Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A/n :

.

OoOoO

.

" Ngươi nghĩ, chuyện này như thế nào ? "

" Sư tôn nghĩ sao, ta nghĩ vậy, nguyện theo sư tôn. "

" Chỉ được cái miệng, hừ, không sợ ta đi theo hắn sao ? "

" Nếu sư tôn nguyện lòng gả cho hắn, ta thà mang theo sư tôn chết cùng. "

[..]

Khoảng ba ngày sau, thuyết phục được Nguyệt Lạc Thần, Bạch Tử Lăng mới hạ lệnh thu dọn hành lí rồi khởi hành. Đoạn đường từ đỉnh núi Trúc Sơn xuống chân núi tuy gập ghềnh nhưng đối công phu của y cùng hắn, chỉ khoảng vài canh giờ đã xuống đến nơi. Nguyệt Lạc Thần xin đi trước một bước, đã từ chân núi khởi hành nhanh chóng đến Thủy Sơn xem bệnh trước, sẵn tiện viếng mộ phần của Linh Vương, nên tính bây giờ, nàng đã đi được hơn nửa chặng đường, khoảng mai là đến.

Về phía bên nay, ung dung tự tại, Hắc Tịch Huyền lâu ngày không còn hứng thú với nhân gian, một mình hắn trên đỉnh núi như tiên trên trời, gặp mấy cảnh họp chợ, náo nhiệt hằng ngày cũng xem như cho qua. Hắn đặc biệt bây giờ không còn thích xem náo nhiệt nữa. Bạch Tử Lăng chiều theo ý hắn, liền chọn đường vòng không phải qua làng mạc, nương theo đường núi mà đi, hiển nhiên lộ trình lại dài ra.

Hắc Tịch Huyền không phải kiểu người thích khách sáo này nọ dù trong bụng thèm thuồng đến thắt bụng, cho nên với hành động này của đồ nhi chỉ hướng y nói hai chữ  "  Đa tạ  "  rồi quay lại cuốn sách trên tay. Hoàn toàn không có chút nào gọi là chờ mong.

Nói hắn chờ mong làm sao được, sắp đến Thủy Sơn xem bệnh cho vị ca ca nào đó, còn bị ép cưới. Còn một cái quan trọng hơn nữa, dù là trời mùa hạ trong xanh có phần mát mẻ, nhưng Bạch Tử Lăng đổ cả bình giấm từ hôm nhận tin hỷ sự kia vẫn còn chưa thu hồi sát khí, mà càng lúc càng nặng thêm. 

Qua hai ngày, hai người đặt chân lại trên Thủy Sơn.

 Bất quá, Thủy Sơn bây giờ so với nơi cũ của hai người thật sự khác nhau một trời một vực. Nếu Thủy Sơn lúc trước bị bảo là keo kiệt, giàu nứt đố đổ vách vẫn cho môn sinh ăn uống thanh đạm, nay phủ lên như một tòa cung điện.

Hắc Tịch Huyền cảm thấy chói mắt, liền nhìn qua đồ nhi.

" Sư tôn, sơn chủ bây giờ là Lục Chính, là nghĩa đệ của Lục Tâm. Nổi tiếng tiêu tiền như nước, biết Thủy Sơn giàu có, tranh thủ lúc sư tôn thoái vị, liền chỉnh chu lại. "

Bạch Tử Lăng đoán được lời sư tôn muốn hỏi, liền một lần trả lời hết. Lúc này hắn mới thôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn nữa, liền thở dài não ruột.

Hầy, rốt cuộc số ta là cái số gì a ? Bị hạ độc xem như là thiên mệnh, vậy bây giờ còn bị ép cưới, còn có ... một vị tiêu tiền phóng khoáng như vậy a ...

" Hắc chủ, Bạch chủ ! "

Phía sau vang lên một tiếng, quay lại liền thấy một môn sinh đứng sau đó, Hắc chủ liền hất cằm, ra lệnh cho môn sinh kia dẫn mình đi. Môn sinh kia cũng chậm chậm đứng lên, không nói gì, một cước dẫn đường cho hai người đến phòng Lục Tâm.

Vừa bước vào phòng, liền thấy sắc mặt Lục Tâm vàng vọt, xanh xao rõ nét. Cái nét lưu manh xảo trá, ngụy quân tử trên mặt gã dường như biến mất. Thay vào đó, là một nét mặt cầu cứu.

Hướng về phía Hắc Tịch Huyền cùng Bạch Tử Lăng.

Người vây quanh, cùng môn sinh có lẽ không nhận ra, nhưng Tịch Huyền cùng Tử Lăng vừa bước vào thì thấy rất rõ. Hắn không khỏi dấy lên ý nghĩ, rõ ràng gã cầu cứu mình thì thôi, xem như ngụy quân tử, nhưng lẽ nào, lại cầu cứu cả đồ nhi. Mà hơn hết, không phải gã chính là bị đồ nhi hạ cổ đấy hay sao ? Cư nhiên lại đi cầu cứu người hạ cổ mình, tuy rằng cổ hiện tại không phải Bạch ma đầu hạ, nhưng cũng là đã từng.

" Các ngươi mau ra ngoài, việc này liên quan đến thiên cơ, người ngoài nên đi. "

Thiên cơ cái đầu ngươi !

Câu này từ miệng Tử Lăng thoát ra, hơn nửa phần ý tứ là muốn đuổi người. 

Tuy bức xúc nhưng y là giáo chủ, tu ma còn rất đáng sợ, pháp lực cao bằng trời, nên không ai dám đắc tội. Thế là lần lượt từng người từng người theo đó mà đi. Đến lúc trong phòng chỉ còn cặp sư đồ tình thâm Hắc Bạch, Nguyệt Lạc Thần cùng người đang bị chọc mù mắt cẩu vì phải xem show ái ân là Lục Tâm.

" Bọn hắn giờ cũng đã đi, ngươi muốn nói gì thì nên nói. "

Nguyệt Lạc Thần nhìn thấy hai người Tử Lăng Lục Tâm cứ mắt lớn trừng mắt nhỏ, cảm thấy tình hình không khả quan bao nhiêu cho lắm liền lên tiếng. Dẫu sao cũng là đến đâu nói chuyện nghị sự, không phải để đánh nhau. Hơn nữa, Lục Tâm còn đang bệnh, dù hắn là kẻ xấu, nhưng thân là đại sư, không thể cho gã chết là chết được.

Tuy vậy, tuy gã đã thu hồi ánh mắt lại, nhưng vẫn im miệng.

Đến khi Tịch Huyền nhíu mày nhìn gã một cách khó chịu, gã mới chép miệng, tựa hồ là muốn nói. 

( Ha ha, cứ tưởng là phản diện, sao lại thành bro-con vậy nè ... ? )

" Khoảng tuần trước, thủ hạ mang ta từ Bạch Tuyết Thanh Sương bí cảnh về. Lúc ấy, ta còn đang hôn mê bất tỉnh nhân sự, cái gì cũng không biết. "

Gã nói, do bệnh vẫn chưa trị được, nên nói thì thào như sắp gần đất xa trời.

" Sau đó, giữa đoạn đường, ta nghe loáng thoáng thủ hạ nói, là mang ta đi đâu đó, rồi triệt để đạp vào mặt ta một cái. "

Không phải là hơi đau sao ? Hắc Tịch Huyền dấy lên suy nghĩ, liền khó khăn nhìn lại bản mặt vị ca ca nào kia.

" Cuối cùng, ta tỉnh lại, bản thân đã không còn động được gì cả, còn có, bị câm. Không nói được, ngày nào cũng ú ớ. Rồi một đại phu đến, bảo ta trúng cổ. "

Nghe rất giống mấy cái cố sự a ~

Kiểu như là một người bị đánh thành đầu heo, được người khác mang về, cứ nghĩ là người tốt. Nào ngờ người tốt đó triệt để đem mình bán đi, thế là bị hạ cổ, hạ độc. Và chết.

Bạch Tử Lăng xoa xoa cằm, rồi hỏi thêm.

" Vậy cái tin đem sư tôn gả đi đó là gì ? "

Lần này không khí trùng xuống, Tịch Huyền cau mày, bình giấm chua đổ lênh láng rồi.

" À, cái tin đó mới nổi gần đây, ta chưa xác định thực hư. Nghe nói, là do Lục Chính truyền ra ... "

" Cái gì ? "

Y ngắt lời gã, đáy mắt hiện lên một tia máu chết chóc.

" Ân, Lục Chính nói, hắn muốn thành hôn với Tịch Huyền. "

" Thật sao ? Ha ha ... "

Nguyệt Lạc Thần nàng cười một cái cho có lệ, ha ha không biết tên Lục Chính kia sắp đi đời rồi ha ha.

" Hắn nói, hắn biết phương pháp giải độc, bảo ta gọi Tiểu Huyền đến đây, thành hôn với hắn."

" Như vậy là ngươi chấp nhận ? "

Hắc Tịch Huyền giấu đi, cười gằn.

" Dĩ nhiên không, ta không có đến nỗi bạc tình như vậy, dẫu sao hắn cũng chỉ là nghĩa đệ, so với đệ đệ ruột thịt mà nói, ta đương nhiên chọn ruột thịt vẫn hơn. "

Gã nói đến đây, liền gắng sức lắc đầu phủ nhận. Như nhìn ra ý tứ trong mắt Tử Lăng còn nữa, gã nói tiếp.

" Tịch Huyền bây giờ mai danh ẩn tích, ta thành phế vật, cả Thủy Sơn không thể không có người quản, hắn đã tu lên Kim Đan điên phong, sắp thăng cấp Nguyên Anh. Cả sơn chưa ai bằng hắn, dĩ nhiên chỉ còn cách để hắn làm sơn chủ tạm thời. "

" Hừ, nói hưu nói vượn cho cao, hóa ra cũng chỉ là một kẻ ham danh hám lợi. "

Nghe đến câu này, Nguyệt Lạc Thần khinh bỉ phỉ nhổ một cái. Cứ tưởng nghĩa đệ này phải là thanh tâm quả dục, hay cái gì đó sang trọng, nào ngờ.

Nếu cho kẻ này lên sơn chủ, thà rằng ta cỗ vũ cho sư tôn.

Sao Lục Tâm thông thái như vậy, lại nhận hắn làm nghĩa đệ.

" Ta gặp hắn bốn tháng trước, lúc đó cứu hắn một cái mạng. Hắn cư nhiên bám theo ta một ca ca hai ca ca, tách không được. Nể tình hắn, ta xem trọng hai chữ nghĩa đệ, để hắn chữ ' Lục '. Nào ngờ, thiên mệnh khó lường. "

Gã nói, cũng đầy đắng cay, Lục Tâm tin nghĩa đệ như vậy, hắn ( Lục Chính ) cư nhiên ném lại gã một cái xấu.

Nhận thấy sắc trời ngả sang trưa, Lạc Thần đứng dậy mời hai người kia lên nhã gian rồi lên trước, dặn dò hạ nhân mang đồ đến cho Lục Tâm. Tử Lăng bước ra ngoài trước, Tịch Huyền nhìn kĩ lại Lục Tâm ca ca một cái nữa, sau đó sầm mặt mà đi.

Lục Tâm cười khổ. Đệ đệ quả nhiên không còn xem trọng gã nữa rồi.

Giá ngày xưa gã đừng một hai lừa dối hắn, xem ra bây giờ còn có thể cải thiện.

Nương, ngươi nhìn xem, ta làm cho đệ đệ thành cái dạng gì. Nương, xin người trách phạt ta, xin đừng bỏ đoản mệnh xuống đệ đệ.

Dứt câu ước, Lục Tâm cười khổ một cái. Cái cần nói cũng đã nói hết cho ba người kia, cái cần ước cũng đã ước.

Gã cười thêm lần nữa, lần này chua xót hơn nhiều.

Bất giác, một giọt máu chảy từ khóe miệng ra, rồi lan dần ra đến cằm.

Một kỉ niệm tuổi thở bỗng dưng chớm ùa về, rồi lại biến mất giống như cành hoa mai tàn lụi trước cái rét đông.

Lục Tâm gã, cắn lưỡi tự sát rồi.

.

OoOoO

.

Kết Chương

Lời vô nghĩa của tác giả :

Hây dô, thật sự rất mệt nha, buồn ngủ lắm nha :3

Dự là chương sau sẽ có một đoạn hồi ức, hoặc là khoảng mấy chương đó, có đoạn hồi ức về lí do Huyền hận Tâm ;.;

Hầy, thật sự mệt quá a :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net