Chương 10. Triệu hồi huyết mạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ZM: Chợt thấy cái họ Shimeisuke của Ayaka không hay lắm, bắt đầu từ chương này sẽ chuyển thành Mitsuke.

__________________________________________

Ayaka đứng trên mái nhà một lúc, sau khi xác định xung quanh khá an toàn, cô lập tức chìm vào suy nghĩ.

Tạm gác mấy lão già lẩm cẩm sang một bên, phân tích tình hình nơi này trước.

Cô đoán ở đây có ba nguyền hồn trở lên.

Theo thứ tự, con đầu tiên xuất hiện khi định bắt Megumi, nhưng Nanami lại thế chỗ, đến giờ vẫn chưa có tung tích, có vẻ nguyền hồn này giỏi che dấu sự tồn tại. Cách xuất hiện: đường hầm không đáy.

Con thứ hai, tạo ảo giác với hai người Nobara và Yuuji, lừa họ là Megumi và Gấu Trúc đã biến mất, để họ chỉ có thể chạy tới khu vực của nguyền hồn thứ ba.

Con thứ ba, đã chết.

Xem nào.

Hiện giờ có một vài vấn đề.

Nguyền hồn thứ ba dùng cách nào để có thể cải trang thành một con người? Theo như Yuuji nói, cậu đến gần rồi nó mới bắt đầu tấn công, hụt một đòn nên nó phải lộ nguyên hình.

Cũng có thể nó không biết cải trang, mà đó là năng lực của nó, tạo ảo ảnh.

Nói đến ảo ảnh, nguyền hồn thứ hai cũng biết việc này, phạm vi chính là căn nhà gạch đỏ cô đang đứng đây cùng với hai người Megumi, phạm vi của nguyền hồn thứ ba rộng hơn một chút, là con phố vừa rồi và bản thân nó.

Phân chia địa bàn cũng hay đấy.

Nhưng chúng chỉ là hai con cận đặc cấp, não còn chưa phát triển, chỉ biết hành động theo bản năng, ngay cả việc tạo ảo ảnh này cũng không thể áp dụng lên đối tượng ngoại lai là cô, vì cô tiến vào lĩnh vực này sau bốn người bọn họ, vậy kẻ đã chỉ đường cho chúng...

Là nguyền hồn đã bắt Nanami?

Hay là một con nào khác?

Năng lực che giấu tung tích kia, dường như còn mạnh hơn cả đặc cấp...

Cô tặc lưỡi một tiếng, làm động tác duỗi eo, đứng trên mái nhà nhìn ra xung quanh: "Lúc này mà có đôi mắt xanh kia thì tốt quá."

Ayaka im lặng một lúc, cuối cùng cũng phải chấp nhận ông thầy tóc trắng kia sẽ không vì một câu than thở bé tí tẹo này của cô mà xuất hiện, chậm rãi nhếch môi cười.

"Kento, tôi nể tình anh trông cũng đẹp trai đấy nhé."

Vừa dứt lời, khí thế trên người cô đột ngột bùng lên, bằng mắt thường có thể thấy một luồng chú lực khổng lồ đang xoay vần xung quanh cô, dần dần tụ lại thành một bóng người đằng trước.

"Di Truyền Chú Pháp: Mitsuke Sayu!"

Số chú lực dày đặc kia lập tức biến thành một hình người hoàn chỉnh, mái tóc đen mượt được búi lên cẩn thận, làn da trắng bệch, khuôn mặt tiêm gầy. Nếu không có hai hốc mắt đen thẳm sâu hoắm kia, có thể nói đây là một mỹ nhân bệnh tật.

"Người" nọ hiện ra trước mặt Ayaka, cung kính cúi người: "Huyết mạch Mitsuke đời thứ 26, xin chào tiểu thư."

Ayaka cúi chào lại: "Không cần cung kính như thế, tính ra, ngươi vẫn là cụ cố tổ của ta."

Tính trong 1000 năm nay, Sayu là huyết mạch thứ 26, Ayaka là huyết mạch thứ 33, vai vế cách biệt quá lớn, cô không nhận nổi câu chào cung kính này.

"Đời trước của tiểu thư, tôi là cháu gái người." Sayu khẽ cười.

À.

Ayaka còn là huyết mạch đời thứ 24 nữa.

Cảm giác là bà nội của cụ cố tổ, nghe cũng hay hay.

Sayu là Mitsuke duy nhất trong cả dòng họ này am hiểu thuật truy tìm, dù người ta có cháy thành tro thì Sayu vẫn có thể tìm ra, thậm chí còn có thể phân biệt đám tro nào với đám tro nào.

Nhưng được cái này sẽ mất cái kia, thể chất của Sayu từ nhỏ đã cực kỳ yếu ớt, thường xuyên phải ngồi xe lăn, chỉ mắt và tai là có thể hoạt động bình thường, cũng vì thế mà sau khi gắng gượng sinh con xong, Sayu lập tức đi đời nhà ma.

Lạc quan thì, sau khi chết, Sayu rốt cục cũng được "đứng" bằng hai chân của mình.

"Tiểu thư muốn tìm ai?" Mỹ nhân bệnh tật khẽ nói.

"Nanami Kento, anh chàng tóc vàng, đeo kính, thắt cà vạt, âu phục màu xám." Ayaka mỉm cười: "Trông cũng đẹp trai ấy."

Sayu gật đầu, hít một hơi thật sâu rồi gục đầu xuống như đang ngủ gật, một lúc sau mới mở mắt ra, đôi con ngươi đen ngòm quay về một hướng khác: "Đã bị kéo vào một lãnh địa, mất máu khá nhiều."

"Nguyền hồn đặc cấp à?" Cô nhíu mày.

Sayu gật đầu.

"Nó ở đâu?"

"Sâu trong lòng đất, nơi suối nguồn của thiên nhiên đạt đến vô tận."

"..." Ayaka lặng thinh.

"..." Sayu cũng cảm thấy mình nói hơi quá, giơ cánh tay thon gầy lên chỉ sang hướng mình đang nhìn: "Mạch nước ngầm cách chỗ này 3 dặm."

"Cảm ơn."

Vẫy tay cho Sayu biến mất, Ayaka nhìn về hướng đó, hơi nheo mắt.

Cảm thấy túi áo có chút động đậy, cô thọc tay vào túm Kumo đang nghịch ngợm đến quên trời quên đất ra ngoài.

Bị lôi ra khỏi túi áo mềm mại, con nhện màu xám chợt hoang mang, đầu bị túm, tám chân rũ xuống, tám mắt long lanh nhìn Ayaka.

"Đã bảo là đừng làm tổ trong túi áo tao." Cô nhíu mày, gạt tay vào túi, quét ra một lớp mạng nhện dày, phủi phủi xuống đất.

Kumo tiu nghỉu, dáng vẻ như mất hết sức sống.

"Giờ mày đã là nửa hung linh nửa chú linh, không phải là một con nhện cảnh, đừng có làm ra vẻ nũng nịu..." Ayaka đột nhiên có chút đau đầu, hình ảnh chớp nhoáng liên tục xuất hiện trong trí óc cô, khiến cho khung cảnh trước mặt cô mờ dần đi.

Đệch...

Dùng sức quá độ, cơ thể tự động tiến vào trạng thái nghỉ ngơi rồi.

Ayaka cố sức chống đỡ mí mắt nặng nề, mang theo Kumo đang hóng hớt xuống dưới đất, chỉ kịp nói: "Canh chừng cho tao" rồi ngã xuống.

Kumo lúc này đã thay da đổi thịt, từ một hung linh dẫn đầu cả ngàn quân, bộ dạng xấu xí kinh khủng trở thành một con nhện lông với tám con mắt to tròn và tám cái chân đầy lông tơ mềm mịn. Nó rất ngoan ngoãn, vì ký khế ước nên nó có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của cô, lập tức từ một con nhện nhỏ bằng lòng bàn tay biến thành một con quái vật to bằng xe hơi, cẩn thận dùng bốn chân ở giữa ôm Ayaka đặt lên phần thịt lưng ấm áp nhất của mình, nằm úp sấp cho cô nghỉ ngơi.

Tất nhiên, bốn chân phục vụ Ayaka, thì bốn chân còn lại cũng phải làm việc cô cần. Chỉ thấy đám lông tơ mềm mại trên bốn chân đã biến thành những cái vuốt nhọn, sắc bén đến mức có thể cắt đôi một sợi tóc rơi vào, dạng ra bốn phía trong tư thế cảnh giác cao độ.

Nó rất là chuyên nghiệp đó.

Dù sao máu chủ nhân cũng rất tuyệt vời, chỉ cần liếm một cái đã có thể biến nó thành một chú linh, xơi được nguyền hồn, không sợ đói.

Nếu đi theo chủ nhân, nó có thể được ăn thành một con heo luôn.

Kumo vui vẻ, bốn chân lại càng thêm cẩn thận, không để lông tơ chạm vào da Ayaka làm cô ngứa, lưng càng thêm thấp để cô nằm không bị khó chịu.

Chủ nhân mà tốt, thì Kumo cũng tốt thôi.

Chợt nhớ ra trước khi ngủ, Ayaka từng nói chuyện với người nào đó, Kumo dùng cái não nho nhỏ của nó suy nghĩ, rốt cục vẫn ra quyết định, bốn chân nhẹ nhàng di chuyển, thân hình khổng lồ nhanh chóng rời khỏi nơi vừa đứng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net