17. Kết bái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này có đoạn tao chép lại nguyên văn. Muốn đọc thì hết chương sẽ có cop lại cho tụi bay

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Nặc Đinh sơ cấp hồn sư Học viện ...... (nguyên văn) .......

Ngày dần chuyển tối, ánh mặt trời hướng về phía Tây, ở phía trước một căn nhà nhỏ ngồi ba cái nhỏ xinh thân ảnh, một cái ôm một cái khác, cái còn lại ngồi kế bên. ăn mặc đồng dạng quần áo, cứ như vậy lẳng lặng ngồi.

Ánh chiều tà mang theo nhàn nhạt màu đỏ dừng ở bọn họ trên người, phảng phất cho bọn hắn thân thể thượng dấu vết một vòng màu kim hồng.

Bên trái nữ hài nhi quay đầu qua, nhìn xem nam hài nhi đang được ôm, đôi tay để trên đầu gối, nâng cằm, muốn nói cái gì đó, nhưng ngồi đằng sau ôm lấy cái trước nam hài nhi cho nàng đưa mắt ra hiệu, nàng chung quy vẫn là nhịn xuống.

Mở miệng ngược lại là được ôm nam hài nhi, trong tay hắn nắm một thanh mới tinh đúc chùy, "Tiểu Thiên, Tiểu Vũ, cảm ơn các ngươi."

"Cảm tạ chúng ta cái gì?" Tiểu Vũ tò mò hỏi.

"Cảm ơn các ngươi vẫn luôn bồi ta." Đường Tam cúi đầu, nhìn dưới chân mặt đất, hắn ánh mắt có chút mê ly, cũng có chút mông lung, nhưng chung quy không làm nước mắt rơi hạ.

Tiểu Vũ vèo cười, đẩy Đường Tam đầu vai một chút, lần này dùng sức rất lớn, suýt nữa đem Đường Tam đẩy ngã, may là được Thanh Thiên ôm nên không sao : "Đừng buồn bực. Ngươi ba ba chỉ là tạm thời rời đi mà thôi. Một ngày nào đó, các ngươi sẽ gặp lại. Có lẽ, hắn rời đi, chỉ là vì làm ngươi càng tốt trưởng thành, làm ngươi càng thêm kiên cường. Nếu ngươi còn như vậy đi xuống, chẳng phải là cô phụ hắn khổ tâm sao?"

Đường Tam trên mặt toát ra một tia cười khổ, "Có lẽ đúng không, chính là, vì cái gì hắn đều không cho ta tái kiến thượng một mặt. Tiểu Vũ, ngươi biết không, ba ba là ta duy nhất thân nhân. Trong nhà đã không có ba ba, cũng liền không hề là cái gia."

"Các ngươi sẽ tái kiến, phụ thân ngươi sẽ vẫn luôn làm bạn ngươi, biết ngươi cũng đủ cường đại ngày đó." Thanh Thiên mở miệng, nói không có Tiểu Vũ nhiều, nhưng ôn nhu tiếng nói lộ ra nồng đậm chắc chắn lại một chút khiến cho Đường Tam tâm ổn xuống dưới, không tự chủ được mà liền tin.

Tiểu Vũ hất hất đầu, đem chính mình thật dài bím tóc ném đến trước người, "Đã không có ba ba, ngươi còn có ta cùng Thiên ca hai cái bằng hữu sao. Nếu ngươi một hai phải tìm cái thân nhân, ta không ngại làm tỷ tỷ ngươi. Mau, tiếng kêu Tiểu Vũ tỷ tới nghe một chút. Mọi người đều như vậy kêu, chỉ có ngươi là ngoại lệ."

Lúc này Thanh Thiên cười khẽ lên tiếng, hắn ngày thường hỉ nộ ai nhạc đều là nhàn nhạt, không phát ra tiếng, hiếm thấy hắn như vậy rõ ràng cười ra tiếng, "Nào có ngươi như vậy giậu đổ bìm leo, chiếm người tiện nghi."

Nhìn Thanh Thiên cười khai bộ dáng, hoàng hôn dư chiếu rọi ở trên mặt hắn, thấy hắn (TT) khuôn mặt anh tuấn, Đường Tam không khỏi yên tâm, lúc một người trong lòng yếu ớt nhất thời điểm bên người có người làm bạn, luôn là một điều cực kỳ tốt đẹp.

"Nếu ngươi nguyện ý làm ta muội muội, ta không phản đối. Ta nhớ rõ không tồi nói, chúng ta tuy rằng là cùng năm, nhưng ngươi tựa hồ so với ta muốn nhỏ hơn mấy tháng. Ta là một tháng sinh ra, ngươi lại là tám tháng, đúng không. Tiểu Thiên so ngươi lớn hơn nhưng vẫn so ta nhỏ, vẫn là muốn kêu ca ca ta."

"Mơ tưởng. Ta chỉ làm tỷ tỷ, không lo muội muội." Tiểu Vũ tức giận giơ tay hướng Đường Tam trên đầu gõ đi.

Thanh Thiên nghe đến đó cũng là cứng đờ, tuy rằng biết Đường Tam nội tâm là cái đại thúc, nhưng là chính mình nội tâm cũng là cái đại thúc, còn lại mạnh vô địch, Thanh Thiên là làm không được cứ như vậy kêu một cái khác đại thúc ca ca.

Đường Tam thân thể chợt lóe, đã nhảy đi ra ngoài, đứng ở Tiểu Vũ trước người 3 mét, "Tiểu Thiên, Tiểu Vũ, cùng ta lên núi đi, ta cho ngươi xem vài thứ."

Đường Tam thần sắc thực nghiêm túc, phảng phất như là quyết định cái gì dường như.

Tiểu Vũ cũng không lại vui đùa ầm ĩ, khuôn mặt nhỏ thượng lưu lộ ra vài phần ngoan ngoãn, hướng hắn gật gật đầu.

Vẫn luôn yên tĩnh Thanh Thiên cũng nhẹ nhàng gật gật đầu

Đường Tam chủ động kéo Thiên - Vũ hai người tay, một bên một cái, hướng tới ngoài thôn sườn núi chạy tới. Ba người bóng dáng ở hoàng hôn chiếu rọi xuống trên mặt đất dần dần kéo trường.

Đường Tam mang theo Thiên - Vũ hai người vẫn luôn chạy đến đỉnh núi mới ngừng lại được, ở toàn lực thúc giục huyền thiên công dưới tình huống, hắn cũng không khỏi có chút thở dốc.

Đứng ở đỉnh núi, Đường Tam đối mặt hoàng hôn, hai mắt đã bị màu tím che kín, "Tiểu Thiên Tiểu Vũ, đây là ta trước kia luyện công địa phương. Ta thực nghiêm túc hỏi các ngươi một vấn đề, cũng hy vọng ngươi có thể nghiêm túc trả lời ta."

Tiểu Vũ nhấp nhấp miệng, "Ngươi có biết hay không, ngươi hiện tại bộ dáng rất giống trong học viện những cái đó lão nhân."

Đường Tam chậm rãi xoay người, nghiêm túc nhìn Thanh Thiên cùng Tiểu Vũ, "Các ngươi nguyện ý làm ta đệ đệ muội muội sao? Ta thật sự hy vọng có thể lại có thân nhân."

Tiểu Vũ vừa muốn nói cái gì, lại bị Đường Tam ngăn cản, "Trước hết nghe ta nói xong. Ta cái gì đều không có, nhà ta tình huống ngươi cũng thấy rồi, ta chỉ là cái nghèo khổ bình dân xuất thân. Ta không thể cho ngươi tài phú cũng không thể cho ngươi thế lực. Các ngươi cũng là trời sinh mãn hồn lực, nhưng ngươi cùng ta không giống nhau, ta nhìn ra được, các ngươi thân thế hẳn là có chuyện xưa, khẳng định không bình thường. Nhưng ta trước nay đều không có hỏi, bởi vì ta sợ chúng ta xuất thân chênh lệch quá lớn, liền bằng hữu đều làm không thành. Nhưng là, ta thật sự hy vọng có thể có một cái giống các ngươi như vậy đệ đệ muội muội, tuy rằng ta cho các ngươi những cái đó quý hiếm, nhưng là, ta lại có thể cho ngươi ta hứa hẹn. Ta sẽ vĩnh viễn bảo hộ chính mình thân nhân, sẽ không làm cho bọn họ đã chịu một chút thương tổn."

Nhìn Đường Tam lệ quang lập loè đôi mắt, Tiểu Vũ hai mắt dần dần đỏ, "Nếu là có một ngày, có rất nhiều người muốn giết ta cùng Tiểu Thiên, những người đó lại là ngươi đánh không lại, làm sao bây giờ?"

Đường Tam trên mặt đột nhiên toát ra một tia nhàn nhạt mỉm cười, "Vậy thỉnh bọn họ trước bước qua ta thi thể đi."

Nghe vậy, Thanh Thiên vẻ mặt "Ngươi ngẩn ngơ à Tiểu Vũ" : "Aizzz, Tiểu Vũ ngươi đừng lo, có ta ở đây không ai đụng được tới các ngươi nếu các ngươi không muốn đâu. Đừng lo. Người của ta không thể để người khác khi dễ được."

Hoàng hôn hồng dần dần rút đi, lúc này bầu trời Tinh Đấu đã ở lặng yên toát ra.

"Ca." Tiểu Vũ dùng đơn giản một chữ đánh vỡ ba người không khí bình tĩnh.

Vẫn luôn cố nén nước mắt, tại đây một khắc rốt cuộc chảy xuống, Đường Tam run rẩy đôi tay, kéo Tiểu Vũ tay, "Cảm ơn ngươi, muội muội." Rồi, Đường Tam đem ánh mắt chuyển hướng về phía Thanh Thiên.

Giờ phút này đối mặt Đường Tam chân thành tha thiết tràn ngập chờ mong ánh mắt, Thanh Thiên thật sự nói không nên lời cự tuyệt, nhẹ nhàng mà hô một tiếng: "Ca." Cái này một chữ hô lên, Thanh Thiên liền biết, có chút đồ vật thật là muốn nước đổ khó hốt.

Thanh Thiên kêu một tiếng ca, Đường Tam nhịn không được ôm chặt lấy hắn (TT), phảng phất chính mình ôm lấy toàn thế giới.

Phụ thân đi rồi, nhưng hắn lại có một cái đệ đệ, một cái muội muội, Đường Tam ngửa đầu nhìn phía không trung, đối với bầu trời sao trời yên lặng phát lời thề.

Lúc này, Thanh Thiên nhận thấy phía rừng cây có người, hắn biết chắc chắn là Đường Hạo. Hắn lập tức tạo một cái phân thân. Cái này phân thân dù không mạnh bằng hắn nhưng cũng đủ xử lý mấy cái Thần Vương. Cho phân thân đi về phía Đường Hạo.

"Chào ngài, Đường thúc thúc." Đường Hạo bị kêu đến giật mình, nhìn lên thì thấy "Thanh Thiên" đang hướng mình cười, lại hoảng loạn quay qua nhìn Thanh Thiên đang ngồi với Đường Tam.

"Đường thúc không cần hoảng, cái này chỉ là ta một cái phân thân thôi, không phải bản thể." Thấy Đường Hạo như vậy, "Thanh Thiên" giải thích.

"Ta chủ yếu là qua cùng thúc nói chuyện phím một lát với lại tặng thúc thúc một vật giúp ngài "hết bệnh" thôi." Nói xong, hắn ném xuống cho Đường Hạo một lọ Sinh Cơ đan.

"Thúc thúc ngài ăn xong cái này đan dược thì ngài sẽ không lo mấy cái nhỏ xíu xìu xiu ám thương kia nữa. Sẵn tiện dược tính còn thì thúc nên tu luyện nga. Đại khái với ngài thì chắc tăng lên được 2~3 cấp."

Sau đó, "Thanh Thiên" cùng Đường Hạo nói chuyện một lát rồi lưu lại một câu mà tan biến mất : "Thúc cũng không cần lo ta muốn làm gì Đường Tam, chúng ta hồn thú không như nhân loại như vậy không tốt." Đường Hạo nhìn "Thanh Thiên" biến mất mà trầm mặc một lúc.

________________________________________________________________nguyên văn_______________________________

Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện.

Đại sư đang ở trong phòng mình xem sách, Tiểu Tam đã về nhà, trong lòng hắn trống rỗng. Ở cùng một năm thời gian, mặc dù ngoài miệng hắn không nói, nhưng cảm tình trong lòng đối với đệ tử này lại đang không ngừng sâu thêm.

Thẳng đến sáng nay trong khi Đường Tam đi, hắn còn do dự có muốn hay không tới thăm nhà hắn. Cuối cùng Đại sư vẫn còn phủ quyết ý nghĩ của mình. Nguyên nhân có rất nhiều, thậm chí ngay cả chính hắn cũng nói không rõ ràng lắm.

"Phanh, phanh, phanh" lúc này, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.

Đại sư cau mày, bình thường ngoại trừ Đường Tam, căn bản sẽ không có người tới nơi này của hắn.

"Mời vào." Đại sư đặt quyển sách trong tay xuống, nhàn nhạt nói.

Cửa mở, một thân ảnh cao lớn từ bên ngoài đi đến. Hắn mặc một thân đơn giản màu xám trường bào, mái tóc đen rối loạn phi tán tại trên vai, trên khuôn mặt già nua có khắc đầy tang thương, một đôi mắt hồn trọc tựa hồ đã tới những năm tháng cuối cùng của cuộc sống, cùng ngoại mạo mới khoảng năm mươi tuổi của hắn có chút không tương xứng.

"Chào ngài, Đại sư." Thanh âm của người đến trầm thấp mà có chút khàn khàn.

Không biết tại sao, khi người này trong khi vừa bước vào cửa, toàn thân Đại sư đều hạ ý thức khẩn trương lên, ngay cả hồn lực cũng không tự giác được trải rộng toàn thân.

"Ngươi là?" Chậm rãi đứng lên, trong mắt Đại sư toát ra vài phần nghi hoặc.

Người áo xám nhàn nhạt nói: "Nói ra, chúng ta hẳn là có hai mươi năm không gặp rồi. Với bộ dáng đồi bại của ta hiện nay, cũng khó trách ngươi không nhận ra ta. Ta gọi là Đường Hạo."

"Đường Hạo?" Vẻ mặt luôn luôn cứng ngắc không dao động của Đại sư chợt đại biến, đồng tử ở hai mắt cơ hồ là trong nháy mắt tập trung, gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt này, hai tay chộp vào bàn làm việc, ngón tay đã biến thành màu trắng xanh: "Ngươi, ngươi là Hạo ......"

Đường Hạo phất phất tay, ngăn cản Đại sư, lạnh lùng nói: " Xưng hào của quá khứ không cần nhắc lại nữa. Năm đó, chúng ta cũng tính có duyên gặp mặt vài lần, người khác có lẽ sẽ nghĩ ngươi chỉ là người điên, nhưng ta lại biết, ngươi là một người chấp nhất."

Tâm tình của Đại sư dần dần tỉnh táo lại, vẻ mặt cứng ngắc bỗng thoáng nhúc nhích: "Xem ra ta đoán không sai, ngươi quả nhiên chính là cha của Tiểu Tam. Hắn đã về nhà rồi, tại sao ngươi còn ở chỗ này?"

Đường Hạo gật đầu, nhàn nhạt nói: "Đúng là bởi vì hắn về nhà rồi, ta mới có thể ở chỗ này. Ta biết, ngươi thu hắn làm đồ đệ. Làm cha, ta nên sớm tới gặp ngươi. Ta phải đi rồi, duy nhất lo lắng cũng chỉ có hắn, cho nên, ta hy vọng mang Tiểu Tam phó thác cho ngươi."

"Ngươi phải đi? Đi đâu? Hắn chính là nhi tử của ngươi." Đại sư gắt gao nhìn Đường Hạo, ánh mắt trở nên sắc bén.


Bộ dáng của Đường Hạo vẫn một bộ lạnh lùng như trước: "Hắn cũng là đồ đệ của ngươi. Ta phải đi, có rất nhiều sự việc phải đi làm. Hắn đi theo ta sẽ không có được vui vẻ. Ta không có yêu cầu gì khác, cuộc đời của hắn, do hắn tự mình lựa chọn. Mười năm, ta đã rời đi thế giới này mười năm, bây giờ hắn đã lớn lên, có một số việc, ta cần phải đi làm."

Đại sư hít một hơi sâu: "Ta không biết trên người ngươi đã phát sinh cái gì, nhưng là, ta nhìn ra được, Tiểu Tam đối với ngươi thập phần quyến luyến, ngươi không biết là cứ như vậy rời đi, đối với hắn mà nói là quá tàn nhẫn sao?"

Đường Hạo nhàn nhạt nói: "Hắn tự mình quyết định đi một con đường không tầm thường, cùng ở một chỗ với ta mới là tàn nhẫn với hắn. Được rồi, những gì muốn nói ta đã nói xong, bất luận lúc nào, xin nhớ kỹ, hắn là nhi tử của ta."

Nói xong những lời này, Đường Hạo vung tay lên, "đương", một khối lệnh bài đen nhánh rơi lên trên bàn ở trước mặt Đại sư, lệnh bài cư nhiên cùng khối mà lúc trước Đại sư mang theo Đường Tam tiến vào liệp hồn sâm lâm thì xuất ra giống nhau, chỉ bất quá, đồ án trên khối lệnh bài này cũng là đầy đủ sáu ......

Phanh", cửa phòng đóng lại, thân ảnh cao lớn của Đường Hạo đã biến mất. Nhìn cửa phòng, Đại sư đứng ở nơi đó cả nửa ngày cũng không có động tác gì.

Một lúc lâu, hắn mới chậm rãi cúi đầu, ánh mắt rơi vào trên khối lệnh bài kia, khóe miệng toát ra một tia cười khổ: "Không nghĩ tới, thần tượng của ta đã biến thành bộ dáng này."

______________________________________________________________hết nguyên văn___________________________

--------------------lời nói của tác--------------------

Chương này hơi dài nhỉ.

Nhưng mà cuối cùng thì Thanh Thiên cũng gặp được nhạc phụ tương lai rồi.

Có nguyên đoạn nguyên văn dài thòn lòn nữa. Lúc đầu tao không định ghi cái đó đâu mà thấy ghi cũng không sao tại nếu không muốn thì tụi bay có thể lướt.

À, bổ túc kiến thức cho ai chưa biết :

Thần cảnh giới : 

Thần Quan / Tuần Liệp Giả (1 quang hoàn)
Thần bậc 3 : Tam Cấp Thần Chỉ (3 quang hoàn)
Thần bậc 2 : Nhị Cấp Thần Chỉ (5 quang hoàn)
Thần bậc 1 : Nhất Cấp Thần Chỉ / Chủ Thần (7 quang hoàn)
Thần Vương / Chấp Pháp Thần (9 quang hoàn)

Zậy nha. Hết chương rồi. Hẹn gặp lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net