp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 香菜味的奶盖团子

Edit: Hali 

Lạc - trăm công nghìn việc - Văn Chu hôm nay nghỉ phép.

Có kiểu người ngoài miệng thì lúc nào cũng kêu khổ kêu mệt, nhưng lúc đột nhiên rảnh rỗi lại không biết phải làm gì, anh chính là một trong số đó.

Vì vậy, Lạc Văn Chu từ con người "chính nghiệp" biến thành thích trêu chọc Phí Độ lúc làm việc, hoặc là bế Lạc Một Nồi đang cáu kỉnh đặt lên tủ quần áo để nó không xuống được, hoặc là đợi lúc Phí Độ về nhà nhìn thấy thế "một người hai mèo" giằng co vững như kiềng ba chân   —— khiến Phí Độ cảm thấy đồng chí Lạc Văn Chu ấu trĩ đến họ hàng cũng xấu hổ thay.

Có lẽ trời cũng không dung tha nổi hành vi quấy rối người khác của Lạc Văn Chu. Bạn học cũ đang giảng dạy tại trường cảnh sát Yến thành của anh nghe nói anh nghỉ phép, liền thịnh tình mời vị cảnh sát hình sự quanh năm làm việc ở tuyến đầu này tới giảng dạy, chia sẻ cho học sinh một chút kinh nghiệm công tác để động viên bọn nhỏ học tập chăm chỉ. Lạc Văn Chu đang nhàn đến dài cả lông vừa nghe đến chuyện tốt như giúp "vun trồng mầm non đất nước", bèn đồng ý luôn.

Phí Độ dạo gần đây nửa ngày đi làm, nửa ngày đi học, chạy qua chạy lại giữa hai bên mệt đến mức vừa về nhà đầu đã chết máy một nửa, trước khi đi ngủ Lạc Văn Chu loáng thoáng nói gì cũng không nghe rõ, chỉ mơ hồ nhớ mấy từ lẻ tẻ, cái gì mà "lên lớp", "giảng bài".

Phí Độ híp mắt, theo phản xạ có điều kiện đáp lại Lạc Văn Chu, thân thể lại không tự giác tiến vào chế độ ngủ say. Lạc Văn Chu nhìn sếp Phí mệt như cún, bất đắc dĩ nhẹ nhàng búng lên đầu hắn: "Nhóc con, ngủ đi!"

Một đêm yên giấc.

Ngày hôm sau, khi Phí Độ thấy Lạc Văn Chu trên bục giảng, mới nhận ra những lời hôm qua mình nghe được là có ý gì.

"Giới thiệu với mọi người, vị này là đội trưởng đội cảnh sát hình sự  Yên thành Lạc Văn Chu, cũng là bạn đại học của thầy."

Bạn học cũ rất hài lòng với hiệu quả mà Lạc Văn Chu mang đến, mình quả nhiên không mời nhầm người.

Danh hiệu lãnh đạo cục thành phố cộng thêm diện mạo xuất chúng của Lạc Văn Chu khiến cho tiếng nghị luận phía dưới vang mãi không ngừng.

"Xin chào mọi người, tôi là Lạc Văn Chu." Lạc Văn Chu một tay chống bục, " Hôm nay may mắn được bạn học mời đến trường cũ giới thiệu cho các em một chút về "cuộc sống sau này" của các em —— mọi người coi như nói chuyện vui vẻ thôi nha. "

Dưới đài vỗ tay nhiệt liệt, Lạc Văn Chu xuyên qua đám người cong mắt cười với Phí Độ sau cặp kính.

Phí Độ nhìn như không chút để ý vỗ tay theo mọi người, kì thực ánh mắt từ một khắc Lạc Văn Chu tiến vào tựa như mãnh thú săn mồi, vững vàng đóng đinh trên người anh.

Lạc Văn Chu cảm thấy ánh mắt kia không phải là ánh mắt đứng đắn gì.

"Như mọi người đều biết, vụ án Phạm Tư Viễn năm ngoái là do tôi tiếp nhận, loại sự kiện biến thái này kỳ thật từ khi tôi hành nghề tới nay rất ít, nhưng không có nghĩa là không có..."

Một tay Lạc Văn Chu đút vào trong túi áo khoác đen, đeo kính mắt lấy ở đầu giường của Phí Độ, nửa dựa vào bục giảng bắt đầu nói chuyện, nghiễm nhiên chính là một bộ dáng chính nhân quân tử.

Phí Độ lần đầu tiên cảm thấy sư huynh mình kì quái như vậy, chẳng qua hắn chẳng những không cho là sỉ nhục, lại ngược lại cho rằng vinh quang. vì thế phí độ tư tưởng trong lớp học lại một lần nữa đi ra kết luận —— lạc văn chu thật thích hợp mặc trang phục chính thức.

lúc phí độ đối với người trên bục giảng nghĩ đến thị phi, lạc văn chu trên đài chú ý tới một số người đang nhìn chằm chằm mình —— vẫn là rất không đứng đắn nhìn chằm chằm, vì thế hắn ho nhẹ một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng đẩy gọng kính.

Phí Độ cười thầm, thói quen của mình thế mà đã bị ai đó chiếm làm của riêng.

"Đang trong giờ học mà tôi phát hiện đầu óc của một số bạn học không biết để đi đâu rồi, điều này không ổn —— sự tập trung của cảnh sát lúc nào cũng phải cao như cảnh khuyển vậy." Lạc Văn Chu cười cười, "Ví dụ như tôi đây, người ta gọi tôi là đệ nhất cảnh khuyển đệ Cục thành phố."

Dưới đài cười vang, có người hô to: "Thầy rốt cuộc là cảnh khuyển hay khuyển độc thân vậy——"

Lại một trận cười nữa, Lạc Văn Chu nhướng mày nở nụ cười, giơ tay phải lên. Trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn bạch kim nguyên chất, Lạc Văn Chu nhẹ nhàng lắc lư, mang theo ý cười nói: "Thật ngại quá, chỉ là cảnh khuyển, làm các bạn thất vọng rồi!"

Dưới đài truyền đến tiếng la ó cùng tiếng cười, Phí Độ cười lắc đầu bất đắc dĩ nhìn vị nào đó dương dương đắc ý trên đài, tay trái lơ đãng vuốt ve chiếc nhẫn giống hệt trên ngón tay .

"Vậy là anh giống Lạc Một Nồi đó." Phí Độ nhỏ giọng tiếp lời.

Nam sinh trường cảnh sát thẳng thắn, hơn nữa tính cách Lạc Văn Chu cà lơ phất phơ, mới học xong một tiết mà hai bên đã hận không thể đi luôn ra vườn đào kết nghĩa huynh đệ.

Khi học sinh tản đi khắp nơi, bạn học cũ vui mừng tới vỗ vai Lạc Văn Chu: "Văn Chu! Vất vả rồi, tôi mời ông ăn cơm, ông chọn chỗ đi! "

Lạc Văn Chu khoát khoát tay áo: "Không được rồi, buổi chiều hôm nay trong cục còn có việc, hẹn ông lần sau."

Nếu đã là chuyện trong cục, bạn học cũng gật đầu: "Vậy cũng được, sau này bất kỳ có thời gian ông cứ gọi tôi." Lúc bạn học cũ cúi đầu tìm điện thoại di động, thoáng nhìn thấy chiếc nhẫn ở ngón áp út của Lạc Văn Chu: "Đúng rồi Văn Chu, ông kết hôn sao lại không gọi tôi một tiếng? Cái này mà ông cũng giấu hả——"

Lạc Văn Chu quay đầu nhìn Phí Độ thu dọn đồ đạc trên ghế, quay đầu cười: "Tôi nào đã có ý định kết hôn, tính yêu đương cả đời cũng không được sao? "

Bạn học anh gật gật đầu.

Trong lúc hai người nói chuyện, Phí Độ thu đồ xong đã đi đến bên cạnh Lạc Văn Chu: "Lạc đội trưởng, tự tiện lấy kính của em mà không được phép, đây là tội gì? "

Hai tay Lạc Văn Chu đút túi, làm bộ suy nghĩ nói: "Ừm... tội ăn cắp trái tim? "

Phí Độ nhướng mày, hắn thật không nghĩ tới Lạc Văn Chu có thể đưa ra đáp án không biết xấu hổ như vậy: "Ừm. Xem ra kiến thức pháp luật của đội trưởng Lạc đã quên gần sạch rồi? "

Bạn học cũ nghe hai người câu qua câu lại chẳng hiểu mô tê gì, nhưng trong lòng hình như lại hiểu ra gì đó.

"Thế hả? Anh cho rằng có người nào đấy học hành chểnh mảng vì mải nhìn anh, còn tưởng là bị anh đánh cắp trái tim rồi —— nhưng mà hình như không có, chậc chậc, đáng tiếc. "

Phí Độ dùng ngón trỏ ngoắc kính từ trên sống mũi Lạc Văn Chu xuống,  bỏ vào trong túi áo khoác Lạc Văn Chu: "Nhưng em có nói không đẹp đâu——"

Lạc Văn Chu cúi đầu giả vờ suy nghĩ: "Có lý." Dứt lời, ôm lấy bả vai Phí Độ tạm biệt bạn học cũ: "Đi đây, lần sau hẹn nha ——"

Khả năng quan sát của Lạc Văn Chu đúng là rất nhạy bén, nhưng lại quá hay quên. Vì vậy, rất nhanh đã quên mất ánh mắt của người nào đó nhìn mình trong lớp học. Nhưng cũng không hề gì, đêm hôm ấy, anh lại một lần nữa thấy được ánh mắt ấy. Sự kiên nhẫn ban ngày đã biến mất, sự phấn khích do màn đêm mang lại khiến anh không kìm lòng không nổi hôn lên môi con thú nhỏ ấy. Nụ hôn kéo dài mang theo cả những suy nghĩ không đứng đắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net