Hoàng Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lãng Quốc năm thứ 1640, Hoàng đế mở đại hội tuyển tú.

Lãng Quốc từ trước đến nay dân phong thoải mái không kiêng dè, ái tình nam nữ cũng không phân biệt rạch ròi chi, hoàng cung uy nghiêm tráng lệ, trước tiền điện tuyển tú, nam thanh nữ tú đều giống như rau cải, liếc mắt một cái cũng gom được một mớ, vài ba người tụm năm tụm bảy thì thầm nói chuyện thỉnh thoảng còn đưa mắt liếc sang nơi im ắng trong góc điện.

- Kia không phải là tân trạng nguyên vừa mới được lên bảng vàng mấy ngày trước sao? Sao y lại ở đây?- một nữ nhân vừa xòe quạt che miệng vừa khó hiểu hỏi mấy người tỷ muội mình vừa mới quen.

Người bên cạnh nàng kéo tay nàng một cái, vừa nhìn đã biết là tiểu thư cửa lớn không ra, cửa nhỏ không đi, mấy chuyện bát quái không truyền vào tai được, hạ giọng hỏi:

- Ngươi không biết y là ai sao?

- Còn không phải là tân trạng nguyên sao?- Cha nàng là giám khảo kỳ thi xuân năm nay, trước giờ rất ít khen ai nhưng bài thi của vị trạng nguyên này làm cho cha nàng xuýt xoa cũng trên dưới chục lần, làm sao nàng có thể quên được?

- Y không chỉ là trạng nguyên còn là trưởng tử của tể tướng nữa đó!- Nữ giáp cũng lên tiếng, bản tính bát quái là ai thì cũng phải có chút ít.

Nữ nhân xòe quạt kinh ngạc che miệng, bảo sao vừa nhìn thoáng qua chỉ dáng đứng thẳng tắp đó thôi nàng cũng nhìn ra được y không phải là người bình thường. Từ nay về sau nàng có thể sẽ sống bên cạnh người tài hoa như vậy sao? Mộng huyễn chưa dứt có người lại lạnh lùng tạt cho nàng một gáo nước lạnh:

- Trưởng tử thì đã sao, chỉ là đằng ngoại* thì có ít gì? Các ngươi không biết Tể tướng nổi danh là yêu thương đằng nội chán ghét đằng ngoại sao? Kỳ thi xuân này y đoạt được trạng nguyên, đằng nội đạt được thám hoa, các ngươi nghĩ Tể tướng chịu để yên cho đằng ngoại ngồi lên chức trạng nguyên này sao? Còn không nhanh chân đăng ký cho y tuyển tú?

Câu chuyện phía sau không nói thì ai cũng biết, nhưng đèn nhà ai nhà ấy sáng mọi người xung quanh nghe xong từ ngạc nhiên chỉ tỏ ra tiếc nuối, một anh tài tốt đẹp a.

Một giọng nói the thé cắt đứt tâm trạng cảm khái của mấy vị mỹ nhân.

- Hoàng thượng tới!

Mọi người vội vã quỳ xuống, tiếng thỉnh an cùng lúc vang lên ầm trời, nhất thời Trương Triết Hạn bị chấn động cả màng nhĩ, hắn dừng chân cách người nọ vài bước, nói với lão thái giám bên người:

- Cứ theo tục lệ từ trước đến giờ mà phân phẩm vị, cung, điện.- Nói xong lại ngoắc tay người nọ gọi- Còn ngươi, theo ta.

- Hạ thần tuân chỉ.

Theo tục lệ, bất kể nam nhân hay nữ nhân chỉ cần nhập cung tuyển tú thì tuyệt đối trước mặt hoàng thượng phải xưng "thần" hoặc "thiếp" không thể xưng hô như người có chức quan trong triều được, người nọ vừa trả lời toàn thể những người xung quanh đều im bặt, ngày đầu nhập cung đã phạm ngay trọng điểm? Hoàng thượng nhất định sẽ giận.

Hoàng thượng có giận không?

Đối với Trương Triết Hạn vị tân trạng nguyên này thật sự là một người vừa có danh, vừa có tài lại còn có sắc chỉ tiếc mệnh y không tốt sinh nhầm nhà, nhầm thời điểm, mà cái xưng hô này đối với hắn cũng không có gì là quan trọng, khi nghe còn đạm nhiên một chút thoải mái. Hắn không biết ngay khi hắn vừa xoay người đi, người nọ đã ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy ý cười đứng dậy theo sau.

Tể tướng đương triều họ Cung, trong nhà một nam ba nữ, nữ không gả, chỉ chiêu tế*, ngay cả họ cũng phải đổi thành Cung, mặc dù vậy ông ta cũng không hề thích mấy đằng ngoại chút nào chỉ chăm chăm vào đằng nội. Ông ta nếu có cơ hội ở trước mặt Trương Triết Hạn thì khen đằng nội không dứt miệng còn đằng ngoại thì không đáng một xu, lần này xem ra ông ta thật sự rất tức giận. Trương Triết Hạn ngồi sau thư án, không hề khống chế ánh mắt, quan sát người bên dưới mấy lần.

Trưởng tử Cung gia, theo họ mẫu thân, tên chỉ tùy tiện chọn một chữ Tuấn, mà người nọ lớn lên không hề cô phụ cái tên này chút nào, đúng như Trương Triết Hạn vừa nói y không chỉ có tài còn có sắc, Cung Tuấn không giống như Trương Triết Hạn từ nhỏ đã lăn lộn trong võ trường, làn da của y vì ở trong nhà đọc sách trường kỳ nên trắng không tỳ vết, sống mũi cao, đôi mắt hoa đào đen láy tưởng như chỉ cần bị y nhìn thấy liền sẽ trầm luân mãi mãi không thể thoát ra, dáng người cao hơn Trương Triết Hạn một chút nhưng khung xương lại nhỏ hơn tạo cho người nhìn cảm giác y càng gầy, Cung Tuấn cúi đầu sống lưng thẳng tắp như trúc đứng bên dưới, ngay cả liếc mắt cũng không dám liếc như trời trồng ở đó. Trương Triết Hạn sờ cằm phá đi bầu không khí yên lặng:

- Ái khanh muốn chức vị nào trong hậu cung của trẫm?

Thân thể Cung Tuấn khẽ run một cái, trong tim như có gì đó cào vào, tuy nhẹ nhưng ngứa không chịu nổi, từng suy nghĩ lướt qua trong đầu nhưng y vẫn bình tĩnh, đáp:

- Hạ thần không dám, đều nghe theo sự sắp xếp của bệ hạ.

Trương Triết Hạn như mèo vớ phải mỡ, khóe mắt đuôi mày giãn ra không ít, phất phất tay cho Cung Tuấn lui, hắn thật sự không biết, câu này thường ngày bá quan văn võ vẫn có người thường xuyên nói với hắn nhưng khi người đối diện nói nó giống như mang hàm ý khác, làm cho lòng người vui sướng hoảng hốt.

Cung Tuấn cầm chiếu chỉ trong tay, nghi hoặc nhìn lão thái giám, là hôm qua do y chưa ra ám hiệu rõ ràng sao? Vì cớ gì Trương Triết Hạn còn quăng cho mình một củ khoai lang nóng bỏng như thế này? Ai cũng biết trong hậu cung chia ra hai nơi, một nơi là Phượng cung được hoàng hậu trông quản, một nơi là Hoàng cung do hoàng quân trông quản, trước giờ hậu hoàng hai vị không có người nắm, hiện tại Trương Triết Hạn lại ban Cung Tuấn thành Hoàng Quân, còn thay mặt Hoàng hậu trông quản luôn Phượng cung, cái chức nói to không to nói nhỏ không nhỏ này được biết bao nhiêu người thèm khát giờ lại quăng cho y? Lão thái giám bàn giao một số đồ vật cần có của Hoàng Quân xong mỉm cười nói:

- Hoàng thượng nhờ nô tài chuyển lời, bệ hạ tin tưởng ngài nhất định sẽ làm được.

Cung Tuấn ngoài cười nhưng trong không cười:

- Đa tại công công, ngài quay về giúp ta truyền lời " Đa tạ bệ hạ đã tin tưởng!"

Thời gian sau đó, Cung Tuấn hoàn toàn không hề nhìn thấy Trương Triết Hạn _ hoàng đế bệ hạ một lần nào nữa! Công việc của Hoàng Quân thì ngày nào cũng chất chồng đầy trên thư án, chưa kể còn phải giải quyết chuyện hậu cung, ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, chỉ sau có mấy tháng mà số người nhập cung tuyển tú ngày đó mà Cung Tuấn thấy chỉ còn đếm trên đầu ngón tay mà bản thân Cung Tuấn cũng không dễ dàng gì, bùa chú, thuốc độc, châm độc, y cũng được nếm qua mấy lần, đến hiện tại y đã gầy thêm một vòng.

Cung Tuấn dừng bút, gấp thư quyển cuối cùng lại để lên chồng thư quyển đã đóng dấu mộc xong, vươn vai quay đầu nhìn ra sân, bên ngoài không biết hồng hạnh đã nở từ khi nào, trắng đỏ đan xen cả một vườn, Cung Tuấn lười biếng chống cằm bên bệ cửa thả linh hồn trôi nổi qua từng góc cây ngọn cỏ trong viện, mùa xuân không biết bắt đầu từ khi nào, làn gió mang theo hơi lạnh lướt qua chóp mũi y làm lung lay làn hương khói thư giãn ai vừa đốt trên trản bàn, Cung Tuấn nghiêng đầu, hơi thở dần dần nặng nề, thiếp đi trong mùi hoa hồng hạnh phảng phất theo xuân phong.

Trương Triết Hạn không hiểu trời xui đất khiến thế nào lần đầu tiên hắn bước vài Hoàng cung lại nhìn thấy được kỳ cảnh đối diện, hắn ngạc nhiên đến độ cứ ngỡ như chủ nhân nơi này vừa vẽ một bức tranh treo lên để phơi khô nhưng xuân phong thổi bay suy nghĩ trong đầu hắn đây là hiện thực không phải trong tranh mà người nọ tựa bên cửa sổ, nghiêng đầu, nhắm mắt, hơi thở nặng nề hiển nhiên là đang ngủ, Trương Triết Hạn cho người lui, còn mình thì nhẹ nhàng bước tới bên cửa sổ, hắn khẽ nhíu mày, người nọ mới mấy tháng không gặp đã gầy đi một vòng, hắn nào biết mình cũng góp không ít sức vào việc này. Cung Tuấn chỉ khoác một cái áo lông chồn, gió vừa thổi lên đôi mi y khẽ run run tỏ vẻ muốn tỉnh, Trương Triết Hạn vội vã cởi áo choàng của mình khoác lên cho Cung Tuấn, một cánh hồng hạnh được gió cuốn tới đậu trên tóc Cung Tuấn, Trương Triết Hạn ngẩn người thật lâu, thật lâu mới rời đi.

Trương Triết Hạn chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ vì một người mà đứng chắn gió hơn nửa ngày, ngắm người nọ ngủ hơn nửa ngày, hoàn toàn không có ý định đánh thức người nọ dậy. Người nọ vừa có ý tỉnh hắn đã chạy vội ra ngoài. Trương Triết Hạn thật sự cho rằng trong lòng mình có quỷ không ngừng kêu gào tên một người, kêu đến độ làm hắn không thể giải quyết đám tấu chương còn lại, bực dọc quăng bút qua một bên, nhắm mắt tựa trên ghế, không được nửa chung trà, giọng lão thái giám truyền tới:

- Bệ hạ, Hoàng Quân xin được diện kiến.

Trương Triết Hạn nhíu mày, nghe tới người nọ giọng quỷ trong tim đã im lặng hẳn, hắn phất tay:

- Tuyên, tới Lĩnh Hà các.

Cung Tuấn tay cầm hai bình rượu nghe lão thái giám truyền lời cũng ngạc nhiên, Lĩnh Hà các là nơi hoàng thượng thường xuyên một người ngự lại, rất ít người có thể vào trong đó, hôm nay có nhiều thứ khiến y thật sự không ngờ tới, ánh mắt dịu hẳn ra, cười một tiếng.

Lĩnh Hà các là nơi được hoàng thượng ngự dùng đương nhiên không như những nơi khác, nhìn sơ qua trông có vẻ bình thường nhưng lại được đích thân hoàng thượng trang trí, không hề tầm thường chút nào, Trương Triết Hạn tựa bên trản bàn nhìn Cung Tuấn:

- Ái khanh tìm trẫm là muốn làm gì?

Cung Tuấn hơi cười, ánh nến trên bàn rọi lên nửa khuôn mặt y hằn in nụ cười đấy vào mắt Trương Triết Hạn, tim hắn khẽ nhói lên, giọng y hơi trầm, đựng thêm một chút dịu dàng khó tìm thấy trong lời nói:

- Hạ thần nghe nói hôm nay bệ hạ đến tìm, còn cho thần một kiện áo khoác, hạ thần trong cung cũng không có gì chỉ có hai vò rượu tự nhưỡng, xin bệ hạ đừng chê.

Cung Tuấn nói xong toan hành lễ rời đi, thì tay đã bị người khác nắm, y ngẩn người nhìn Trương Triết Hạn, trong đáy mắt là ngọn lửa không thể kiềm nén, Cung Tuấn tự biết y không ở bên người này lâu được, nếu không y sẽ mất khống chế, nhưng giọng nói đối phương quá sức mê hoặc, không thể từ chối chỉ đành tuân theo.

Bên ngoài, xuân phong lạnh lẽo bao nhiêu bên trong phòng ấm áp bấy nhiêu, Trương Triết Hạn lẫn Cung Tuấn đều cởi bỏ áo ngoài, Trương Triết Hạn cứ nghĩ Cung Tuấn thân là người nhưỡng rượu, tửu lượng chắc chắn sẽ rất được nhưng hắn sai rồi, Cung Tuấn chỉ uống vài chén đã nghiêng ngả, ánh mắt mông lung, ngây ngô nhìn hắn cười. Trương Triết Hạn thân là Hoàng đế làm sao có thể so đo cùng một người say? Vì thế liền mặc cho Cung Tuấn làm càn.

Cung Tuấn đầu óc mông lung, ngây ngô ngồi dựa vào Trương Triết Hạn, giống như năm xưa người nọ cũng đã từng ôm y như thế trong dòng nước lạnh lẽo không ngừng gọi y, nhìn đến hiện tại Cung Tuấn có chút giận:

- Tại sao lại không tìm ta?

Trương Triết Hạn nghi hoặc quay đầu, hắn không biết Cung Tuấn đang nói về ai hay chỉ đơn giản là lời nói của người say nữa. Trong tim Trương Triết Hạn lại dấy lên một ngọn lửa không cam lòng, hắn muốn xem ai dám tìm người của hắn.

- Ngươi muốn ai tìm ngươi?

Cung Tuấn nghe câu hỏi được thốt ra từ miệng Trương Triết Hạn lửa giận không biết từ đâu phát, rõ ràng năm đó đã nói hắn nhất định sẽ đến tìm y đến nay đã gần hơn mười lăm năm người cũng đã quên chỉ có y đơn phương mộng tưởng một ngày nào đó sẽ gặp lại kia... thật là nực cười... thật là nực cười...

Chén rượu trong tay rơi xuống đất, mùi rượu nồng nặc lan tràn khắp xung quanh, là do rượu hay là do người Trương Triết Hạn cũng không biết nữa, hắn bị người ta đè đến thở cũng không nổi, chén rượu trong tay đã rơi vỡ nhưng trong miệng hắn vẫn còn hương rượu chưa dứt đến từ môi người nọ, y phục bị cọ sát nhăn nhúm lại, trong người Trương Triết Hạn như có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt da thịt hắn, Cung Tuấn như kẻ điên ngấu nghiến đôi môi đối phương đến sưng đỏ, nếu không phải sợ đối phương nghẹt thở có lẽ y đã không dừng, nhưng lửa tình đã đốt làm sao có thể tắt, Cung Tuấn vừa buông dứt nụ hôn mãnh liệt, ngẩng đầu, trong đầu chỉ còn một hình ảnh, bởi vì nằm dưới đất kim quan bị lệch, huyền phát rơi vãi trên nền đất, đôi mắt đối phương mông lung ngấn nước nhìn y, bên khóe miệng là sợi dây bạc vương vãi chưa kịp nuốt xuống từ nụ hôn, y phục đã tuột mất một bên lộ ra lồng ngực màu mật ong, dưới ánh đèn như dát lên một lớp ánh vàng, hai tay bị y cột chặt treo trên đầu, trong đầu Cung Tuấn có gì đó đã đứt phụt, khoảng khắc da thịt tiếp xúc với không khí Trương Triết Hạn bị hơi lạnh làm cho tỉnh mấy phần, nhưng trong người có men rượu, noãn khí trong các ấm áp rất nhanh đã hun cho đầu óc hắn trở nên mụ mị, Cung Tuấn dọc theo khung xương của Trương Triết Hạn vừa liếm vừa hôn, hôn xong rồi cắn, cần mẫn chăm chút từng tấc da tấc thịt Trương Triết Hạn, không muốn bỏ sót một chút gì, hạ thân Trương Triết Hạn bị từng đợt khoái cảm đánh úp có xu thế ngẩng đầu cọ sát với vải vóc trên người, hai tay lại bị trói chặt bởi dây lưng của Cung Tuấn, ánh mắt ngập nước, vặn eo mấy cái, trong cổ họng phát ra tiếng rên mềm mại, phất lên đầu quả tim Cung Tuấn, hai tay y nhanh nhạy nhanh chóng thỏa mãn Trương Triết Hạn cởi sạch y phục của hai người quăng qua một bên, Trương Triết Hạn ngồi tựa bên trản bàn, Cung Tuấn quỳ giữa hai chân Trương Triết Hạn, cúi đầu ngậm lấy tiểu Hạn, hạ thân được bao bọc trong vòm miệng ấm áp lại có xu hướng lớn thêm một chút, Trương Triết Hạn lấy lại chút ít tinh thần cúi đầu nhìn, người nọ hơi vén tóc, trong miệng ngậm lấy hạ thân của của hắn, Trương Triết Hạn cảm nhận rõ ràng từng chỗ mà chiếc lưỡi không xương kia đảo qua, hắn cong eo, đỉnh vào miệng người kia thêm một chút, Cung Tuấn cảm thấy mình giống như được khen ngợi liền tăng nhịp độ, Trương Triết Hạn thoải mái đến độ thở không ra hơi, chẳng mấy chốc đã bị trêu đến bắn ra, Cung Tuấn liếm khóe miệng còn vươn tinh dịch của đối phương, ngón tay quyệt một ít chen đến phía sau của Trương Triết Hạn, y sờ sờ từng nếp nhăn nơi đó, Cung Tuấn nhỏm dậy từ trên cao quan sát vẻ mặt đã hoàn toàn nhuốm trong dục vọng của người dưới thân khẽ cười một tiếng, y nhẹ nhàng đưa một ngón tay vào thăm dò, chỗ khó nói bị đâm chọc, là ai thì cũng sẽ đau, Trương Triết Hạn cũng vậy, y cong eo hừ một tiếng muốn trốn, trườn lên nhưng Cung Tuấn lại hạ xuống một nụ hôn an ủi từ cái đau nơi kia, Trương Triết Hạn trong mơ hồ quên đau đáp lại cái hôn nồng nhiệt, chỉ có Cung Tuấn cảm nhận được nơi kia như đang bao bọc lấy ngón tay y, vách tràn ấm áp như muốn hút lấy nó, một ngón, hai ngón, ba ngón, đến khi Cung Tuấn cảm thấy đã được liền dứt môi, ánh mắt Trương Triết Hạn đã nhuốm màu dục vọng, thứ mình cho mình khoái cảm tự nhiên dứt ra, ánh mắt hơi mông lung nhìn người phía trên, chỉ thấy người nọ quỳ xuống nâng hai chân y lên sau đó thân dưới bị dị vật xâm chiếm, đỉnh vào, Trương Triết Hạn a một tiếng, đau đớn sinh học khiến khóe mắt hắn trào ra lệ, Cung Tuấn cũng không dễ dàng y vừa nhấp vào đã bị Trương Triết Hạn siết lấy, khoảng khắc vách tràn bao vây tiểu Tuấn làm y suýt nữa thì bắn. Cung Tuấn đưa tay tìm đến mấy nơi nhạy cảm của Trương Triết Hạn xoa nắn một hồi hắn mới thả lỏng ra một chút, Trương Triết Hạn rất nhanh từ trong đau đớn đã tìm được khoái cảm, trong thân thể hắn có thứ gì đó không phải của hắn nhưng lại làm cho hắn thoải mái đến run người, Cung Tuấn cũng bị vách tràn ấm nóng bao chặt làm đứt sợi dây lý trí cuối cùng, y chỉ biết hiện tại người dưới thân là người y luôn tìm kiếm mong muốn gặp lại bấy lâu nay, Cung Tuấn không ngừng ra vào trong cơ thể của ai kia, mỗi lần rút ra vách tràn đều như muốn níu kéo lại tiểu Tuấn, mỗi lần đỉnh vào sẽ chạm đến đỉnh khoái cảm của Trương Triết Hạn làm hắn thoải mái rên rỉ, hạ thân vừa phát tiết cũng ngẩng đầu đung đưa theo cơ thể chủ nhân lên lên xuống xuống, trong không trung chỉ còn lại tiếng rên rỉ mềm mại sắp khóc cùng tiếng va chạm cơ thể, không biết đã bao lâu Cung Tuấn đỉnh vào lần cuối rồi bắn ra trong người Trương Triết Hạn, tiểu Hạn bị kích thích cũng bắn theo ra luôn. Cung Tuấn nằm sấp trên người Trương Triết Hạn cùng hắn hổn hển thở, tay không rảnh rang lại bắt đầu vuốt ve toàn thân Trương Triết Hạn, vừa mới làm xong cơ thể còn có điểm mẫn cảm, Tiểu Tuấn cọ Tiểu Hạn mấy cái nó đã ngẩng đầu, Cung Tuấn vươn tay nắm nó, vuốt lên vuốt xuống, nhất thời hô hấp của người dưới thân đã nặng nề gấp rút, Cung Tuấn không chỉ chăm sóc Tiểu Hạn còn chăm sóc luôn túi trứng của nó, giọng y khàn khàn gợi cảm, thì thầm bên tai Trương Triết Hạn:

- Gọi tên ta.

Trương Triết Hạn run rẩy, hai tay bị trói chặt khi nãy trong lúc làm tình đã được giải thoát, bấu chặt lên tấm lưng đầy mồ hôi của người phía trên, vùi đầu vào hõm cổ y thoải mái rên rỉ gọi tên y, gọi rồi gọi, gọi đến khàn cả giọng, gọi trong khi bị làm, gọi trong khi bị trêu đùa, gọi trong khi sắp khóc, mỗi lần gọi, mỗi cung bậc đều kích thích Cung Tuấn càng làm càng nhanh, càng trêu đùa miệng nhỏ phía trên, càng chiếu cố miệng nhỏ phía dưới, không biết đã làm bao nhiêu lần, hai người làm từ trản bàn cho tới khi lên giường, trên người Trương Triết Hạn, trong đùi non, trên lưng, trên vai, trên eo, mỗi một tấc thịt đều trải đầy hôn ngân. Mà trên người Cung Tuấn cũng không lành lặn gì, trên lưng, trên tay đều có vết móng tay bấu víu ra vệt máu, trên vai còn có vết cắn sâu quắm, e là mười ngày nửa tháng cũng không lành được.

Trương Triết Hạn nặng nề mở mắt, cảm nhận đầu tiên của hắn là đau, đau, chỗ khó nói rất đau, ánh mắt vừa liếc qua bên cạnh cơn giật mình đánh bay luôn cơn mơ ngủ, ký ức tối hôm qua như tua ngược, từng phút từng giây không ngừng tua, phát ra một cách chân thật sâu sắc nhất trong đầu Trương Triết Hạn, bên trản bàn vươn vãi là y phục, trên sàn còn có mấy vết trắng đục đã đông lại, Trương Triết Hạn nhìn người còn đang ngủ bên cạnh, hắn hoàn toàn không biết phải đối mặt thế nào, xông xuống giường mặc vội y phục chạy đi, đến khi Cung Tuấn tỉnh lại đã hoàn toàn không thấy bóng dáng người nữa.

Cung Tuấn không sợ, người y cũng ăn rồi còn chạy đi đâu được? Cung Tuấn thật sự là suy nghĩ quá đẹp rồi, sau ngày ở Lĩnh Hà Các đã hơn ba tháng y lại tiếp tục không thấy Trương Triết Hạn, cho dù y có xin diện kiến thì cũng bị khước từ, mỗi ngày đều nhận được tin Trương Triết Hạn ở ngự lại nơi khác tim đều là một mảng trống rỗng, trước đây y nào có như vậy, mỗi khi nghe tin cũng cười nhạt cho qua nhưng ba tháng gần đây y cũng đã dần minh bạch rồi. Hóa ra có đôi khi người cũng không thể là của riêng mình được.

Trương Triết Hạn lại sợ, hắn sợ hãi, hắn đã điều tra nhưng hoàn toàn không thu gì được tin tức gì từ người mà Cung Tuấn muốn gặp lại, hắn yêu Cung Tuấn rồi nhưng hắn không chịu được cảm giác bị xem là thế thân thế nên hắn trốn chạy, không muốn gặp mặt y, vẻ mặt thất vọng khi rời đi kia làm tim hắn như bóp nghẹn lại.

Hồng hạnh trong vườn tàn úa rơi rụng, hội hoa đăng mùa thu vừa được tổ chức, hoàng thượng ngồi chính giữa, kế bên là Hoàng Quân xuống là từng phẩm vị trong hậu cung, dưới là quần thần, hội hoa đăng tổ chức là để các vị phi tần trong cung gặp người nhà thế nên không khí sôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net