Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A/n : Đại nhân nào thắc mắc trình tự kể là gì thì tại hạ xin nói luôn, là từ hiện tại suy nghĩ về quá khứ. Theo văn chương thì gọi là đan xen giữa hiện tại và quá khứ đó ~

Hiện tại : Tử Lăng mang Tịch Huyền về nơi không ai biết ( giống như Lam Trạm nói là ' Mang về, giấu đi ' đó ~ ), một mình đem hắn sủng lên trời.

Quá khứ : Tái hiện lầm lỗi mà Tịch Huyền đối Tử Lăng.

Nội dung chỉ có sủng + quá khứ, hết quá khứ rồi đến hiện tại. Mà tam bái rồi thì hết truyện :)

|

Một buổi đêm, sương lạnh giá rét bên ngoài tại Đại Thủy Sơn.

Hắc Tịch Huyền ngồi trong trúc xá nhẩm tính, không biết hắn tính cái gì, nhưng trông mặt hắn thì việc ấy quan trọng lắm lắm. 

Các đệ tử, mặc cho trời tuyết, vẫn chung thủy chạy vài vòng quanh Đại Thủy Sơn. Còn có vị đồ đệ nào đó hét lớn lên thật dũng mãnh, sau đó gục ngay tại chỗ.

Bất quá, đây là lệnh của sư tôn a ~ Là lệnh của phong chủ đó. Ngài nói, nếu đã là kiếm tu, thì phải chứng minh bản lĩnh. Nếu là kiếm tu, mà ngay mà thời tiết kiểu này cũng không chuyện được, thì đừng hòng bước vào Bạch Tuyết Thanh Sương* bí cảnh.

* Này là chế nha nha nha ~ tại hạ dành cả bốn lăm phút đó ụ.u ...

Bí cảnh này là gì, thì chưa ai tận mặt nhìn thấy. Nghe có người bảo khoảng mười năm mới hiện một lần, nơi hiện ngẫu nhiên, chỉ cần vừa mắt, bí cảnh này liền chọn nơi đó. Tuy nhiên cũng không tránh có ý kiến trái chiều, người một trăm năm, người một ngàn năm, nhiều vô số kể. Nhưng chưa ai từng biết, cũng chưa ai từng thấy.

Bạch Tử Lăng tiểu bạch thỏ gần như thở không ra hơi, trên người đã quấn tận ba lớp áo, hơn người khác một lớp. Vậy mà chạy được có một vòng, gần như đã sức cùng lực kiệt. Phải nhờ vị nữ tu có đan dược bồi bổ mới có thể tỉnh.

Y ngồi nghỉ tại một mõm đá nhô lên giữa lớp tuyết dày, sụt sịt mũi, thỉnh thoảng lại hắt xì một cái. Quả nhiên sống trên núi thực khó, tu tiên cũng thực khó, chỉ trời về đêm đã lạnh thấu xương, nay là còn có tuyết lớn, thì có khi còn làm nát cả gan tủy.

Tương truyền mỗi năm vào mùa lạnh, mà chủ yếu là vào mùa đông trên các Sơn, các đồ đệ đều phải tự thân vận động qua giá rét. May mắn thì có Đại Hỏa Sơn và Đại Băng Sơn, hỏa mạnh khắc chế băng, mà đã là Băng linh căn, thì chẳng còn khái niệm lạnh.

Cứ mỗi năm như vậy, mỗi phong chủ sẽ đem đồ ấm ra phát cho đệ tử. Nhưng không hiểu sao Đại Thủy Sơn năm nay lại thiếu ... đồ, ở đây là chăn bông áo len. Vậy nên phải thông qua khảo thí mới nhận được ...

Tư chất kèm tu vi của Tử Lăng tiểu bạch thỏ dĩ nhiên kém, đương nhiên sẽ thua xa đồng môn.

Ai ngờ thua luôn cả nữ nhân ... mà còn là nữ nhân luyện đan sư ...

Y nghiễm nhiên chỉ dành thắng lợi với các đồng môn chỉ đến Trúc Cơ, có khi còn thua kém xa so với họ. Chỉ vì một vài thứ nên mới thắng.

Ai ngờ Đại Thủy Sơn chỉ có được năm mươi cái đồ ấm, mà y đứng hạng thứ năm mươi mốt ...

Dẹp đi ! Lão tử phỉ nhổ các ngươi !

.

Bạch Tử Lăng tiếp tục tiết mục ' Mẹ kể bé nghe ' cho sư tôn, nhưng y không nhìn thẳng vào người, mà lơ đãng nhìn một nơi xa xăm ngoài khung cửa sổ. Còn Hắc Tịch Huyền ngồi trên bàn gỗ vẫn một lòng chăm chú nghe y kể, không hiểu sao lại hứng thú đến lạ, có lẽ là vì đang nghe chuyện của một vị tu ma xếp hạng nằm vùng của Tu Chân giới, còn có khi là vì kẻ này là đồ đệ của mình.

- Ngươi hóa ra vẫn có những chuyện đáng trách như vậy ?

Hắc Tịch Huyền cố gắng không phạm đến điều cấm, thì Bạch Tử Lăng quay ngoắt lại, bĩu môi nói.

- Sư tôn người thiên vị quá đáng, thiên vị nữ nhân hơn cả ta !

Còn không phải do ngươi xếp thứ năm mươi mốt, đánh trận thua cả nữ nhân, mà nếu nữ nhân ấy là kiếm tu không nói, mà nữ nhân ấy ngươi đấu đều là luyện đan sư. Nữ nhân ấy, còn chỉ mới Trúc Cơ điên phong ! Hắn thầm nghĩ trong đầu, tuy nhiên một chữ cũng không nói ra, ngoài mặt vẫn giữ biểu tình lạnh lùng như thường.

- Sư tôn, người xem ~ Năm đó ta lạnh cóng ngồi một chỗ, sư tôn thật biết phạt người a ~

Mặt của hắn phủ thêm một lớp hắc tuyến dày đặc, bất chợt như băng tan. Hắn cười giễu một cái, lạnh nhạt với  Bạch Tử Lăng đại ma đầu.

- Hảo, vậy bây giờ, ngươi chạy mười vòng cho vi sư xem ?

Không ngờ vừa nói xong, Bạch Tử Lăng trở mình ra khỏi cửa sổ, chạy thật ...

Này có phải là, tin người quá mức rồi hay không ? Nếu là thường ngày y đi làm bữa ăn, hay đi mua vài thứ linh tinh, theo nghĩa trong sáng, thì chuyện hắn bỏ trốn là không thể. Nhưng lần này hắn chạy xa như vậy...

... thật sự không nghĩ hắn rời bỏ y hay sao ?

Trong lòng dâng lên một cỗ sức mạnh kì lạ, bất quá, Hắc Tịch Huyền lòng đã sớm nguội lạnh. Nhưng cũng chính là bất quá, hắn không bỏ y được.

|

Kết Chương

Lời vô nghĩa của tác giả :

Hm ... chắc sắp đến nội dung chính .-.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net