Chương 82: Công hội đại chiến (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi muốn làm gì?" Đường Tuyết Băng xoay tay thoát khỏi bàn tay của Thiên Hỏa thế nhưng lại không thể được.

Sức lực của hắn thực sự rất lớn. Lớn hơn cô rất nhiều.

Hắn không trả lời, chỉ nắm chặt lại cánh tay của cô không cho Đường Tuyết Băng  vùng vẫy, cứ vậy kéo cô đi.

Nhanh chóng bọn cô đã đến một căn phòng cùng tầng nhưng lại trông đẹp đẽ nhất ở đây.

Thiên Hỏa một tay vẫn nắm tay cô, tay còn lại từ đâu xuất hiện chìa khóa mở cửa phòng, nhanh chóng bước vào.

Bên trong phòng bài trí rất đơn giản với hai màu xanh trắng, giường, tủ và thậm chí cả nhà tắm riêng. Nhưng đồ trong phòng rất hiện đại, sạch sẽ, rộng rãi. Nếu đi so sánh thì không mấy kém khách sạn chất lượng cao. Một căn phòng tốt vậy trong khách sạn tồi tàn thế này thật khó tin.

"Bỏ tay ra!" Đường Tuyết Băng thực sự tức giận, lạnh lùng nói. Hồn lực cũng đã muốn động, sát khí dường như không kìm chế được cứ vậy lan ra.

Cô rất không thích bị kéo như vậy. Đặc biệt là với người không quen biết.

Lúc này, Thiên Hỏa mới buông lõng cánh tay Đường Tuyết Băng. Trên cánh tay trắng ngần của cô lại rõ ràng xuất hiện năm ngón tay đỏ siết chặt trông rất chướng mắt.

Thu lại bàn tay bị siết chặt đến đau đớn của mình, Đường Tuyết Băng hừ lạnh nhìn Thiên Hỏa, ánh mắt trong suốt ẩn chứa tia hờ hững tức giận. Cô lạnh lùng nói "Có chuyện gì?"

"Xin lỗi, muội không sao chứ?" Thiên Hoả lúc này mới nhận ra mình đã hành động thế nào. Vội vàng lo lắng hỏi. 

"Có chuyện gì?" Đường Tuyết Băng vẫn lạnh nhạt lặp lại câu hỏi cũ giọng nói có chút không nhẫn nại.

"Xin lỗi, là ta hành động quá nông nỗi. Cho ta xem cánh tay muội được không?" Thiên Hỏa ăn năn nói, tay liền đưa ra muốn nắm tay cô.

Đường Tuyết Băng liền né ra, không nói không rằng xoay người lạnh lùng rời đi.

Đồ dỡ người!

Thiên Hỏa ngay lập tức liền hiểu Đường Tuyết Băng muốn làm gì, vội vàng kéo cô lại, theo quán tính bị kéo lại, ngay lập tức cả cơ thể Đường Tuyết Băng liền muốn ngả ra phía sau.

Tưởng chừng như sắp đập thẳng vào người Thiên Hỏa, Đường Tuyết Băng liền nhanh chóng xoay người, giữ thăng bằng lại trên cơ thể, sự ghét bỏ trong đáy mắt không thèm dấu nữa nhìn người đối diện.

"Xin lỗi... là ta bất cẩn." Thiên Hỏa có chút thất vọng. Cứ tưởng Băng nhi sẽ ngả vào người hắn chứ? Mà hắn cũng đoán trước điều này... thất vọng cái gì chứ?

"Đúng rồi, muội không được phép quay lại đó, phải ở đây với ta!" Thiên Hỏa lúc này cũng hiểu Tuyết Băng không còn kiên nhẫn nữa, nhanh chóng nói ra mục đích khi kéo cô ấy đến đây.

Ở đây với hắn?!

Đường Tuyết Băng nhíu mày, không hiểu sao nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm mạnh. Sát khí từ người Đường Tuyết Băng tỏa ra ngùn ngụt. Hồn lực cô khẽ động, tưởng chừng như Thiên Hỏa nói câu nào nữa, hồn lực sẽ giải phóng luôn vậy.

Thiên Hỏa ngay liền nghẹn họng, lúc này hắn cũng nhận ra câu nói vừa nãy của mình cói bao nhiêu ám muội. Vội vàng sữa lại: "Ý ta là, muội có thể ở phòng này. Ta biết muội không thích ở chung phòng với người khác. Phòng này lúc đầu là ta thuê cho muội, không nhất thiết phải về phòng đó chen chúc với 4 người kia." Đặc biệt là không được ngủ chung! Sẽ bị ăn đậu hủ!!!

"Tiền phòng ta sẽ chi trả. Không vấn đề chứ?" 

Đường Tuyết Băng hừ lạnh, bước lại gần giường ngồi phịch xuống, chỉ lạnh nhạt buông 6 từ: "Cảm ơn, ngươi có thể đi."

Thiên Hỏa có chút đứng hình.

Băng nhi giận thật rồi~

Sau đó cười khổ một tiếng, từ trong hồn đạo khí lấy ra ít thuốc trị thương để trên bàn cạnh đó rồi xoay người rời đi. Đi được nữa đường liền nhớ ra cái gì, vội vàng nhắc nhở: "Ta ở phòng bên cạnh, nếu cần gì muội có thể nhờ"

Lạnh nhạt nhìn bóng dáng hắn khuất dần, Đường Tuyết Băng lại nhìn đống thuốc trị thương trên bàn, vung tay thu lại. Không bằng của Tử Vũ nhưng chắc cũng có chỗ dùng.

..................................................................................................................................................................

"Tuyết Băng, tỷ vào được chứ?"

Sau khi Thiên Hoả đi được một lúc cánh cửa phòng mới của Đường Tuyết Băng liền bị gõ lên, bên ngoài là âm thanh đầy tò mò của Lam Nguyên Y.

"Vào đi." Dừng việc sắp xếp đồ đạt, Đường Tuyết Băng liền tiến ra mở cửa phòng.

Đúng như dự đoán không chỉ Lam Nguyên Y mà cả Lam Nguyên Yên, Diệp Linh Linh và thậm chí cả Lâm Khải Phong, Hạo Hiên cũng có mặt ở ngoài cửa.

Sau khi tất cả đã an vị ở một chỗ trong phòng, Diệp Linh Linh liền không kìm chế được tò mò hỏi: "Thiên Hỏa chỉ đưa muội vào đây có làm gì không?" 

"Hắn dám làm gì? Ta giết hắn cho muội." Lâm Khải Phong nghiến răng hùng hổ nói.

"Không có làm gì hết." Đường Tuyết Băng chậm rãi trả lời.

"Thật hả?" Lam Nguyên Y mở to mắt dò hỏi lại. Còn có phản phất thất vọng khi nghe câu này. Ai~ nhìn hùng hổ thế kia mà...

"Đúng rồi, Tuyết Băng. Căn phòng này, Thiên Hỏa thuê riêng cho muội hả?" Diệp Linh Linh lúc này mới nhớ tới, tò mò hỏi. Ánh mắt không nhịn được lướt qua căn phòng một vòng. Hảo, đẹp a!  

"Đúng vậy." Đường Tuyết Băng không chút ngần ngại trả lời. Cô nếu từ chối hai bên sẽ dây dưa nhiều, mà sợ nếu tiếp tục cô không kiềm chế đánh hắn, nhưng vì đại chiến sắp tới không thể gây hấn với hắn được. Hơn nữa cô cũng muốn xem thử tên này bày vẽ nhiều như vậy là có mục đích gì? Tuyệt đối không phải vì không muốn ở quá chen chúc nha.

"Sướng quá nha!" Lam Nguyên Y khẽ ngưỡng mộ thành lời. Thật muốn có một người đối xử với mình tốt vậy a! Đây là do nhan sắc tỉ trọng sao?

"Tuyết Băng, tên đó không tốt lành gì đâu. Phòng thiếu thốn thế này, công hội phải đặt tận 3 tháng trước mới có 2 phòng giá trên trời, hắn lại có thể thuê một căn phòng tốt thế này, chắc chắn thân phận không đơn giản, chỉ có thể là một quý tộc có rất nhiều tiền. Công hội tầm thường thế này tại sao hắn lại tới, cho là hắn đến đây chỉ để rèn luyện thôi đi. Tại sao mà kẻ thân phận cao như vậy lại tiếp cận muội? Mặc dù muội nhan sắc đẹp đấy nhưng không vì vậy có thể khiến hắn hi sinh nhiều vậy, coi như hai người có quen biết từ trước, nhưng theo lời của muội, chắc chắn là quan hệ kẻ thù, chẳng lẻ hắn lại là kẻ thích người từng hạ mình? Cho là vậy đi, muội cũng nên đề phòng." Lam Nguyên Yên lại trái ngược hoàn toàn ngồi cạnh Đường Tuyết Băng lặng lẽ phân tích.

"Đừng đa nghi quá. Tuyết Băng nhà chúng ta vừa đẹp, lại vừa giỏi Thiên Hỏa chỉ là thích từ cái nhìn đầu tiên thôi mà." Lam Nguyên Y vỗ vỗ vai Lam Nguyên Yên cười xòa.

"Không, đệ thấy Nguyên Yên nói không sai. Lại vì công hội chúng ta bỏ công sức nhiều vậy, chắc chắn không đáng tin." Lâm Khải Phong cũng tán thành ý kiến của Lam Nguyên Yên, từ đầu thấy hắn đến công hội đã biết tên đó có âm mưu rồi. Mặt mà cũng che thì chắc chắn bên trong chắc xấu hỏng mắt người nhìn rồi. À không tính Tuyết Băng vì đẹp quá nên che mặt nha! Đoán chừng 9 phần 10 hắn cũng dùng tên giả.

Đường Tuyết Băng nhìn lướt qua hai người khẽ nghiêng đầu: "Thiên Hỏa hắn hiện tại không gây bất lợi cho công hội, mà công hội cũng cần hắn.  Đừng vì muội mà bất mãn lòng hắn." Hơn nữa, cho dù có mục đích cũng là nhìn trúng thiên phú của cô thôi.

Hắn thực sự là một cậu nhóc 12 tuổi? Hành xử không giống lắm! Nha~ hắn cũng trùng sinh như cô và Đường Tam sao?

Đường Tuyết Băng khẽ liếc sơ qua cánh tay phải đỏ ửng chưa lặn. Sờ cốt đoán niên phận này. Chắc không thể sai ha.

"Aaaaaaaaaa......"

Sau sự im lặng ngắn ngủi của tất cả mọi người trong phòng, âm thanh hét vang vọng của Lam Nguyên Y vang lên chói tai.  Cô ấy không kìm được phấn khích ôm chầm lấy cô mà gào thét: 

"Đáng yêu quá a!!!"

Bị ôm một cách bất ngờ, Đường Tuyết Băng liền trở nên ngơ ngác.

"Ta... ta không mơ chứ. Tuyết Băng xưng là muội kìa!" Diệp Linh Linh vô thức buông lời. Một lúc lâu sau mới kích động mừng rỡ như điên: "A!!! Là muội muội đó! Là muội muội của ta đó!!!"

Đúng vậy, đây là lần đầu Đường Tuyết Băng tự xưng mình là muội. Điều đó có nghĩa là... cô ấy chấp nhận bọn họ là huynh đệ rồi a!!!

Đường Tuyết Băng: "..." Giờ cô mới để ý. Thật không biết từ lúc nào... cô trở nên dễ dãi vậy nhỉ? Nhưng... cảm giác cũng đâu có tồi.

Lam Nguyên Y kích động ôm Đường Tuyết Băng nghiêng qua nghiêng lại: "Aaaa.... Cuối cùng muội cũng biểu hiện đúng một cô bé 10 tuổi rồi a! Trẻ con phải đáng yêu thế chớ!!!" Thật giống một cô bé đáng yêu nhưng làm bộ trưởng thành nha.

Đường Tuyết Băng: "..." Cô có nói cô 14 mà. Hơn nữa hiện tại tuổi thật của cô cũng là 12 ừ 11 tuổi rưỡi gần 12. Cái gì 10 chứ!!!

Không chỉ hai người kia điên cuồng, Hạo Hiên cũng ngơ ngác mà che khuôn mặt đỏ ửng. Thật không ngờ lại bị một cô bé tí tuổi đầu mê hoặc chứ!!!

Lúc này, một thanh âm hốt hoảng vang lên, Hạo Hiên mới chú ý đến cô gái ngồi đối diện Lam Nguyên Yên đã chảy máu mũi từ khi nào.

"Nguyên Yên, muội không sao chứ???"

"Không sao." Lam Nguyên Yên lau máu mũi trong hạnh phúc. 

Bên cạnh đó, Lâm Khải Phong cũng không hành xử gì quá nổi bật, chỉ mỉm cười, cười một cách vô cùng ngốc nghếch.

Qủa nhiên bán manh hại chết người mà!!!

............................................................................................................................................................

Sau khi rời phòng Đường Tuyết Băng, Thiên Hỏa liền đi vào phòng bên cạnh, nhíu mày không vui nhìn tiếng cười vang ra từ phòng bên cạnh.

Đáng ra không nên đặt cách âm, chẳng nghe thấy Băng nhi nói gì hết.

"Thiếu chủ." Hai bóng dáng hắc - hồng y nam nhân không tiếng động xuất hiện sau lưng Thiên Hỏa. 

"Sao vậy?" Thiên Hỏa chớp mắt biểu cảm không vui cũng biến mất từ lúc nào.

"Thiếu chủ, Hồng Họa đưa tin tới. Chủ nhân đã sắp xếp cho ngài một hôn ước." Một người trong đó khẽ hỏi, giọng nói không hề chứa bất kì xúc cảm nào.

Khẽ nhíu mày một cái. 

Hôn ước?!

Cười khẽ một tiếng, Thiên Hỏa nằm phịch ra giường, tò mò hỏi: "Đối tượng là ai?"

"Cực hạn đế quốc - đệ nhất công chúa." Hắc y nam nhân vô cảm trả lời.

"Nha~" Thiên Hỏa cười một cái, sau đó lật người, cũng chống cằm suy nghĩ. 

Cực hạn đế quốc?! Đệ nhất công chúa à...

Thiên Hỏa đưa tay lên mặt nạ, sau đó liền tháo xuống, đeo nhiều cũng thật mệt. Sau đó không mấy quan tâm hỏi. "Vị tỷ tỷ đó bao nhiêu xuân xanh rồi?" Để xem lão già đó chọn cho hắn đối tượng thế nào?

"18 tuổi, chiến hồn vương cấp 59. Vũ hồn Cực Hạn Băng - Băng Linh Yêu Tinh." Hắc y nam nhân trả lời. 

Thiếu chủ dùng từ thật chả có ý tứ gì hết.

"18 tuổi mà mới có 59 cấp?" Thiên Hỏa liền nhíu mày ghét bỏ. Lạnh lùng phun ra nhận xét "Qúa phế đi!" 

18 tuổi, 59 cấp....

Đúng là chỉ có thiếu chủ nhà hắn mới thấy thấp. Vậy bọn hắn là phế của phế phế sao? Căn bản vị đệ nhất công chúa này hẳn phải nói là người đầu tiên đạt kỉ lục này, sử vô tiền lệ, là người có tốc độ tu luyện nhanh nhất được ghi trong sử sách 3 mảnh đại lục đấu la. Thiên phú cỡ này quái vật cũng không có tư cách so sánh, người ta là thiên tài không thể gặp được, nhưng... đúng là thiếu chủ hắn có tư cách nói vậy thật. Với tốc độ tu luyện hiện nay của người, 18 tuổi đúng là sẽ không nói trước đến cấp bao nhiêu. Ai biểu, thiếu chủ nhà hắn thần thông quảng đại quá mà... 

"À, mà bà chị kia tên gì?" Thiên Hỏa vân vê chiếc mặt nạ, hỏi cho có lệ. Thôi, nếu lão già thích chơi cũng được, yêu tinh vũ hồn sao? Nghe cũng thú vị phếch.

Hắc Y nam nhân vô cảm, phun ra ba chữ: "Ngọc Tuyết Lam."

"Tuyết Lam?!" Thiên Hỏa nhíu mày, sau đó quăng chiếc mặt nạ trong tay đi. Bĩu môi hừ lạnh: "Cái tên xấu quắc." 

Lại dám bắt chước Băng nhi nhà hắn. 

Mà đúng là tên Băng nhi nhà hắn đẹp không ai bằng, 

Tuyết Băng! Tuyết Băng! Tuyết Băng!

Nghe hay thật ấy!!!

Mà nhắc mới nhớ... lúc nãy lại được cầm tay Tuyết Băng rồi. À không, là lần đầu tiên chứ nhỉ?

Tay muội ấy không sao chứ? Lúc nãy... mình dùng lực mạnh quá! Chẳng cảm nhận được gì...

Khoan!

Lúc nãy nắm tay muội ấy... 

Sờ cốt đoán niên phận!

Chắc không ha...

Muội ấy mấy năm nay, chắc không gặp qua cái này đâu nhỉ?

 ...........................................................................................................................................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net