Chương 78: Thứ 4 khoá huấn luyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, đại sư cho tập hợp tất cả thất quái lại một khoảng đất trống ở Lam Bá học viện hiện tại là Sử Lai Khắc học viện.

So với ở Sử Lai Khắc cũ, hiện giờ khoảng đất này càng thêm rộng rãi.

"Tập hợp đủ rồi chứ gì? Bây giờ chúng ta bắt đầu khóa thứ 4 huấn luyện." Đại sư nghiêm túc đứng trước mặt thất quái Sử Lai Khắc.

Ngay lúc này, cả thất quái có chút ngưng trọng. Ba khóa huấn luyện kia quả thực cực kì đáng sợ. Sức lực, thân thể của bọn họ đều bị bòn rút hết đó! Không biết vị đại sư này lại nghĩ thêm những khóa huấn luyện đáng sợ nào nữa đây.

"Trước tiên, chúng ta chơi một trò chơi." Đại sư mỉm cười đặt trên chiếc bàn cạnh mình một lọ đựng, trên đó còn có 10 cái que, nhìn là đủ biết dùng để bốc thăm.

"Lần lượt các ngươi ta đọc đến ai người đó tiến lên bốc."

Nha~ Mọi người đều ngơ ngác không hiểu đại sư đang muốn làm gì. Nhưng bọn hắn hiểu đại sư làm mọi việc cũng vì muốn tốt cho bọn hắn thôi. Ngài trước giờ làm gì cũng có mục đích cả a.

"Chu Trúc Thanh ngươi tới đi."

Chu Trúc Thanh không nói hai lời, tiến lên phía trước. Vươn tay lấy que gần nhất.

Đầu bên kia là màu vàng, bên trên khắc dòng chữ màu trắng "ngoại đông sâm lâm"

"A! Đây là ý gì?" Chu Trúc Thanh ngơ ngác giơ đầu kia cho đại sư xem. 

Đại sư không có ý định giải thích, tiếp tục nói: "Ngươi cứ giữ nó, Hồng Tuấn tới ngươi."

Với hoang mang vô độ, từng người lên bốc. Thu về kết quả lần lượt như sau:

Mã Hồng Tuấn, cũng là vạch vàng nhưng chữ lại là "ngoại bắc sâm lâm"

Tiểu Vũ là vạch đỏ là "ngoại tây sâm lâm."

Đới Mộc Bạch lại là vạch vàng, chữ lại là "ngoại nam sâm lâm"

Đường Tuyết Băng là vạch đỏ, chữ lại là "nội sâm lâm"

Nhìn thấy chữ này, đại sư có chút kinh ngạc. Không trùng hợp đến thế chứ! Hai người này thuộc tính rất tương khắc.

Nhìn biểu cảm của đại sư, Đường Tuyết Băng cũng đoán ra được ít nhiều: "Có cần tôi bốc lại cái khác không?"

"Thôi khỏi, coi như bốc trúng là duyên của ngươi vậy." Đại sư phất tay, nếu người khác thì hắn chắc chắn bắt bốc lại, nhưng cô bé này... chắc đối phó được.

Sau đó, đại sư đặt lại năm que khác trong đó, tới lượt Trữ Vinh Vinh và Áo Tư Tạp bốc. Kết quả lần lượt là:

Trữ Vinh Vinh que thì giống y hệt Đới Mộc Bạch cũng là vạch vàng với chữ "ngoại nam sâm lâm"

Áo Tư Tạp que giống y hệt Tiểu Vũ là vạch đỏ ngoại tây sâm lâm.

"Tuyết Băng, ngươi phải cố gắng đấy." Đại sư nhìn thấy hai que của hai người không ai trùng với Đường Tuyết Băng chỉ thở dài, vỗ vai cô nói.

Sau đó ngài mới bắt đầu giải thích: "Đặc huấn lần này, mang tên: Kích phát tiềm lực".

Cái gì là 'Kích phát tiềm lực'? Đại sư giải thích rất đơn giản, áp lực càng lớn thì động lực càng lớn, tiềm lực cũng càng dễ dàng phát ra.

Cho nên kế hoạch 'Kích phát tiềm lực' này chính là không ngừng chiến đấu. Chiến đấu đến khi bản thân kiệt quệ mới thôi.

Chỉ nghe thấy tên, ngay lập tức thất quái chỉ cảm thấy không tốt lành gì rồi.

Đánh đến kiệt quệ... không rõ ràng là bị đánh đến kiệt quệ...

"Các ngươi theo que của mình đến vị trí in trên que, sẽ có sư phụ sẽ cùng song luyện với các ngươi trong tháng tới, người cùng que với nhau sẽ là đồng đội cùng chiến đấu với các ngươi, các ngươi cố gắng phối hợp cho tốt."

"Ngài có giỡn không vậy? Ta với tên Áo Tư Tạp biến thái này một đội á?" Tiểu Vũ bần thần vô thức thốt lên. Hồn kĩ của hắn rất ghê a!!!

"Cô làm gì kì thị tôi ghê vậy hả?" Áo Tư Tạp không vui nói.

"Các ngươi bốc trúng thì tự chịu. Có thêm đồng đội là may mắn của các ngươi." Đại sư nghiêm túc nói.

"Lão đại, chiếu cố lẫn nhau." Trữ Vinh Vinh lập tức lao tới, vươn tay làm thân Đới Mộc Bạch. Với cao thủ thế này ít nhiều cảm giác có vẻ an tâm hơn. Mặc dù cô là muốn chung đội với Tuyết Băng.

"Mong cô chiếu cố." Hắn cũng vươn tay bắt lại. Cũng là lần đầu hắn hợp tác hai người với tiểu công chúa Thất Bảo Lưu Ly tông này a. Xem ra, đội hắn tương đối mạnh.

"A! Vậy ta phải đánh một mình á!" Mã Hồng Tuấn ôm đầu linh cảm không may. 

Chu Trúc Thanh và Đường Tuyết Băng không nói gì chỉ chăm chú nhìn vào que. Thật không biết đối thủ của mình là ai.

Mang theo hoang mang, bọn cô liền tạm biệt nhau đến vị trí in sẵn trên que vạch.

Nhìn gương mặt hoang mang của thất quái khi rời đi. Đại sư khẽ cười, nụ cười trên môi trông thật vui vẻ.

Bất quá nhìn bóng dáng của Đường Tuyết Băng thì lại có chút lo lắng. Đối thủ của con bé là nàng ấy, thật mong nàng ấy biết kìm chế mình a. Không được, phải đến xem thử.

..............................................................................................................................................................

Ngoại bắc sâm lâm là nơi gần vị trí tập trung nhất, Mã Hồng Tuấn rất nhanh tới. 

Hắn có chút không tình nguyện. A!!! Mấy lão sư ở học viện không ai ưa hắn hết a~ để bọn họ đánh với hắn, hắn có nhuyễn xương. 

Chỉ mong đừng là lão Triệu, mấy trò vui thế này lão ta chắc chắn tham gia. Cầu mong, đừng cho đối thủ của hắn là lão già Triệu Vô Cực kia a!!!

Mang theo tâm thế thấp thỏng không yên, Mã Hồng Tuấn nhanh chóng đến nơi cần đến.

Và đợi hắn ở đó, một bóng dáng cao gầy quen thuộc, cái cằm dài, nụ cười gian xão.

Nha~ 

Hắn đi chết đây!!!

Rõ ràng lên chức viện trưởng có nhiều việc sao lão già này vẫn ở đây hành hạ hắn cho bằng được vậy hả???

"Người ngạc nhiên sao? Do ngươi là đệ tử thân truyền của ta, ta cố ý bỏ ra vài giờ, đổi người huấn luyện đó. Làm gì có một lão sư nào tốt đẹp như ta chứ!!!" Phất Lan Đức cười hô hô gian xảo. Hắn chờ ngày này đã lâu.

Chưa gì hết, chỉ có một tiếng la thấu tận trời xanh của Mã Hồng Tuấn. 

Hắn muốn đi chết a!!!

..............................................................................................................................................................

Chỉ nghe thấy tiếng thét của Mã Hồng Tuấn, Tiểu Vũ và Áo Tư Tạp có chút cảm thấy hoảng sợ.

"Ta nghĩ, tên mập mạp đó chắc chắn trúng phải Triệu Vô Cực rồi." Áo Tư Tạp hả hê nói.

"Không, ta lại nghĩ nếu là Triệu Vô Cực hắn cũng không hét thấu trời vậy." Tiểu Vũ lại phản bác.

"Là Phất Lan Đức!!!"

"Hắn trúng lão viện trưởng tham tiền đó!"

Cả hai như hiểu ra cùng đồng thanh.

Sau lại nhìn nhau, nhún vai cười hả hê.

"Ta biết ngay mà, cái tên đó sẽ không gặp được điều gì tốt lành." Áo Tư Tạp vui sướng khi người gặp họa.

"Đáng đời cái tội dành ăn hết cơm người ta." Tiểu Vũ cũng hả dạ trong lòng. 

Hai người vừa đi vừa nói chuyện rôm rả, đến nơi lúc nào không hay.

"Các ngươi nói chuyện vui nhỉ? Cho ta tham gia với." Chỉ thấy giữa hai người một cái bản mặt cười dịu dàng xuất hiện.

Làm cả hai hết hồn giật bắn mình, phản xạ giật lùi về phía sau. Đối thủ của họ cười rất vui vẻ, quần áo giản dị, chân thành trông rất ưa nhìn.

"Tần Minh..." Cả hai theo phản xạ phun ra hai chữ.

Tần Minh ôn tồn  bảo, trong mắt chợt lóe sáng, từ trong đôi mắt đen sáng ngời toát ra một tia quang mang thâm thúy. Hắn tương đối thích khóa huấn luyện này đấy.

"Tại hạ Tần Minh, vũ hồn Liệt Hoả Thương Lang, sáu mươi hai cấp, chiến hồn đế, cường công hệ. Hai tháng này, mong chỉ giáo."  

................................................................................................................................................................

Bìa rừng phía đông, mang theo cảm giác lo lắng, Chu Trúc Thanh cũng nghe thấy tiếng thét của Mã Hồng Tuấn. Cô mới cảm thấy càng lo lắng.

Đây thực sự là lần đầu tiên cô phải đối đầu trực tiếp với người hơn cấp mình nhiều đến vậy. Là một vị sư phụ đấy! 

Lại còn đấu không ngừng đến khi kiệt quệ mới thôi.

Khóa huấn luyện này đủ ác.

Rất nhanh đối thủ của cô cũng hiện ra trước mặt. Một vị lão sư cũ đến từ Sử Lai Khắc, bất quá người này... 

Cô nhớ không sai tên là Lô Kì Bân, vũ hồn Tính La Kì, khí hồn đế và thuộc hệ khống chế.

Khắc chế của hệ nhanh công là gì? Là hệ khống chế. Lần này... cô không xui xẻo đến vậy chứ!!!

...........................................................................................................................................................

Đới Mộc Bạch và Trữ Vinh Vinh do vị trí xa nhất chỗ tập trung nên cũng mất tương đối thời gian đến địa điểm vị lão sư chờ hắn.

Mỗi bước lại gần, cảm giác không may cứ len lõi.

"Lão đại, ta cứ có cảm giác, người huấn luyện lần này rất đáng sợ." Trữ Vinh Vinh nuốt nước bọt nói.

"Ta cứ có cảm giác người này là lão Triệu đó." Đới Mộc Bạch cũng nói ra suy nghĩ của bản thân.

"Cái lão già đó, ta không ưa tí nào." Trữ Vinh Vinh nhận xét.

"Ta cũng làm gì ưa, ta nhớ như in lần ở Sử Lai Khắc cũ, lão ta đánh ta bầm dập thế nào." Đới Mộc Bạch cũng tranh thủ nói xấu.

"Ta nhớ có lần lão ra ngoài mua đồ quên đem tiền bị người ta đòi nợ đến tận cửa học viện, ta nhớ như in khuôn mặt như muốn giết người của Phất Lan Đức."

"..."

"Các ngươi nói xấu ta hăng say quá nhỉ?" Bản mặt to lớn của Triệu Vô Cực thù lù trước mặt hai người.

Ngay lập tức toàn thân lão phát sáng, sắc mặt Triệu Vô Cực hơi đổi, gầm nhẹ một tiếng, thân thể chợt bành trướng, toàn thân vốn đã kinh khủng, giờ cơ hồ bành trướng gấp đôi, trong phút chốc đã cao thêm một thước, cả người trở nên cực kỳ hùng tráng.

Bảy vòng hồn hòan huyễn lệ đồng thời mọc lên, hai hòang, hai tử, ba hắc, 7 phụ gia hồn hoàn kinh khủng trên người hắn tỏa ra áp lực kinh người.

Chỉ kịp hét toáng lên một cái, hai người nhanh chóng chạy bạt mạng. 

Đới Mộc Bạch chỉ muốn vả mồm của bản thân. Hắn có tài năng tiên đoán từ khi nào vậy chứ? trước giờ đoán có bao giờ trúng đâu!!! Hôm nay cũng đừng may đến vậy chứ!!!

Trữ Vinh Vinh chỉ kịp chạy, chạy thục mạng. Mà sức cô vốn yếu sao có thể chạy thoát chứ.

Hai hồn tôn sao có thể chạy thoát khỏi một hồn thánh chứ. Cho dù chạy có nhanh đến đâu, hai người cũng không thoát khỏi tầm ngắm của Triệu Vô Cực. 

Nói xấu hắn hả?! Chịu chết đi!!!

................................................................................................................................................................

Sau nhiều đường, đi xuyên qua rừng, cuối cùng mặt Đường Tuyết Băng cũng đến nơi. Rừng buổi sớm rất đẹp, cây xanh căn tràn nhựa sống, không khí thanh mát của rừng rậm khiến người ta vô cùng thoải mái.

Nhưng Đường Tuyết Băng nào có thời gian hưởng thụ cảm giác đó, bởi đến nơi đã có người chờ sẵn. 

Và chờ sẵn ở đó, một bóng dáng quen thuộc hiện lên với bộ váy đỏ rực đơn giản, một mĩ phụ đứng khoanh tay chờ đó. Nhìn thấy cô, đôi môi người đó khẽ vẽ lên một nụ cười nguy hiểm.

Đúng như cô dự đoán dựa trên nét mặt của đại sư. Đối thủ đặc huấn kích phát tiềm lực trong 2 tháng tới của cô chính là cô ấy - vị lão sư trước mặt - Sát Lục Chi Giác Liễu Nhị Long.

"Chào mừng tiểu cô nương đến với thế giới của ta nha!" 

Liễu Nhị Long hưng phấn lên tiếng. Hai tháng này... đừng trách cô tàn bạo!!!

............................................................................................................................................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net