chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cả bọn tập trung lại chờ Viện trưởng đến. Trừ bỏ Đái Mộc Bạch đang đi gọi Chu Trúc Thanh.

  Đợi khoảng vài phút, Đái Mộc Bạch mang theo Chu Trúc Thanh chạy đến. Chu Trúc Thanh rõ rang vẫn luôn giữ khoảng cách với hắn mà Đái Mộc Bạch sắc mặt đã cho thấy sự khó khăn.

Áo Tư Tạp vưới dáng vẻ hả hê cười nói: 

- Xem ra Đái lão đại cũng phải nếm mùi thất bại a. Hắn đối với tán gái cũng có không ít thủ đoạn mà lần này đã bị đả kích lớn rồi.

- Nha~ ta đồng tình với ngươi a Tiểu Áo. Lần này nghĩa huynh chịu khổ rồi, há há~

  Tiểu Phù không mặn không lạc thêm chút dầu vào câu nói của Áo Tư Tạp. Rất vui sướng mà cười trên đau khổ của người khác.

  Áo Tư Tạp cùng Tiểu Phù kẻ tung người hứng khiến Đái Mộc Bạch chỉ hận không thể bẻ gãy cổ hai người.

  Trong lúc bọn họ còn đang tán gẫu thì một người trung niên đi từ hướng thao trường tới.

  Nhìn thấy người đang đi tới, Đường Tam và Tiểu Vũ rất sửng sốt. Người đến khoảng chừng 50 tuổi, vóc người to lớn, khuôn mặt dài và rất đặc biệt, chiếc cằm nhô về phía trước, gò má rộng, khuôn mặt giẹt và cái mũi khoằm. Nếu muốn lấy một đồ vật để mà hình dung thì có lẽ là có chút going một chiếc giày. Mặc dù nhắm mắt đi lại đây nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác vài phần xảo trá. Trên mặt đeo một chiếc kính màu đen.

Tiểu Vũ kinh ngạc nói: 

- Đây chả phải là gian thương đại thúc sao?

  Áo Tự Tạp giật mình nói:

- Cái gì gian thương đại thúc? Ông ấy chính là viên trưởng của chúng ta, chính là người sáng lập Sử lai Khắc học viện. Tứ nhãn miêu ưng Phất Lan Đức bảy mươi tám cấp hồn thánh. So với Triệu sư phụ còn mạnh hơn. Hơn nữa ông ấy con có phi hành thú vũ hồn. Trong giới chiến hồn sư mà nói là rất hiếm thấy. Tên bàn tử này chính là đệ tử chân truyền của ông ấy.

  Tiểu Vũ thì thào nói: 

- Còn may, chỉ là cấp 78, thật không ngờ. Cái câu nói chỉ thu quái vật, không nhận người bình thường kia lại xuất ra từ miệng ông ta. Hương tràng thúc thúc, trong học viện của chúng ta không có hồn sư cấp bậc hồn Đấu La sao?

  Áo Tư Tạp lắc lắc đầu nói: 

- Xin ngươi đừng gắn hương tràng với Áo Tư Tạp. Ngưởi tưởng hồn đấu la là người bình thường chắc? Nơi nào cũng có chắc. Cả đại lục này cùng lắm đạt đến hồn đấu la cấp bậc cũng không tới trăm người. Họ đều là những người nắm chức vụ quan trọng của đế quốc và có người khi còn là hoàng đế. Về phần phong hào đấu la hai đại đế quốc mỗi bên cũng chỉ có tầm mười người mà thôi. Đó là điều mà ai cũng biết.

  Tiểu Vũ tựa hồ thở phào nhẹ nhỏm.

- Vậy là tốt rồi

  Tiểu Phù đứng bên cạnh Tiểu Vũ, có hơi liếc nhìn nàng một cái nhưng cũng nhanh chóng rời tầm mắt đi.

  Đường Tam liếc nhìn Tiểu Vũ một cái.

-  Tiểu Vũ, ngươi làm sao vậy? 

  Tiểu Vũ lắc lắc đầu có chút che dấu nói:

-  Không có gì. Tiểu tam, ngươi nói vị gian thương đại thúc này có hay không nhớ rõ chúng ta?

  Đường Tam cười khổ nói: 

- Mới qua hai ngày, hẳn là hắn không quên được chúng ta, bất quá, nếu hắn là viện trường, hẳn sẽ không so đo việc ngươi mạo phạm hắn

  Áp Tư Tháp hắc hắc cười nhẹ giọng nói: 

- Lần này ngươi sai rồi, Phất Lan Đức viện trường của chúng ta là một người thù dai. Đương nhiên, ưu điểm lớn nhất của lão chính là lấp liếm điều sai trái của mình.

  Chính tại lúc này thì ánh mắt của Phất Lan Đức hướng về bọn hắn, vừa lúc dừng lại tại Áo Tư Tạp trên người, trong mắt hiện lên một tia trầm ngâm quang mang.

  Áo Tư Tạp kinh hãi thất sắc.

- Chết rồi, ta nói có thể bị lão nghe đươc, lần này thảm thật rồi.

- Hm... Ta nghĩ là rất thảm với đúng.

  Tiểu Phù xoa cằm, chỉ lầm bầm trong miệng nên không có ai nghe thấy.

  À không... Không hẳn là tất cả khi mà Đường Tam luôn chú ý đến cô. Hắn nhìn cô, khoé miệng hơi nhếch lên.

  Phất Lan Đức đi tới trước mặt tám tên đệ tử, dừng lại cước bộ. Âm thanh khan khan mang vài phần từ tính vang lên

- Năm nay rất tốt, chúng ta lại có thêm năm tên tiểu quái vật. Ta, Sử lai khắc học viện viện trường – Phất Lan Đức, đại biểu học viện chào mừng các người đến. Sau đó, các ngươi mỗi người một trăm kim tệ đóng cho Lý sư phụ phụ trách tài vụ. Mộc Bạch. 

- Viện Trường.

 Đái Mộc Bạch tiến lên một bước, hắn tựa hồ rất tôn kính, thậm chí mang theo vài phần sùng bái. Một điều khiến Tiểu Phù khá ngạc nhiên khi mà vị nghĩa huynh này của cô rất ý khi xem trọng người nào đó, chứ đừng nói chi là cái biểu cảm tôn kính này.

  Phất Lan Đức nói: 

- Lại có thêm năm học đệ, học muội, ngươi mang học viện quy củ nói cho bọn họ. Sau đó các ngươi tự trở về nghỉ ngơi, làm cho trạng thái của mình khôi phục lại tốt nhất trình độ. Buổi dạy đầu tiên tại buổi tối sẽ bắt đầu. Áo Tư Tạp, người cùng Trữ Vinh Vinh ngoại lệ, hai người các ngươi đi theo ta.

  Sắc mặt Áo Tư Tạp đột nhiên trùng xuống, có vẻ không cam lòng, không nguyện ý đi tới trước mặt Phất Lan Đức hành lễ. Nhưng khi thấy Trữ Vinh Vinh đi tới bên người hắn, sắc mặt mới trở nên tốt lên một chút.

  Tiểu Phù như đọc được suy nghĩ của Áo Tư Tạp, liền ban cho hắn ánh mắt ' Đồ mê gái ' khiến Áo Tư Tạp không biết nói gì.

  Riêng về Đường Tam khi thấy Tiểu Phù nhìn Áo Tư Tạp chằm chằm như vậy liền mạc danh kỳ diệu cảm thấy khó chịu. Nhưng rất nhanh liền bị hắn bỏ qua một bên.

  Phất Lan Đức phất tay nói: 

- Những người khác có thể đi nghỉ ngơi. Nhớ kỷ, trước lúc trời tối, làm cho chính mình đạt tới trạng thái tốt nhất, đừng trách ta không có cảnh tỉnh các ngươi. Phương pháp dạy của học viện khác với các nơi khác, các ngươi thậm chí có thể gặp nguy hiểm.

  Chu Trúc Thanh đi không có quay đầu lại, Đái Mộc Bạch lần này cũng không có đuổi theo. Tốc độ của Mã Hồng Tuấn cũng rất nhanh, đảo mắt tựu không thấy bóng người.

  Tiểu Phù cũng không vội rời đi, cô muốn nhìn trước mắt vị viện trường này như thế nào giáo học, vũ hồn của Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh đều là phụ trợ loại, đây là nguyên nhân bọn cô không tham gia khóa học buổi tối. Huống chi cô cũng thấy hứng thú với người có thể khiến Đái Mộc Bạch nghe lời như vậy.

  Tiểu Vũ thấy cô không đi cũng ở lại xem. Mà Tiểu Vũ không đi, tự nhiên Đường Tam cũng không rời đi, đứng giữa hai người lẳng lặng quan sát.

  Phất Lan Đức cũng không thèm để ý, hướng về Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh nói: 

- Mỗi người đều có phương pháp tu luyện riêng của mình, Vũ hồn bất đồng, phương thức tu luyện cũng bất đồng. Tại Đấu La Đại lục, cơ hồ hoàn toàn không có giống nhau vũ hồn, cho nên, học viện dạy các ngươi cũng không phải như thế nào để tu luyện vũ hồn, mà là sử dụng vũ hồn như thế nào. Như vậy làm sao chiến đấu trong tương lai, có thể tốt nhất bảo tồn chính mình, phụ trợ chiến hữu.

  Phất Lan Đức nói làm Đường Tam thấy có chút quen thuộc, cẩn thận cân nhắc, đại sư tựa hồ cũng nói qua cùng loại. Chỉ là đại sư nói so với Phất Lan Đức càng thêm tường tận mà thôi.

  Tiểu Phù hơi híp mắt, lâu rồi cô không nghe câu này a~

  Áo Tư Tạp tựa hồ đã nghe qua, cúi đầu không ý kiến. Trữ Vinh Vinh nhưng lại đồng ý gật gật đầu.

  Phất Lan Đức tiếp tục nói:

- Hai người các ngươi đều là phụ trợ hồn sư, một người thuộc phụ gia thuộc tính, người còn lại thuộc thực vật hệ vũ hồn. Giống các ngươi như vậy hồn sư, bất luận là ở trên chiến trường hay là ở lúc bình thường bên người đều cần phải có sự bảo vệ của đồng bọn, nếu không, các ngươi rất khó tồn tại. Áo Tư Tạp, ngươi nói cho ta biết, làm một gã phụ trợ loại hồn sư, như thế nào tại trên chiến trường mới tốt nhất bảo tòan chính mình? 

  Áo Tạp Tư không chút do dự nói:

- Chỉ có khả năng trốn sau lưng đồng đội, lợi dụng tất cả địa hình, kiến trúc xung quanh để tránh né phong hiểm, để có thể rời xa khu vực nguy hiểm.

  Phất Lan Đức gật đầu nói: 

- Nói rất đúng, nhưng có một điểm ngươi không có nói ra. Làm một gã phụ trợ hồn sư, chạy trốn vốn là một tố chất cần thiết, phụ trợ hồn sư mà không thể chạy trốn, đó không phải là một hồn sư tốt. Mà chạy trốn cần cái gì? đó chính là thể lực. Mặc dù thân là hồn sư, có tự thân hồn lực phụ trợ, thân thể của các ngươi so với người bình thường mạnh hơn một chút, nhưng địch nhân đối mặt với các ngươii đều là chiến hồn sư. Bởi vậy, làm một gã phụ trợ hệ hồn sư, các ngươi đồng dạng cần phải tiến hành rèn luyện thể lực. Mấu chốt thời khắc, các ngươi có thể chạy thêm nhiều từng bước, có thể sống sót.

  Áo Tư Tạp đối với Phất Lan Đức hiểu rất rõ, nghe lão nói vậy trong lòng âm thầm cười khổ, xong rồi, hôm nay chắc nếm không ít đau khổ.

  Tiểu Phù: Khổ cực ngươi a Tiểu Áo~

  Áo Tư Tạp: Đừng tưởng ta không biết ngươi đang cười trên sự đau khổ của ta nhé!

_____________ còn tiếp ____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net