Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên trời có một vật thể bay không xác định được là gì, nhưng nhìn thì có lẽ là một con vật đang chở ba người trên lưng. Bất ngờ có một người từ trên cao nhảy xuống, còn có kèm theo hiệu ứng tiếng kêu thảm thiết. Vật thể người đó ngã lên một vật thể người khác dưới mặt đất. Hai người ngồi trên lưng con vật kia thì chỉ nhìn xuống dưới, một cười một vô biểu cảm.

“Ta làm vậy, ngươi không có giận chứ, Tiêu Dao?”

“Sao lại giận, ta còn phải cảm ơn ngươi nữa. Ta dẫu sao cũng lười sử dụng đấu khí, nhảy xuống thế này cũng tiện”

Nói xong y đứng dậy, co giãn gân cốt

“Thôi, ta phải nhảy xuống. Hẹn ngày gặp lại, Tiểu Y Tiên”

“Ân, hẹn ngày gặp lại!”

Y chọn một vị trí trên đất rồi cứ vậy nhảy xuống, rơi từ trên độ cao như vậy nhưng Tiêu Dao lại có thể giữ thăng bằng rất tốt. Khi gần đến mặt đất thì dưới chân y xuất hiện một ngọn gió, đỡ lấy y, làm cho việc tiếp đất của y vô cùng nhẹ nhàng chứ không có như ai kia.

“Tiêu Dao ca, cứu ta!”

Tiêu Dao nhìn Tiêu Viêm đang bị một cái dây kì quái trói lại, cầm dây là một cô gái xinh xắn bên cạnh còn có một cô gái khác.

“Họa ngươi gây ra thì tự ngươi chịu, đừng có tìm ta”

“A, Tiêu Dao ca...” Tiêu Viêm khóc hai dòng nước mắt

Thấy thời gian không còn nhiều, cô gái kia lấy đi nạp giới có chứa Dược lão trong đó, trước khi rời đi có nói

“Bổn cô nương hôm nay có việc quan trọng! Tạm tha cho ngươi! Nhưng nạp giới này phải thuộc về ta! Coi như bồi thường.”

“Nhớ kỹ, ta là luyện dược sư Lâm Phỉ đại tỷ! Sau này gặp ta nhớ tránh xa, biết chưa?”

Dược lão bên trong nạp giới hét lên

“Đồ nhi! Cứu vi sư!!”

Sự việc diễn biến rất nhanh và gọn khiến Tiêu Viêm chả kịp tiếp thu một tí gì. Tiêu Dao đành phải cởi trói cho hắn rồi kiếm một chỗ nghỉ đỡ qua đêm.

Sáng hôm sau thì cả hai cùng đi đến một nơi gọi là luyện dược sư công hội. Trong khi Tiêu Viêm đang nói mỏi miệng với tên lính canh thì Tiêu Dao lại rất nhàn nhã ngồi đó tu luyện đấu khí. Đang lúc tu luyện thì Tiêu Viêm tóm lấy y chạy vèo vào bên trong, Tiêu Dao rất muốn chửi bậy đấy.

Chạy một hồi đến chỗ đăng kí thì Tiêu Viêm mới thả Tiêu Dao ra

“Ta muốn tham gia khảo hạch luyện dược sư!”

“Ngươi có thư giới thiệu của sư phụ không? Nếu không có sẽ không được tham gia đâu”

“Đạo sư của ta bị cướp mất rồi! Làm sao có giấy giới thiệu đây!”

“Không có thì lần sau hãy tới nha! Khảo hạch luyện dược sư 2 năm một lần, khi đó đừng quên!”

Tiêu Dao nghe đến thư giới thiệu thì nhớ tới một thứ mà Vân Vận đưa cho y, đưa nó đến trước mặt người đăng kí

“Hắn có! Ngươi xem thử đi, là thư tiến cử của Đan Vương Cổ Hà”

Lúc này một lão nhân xuất hiện từ phía sau, khi nghe tới thư tiến cử của Đan Vương Cổ Hà thì lão nhân ấy muốn xem

“Thư tiến cử của Đan Vương Cổ Hà sao? Lão phu có thể xem thử không?”

Tiêu Dao không ngần ngại đưa bức thư ấy cho lão nhân kia xem, vừa mở ra thì đấu khí ngưng tụ thành văn tự. Kỹ xảo sử dụng đấu khi hoàn hảo này thì...không phải Đấu Hoàng thì không thể làm nổi

Lại liếc mắt nhìn sang Tiêu Dao cùng với Tiêu Viêm, sau đó mới thốt lên

“Lão phu là hội trưởng của chi nhánh luyện dược sư công hội này! Phật Lan Khắc. Hai ngươi tên là gì?”

“Ta tên Tiêu Viêm, người bên cạnh là Tiêu Dao ca. Phật Lan Khắc hội trưởng, xin cho ta tham dự luyện dược sư khảo hạch”

“A! Coi như là ngoại lệ, các ngươi đi theo ta”

Đại sảnh luyện dược sư công hội ồn ào tấp nập người với người. Có thể thấy kì khảo hạch lần này không tầm thường tí nào. Lúc mà còn đang quan sát xung quanh thì có tiếng Dược lão ở gần đó vang lên, Tiêu Viêm ngó đông ngó tây thì mới thấy được cái nữ nhân Lâm Phỉ khi nãy.

“Ê!”

“Tên khốn nạn! Là ngươi? Ngươi làm sao vào đây được? Hôm nay là ngày bổn tiểu thư khảo hạch nhị phẩm luyện dược sư, còn không mau biến đi! Bằng không ta...”

“Trả nạp giới cho ta, rồi ta đi!”

“Hê! Cái nhẫn rẻ rách này quan trọng với ngươi vậy sao? Ta không trả đấy! Làm gì được nhau?” Nàng ta dùng điệu bộ chọc tức Tiêu Viêm, còn xoay cái nhẫn mấy vòng nữa.

“Xú nha đầu!”

Cái nạp giới vẫn bị xoay liên hồi cho tới khi bị bàn tay của Tiêu Dao nắm lấy, Lâm Phỉ giật mình một cái, sau đó là đỏ mặt. Mỹ nam đứng gần như vậy không đỏ mặt thì nàng còn là con gái sao.

“Trả nạp giới lại cho hắn đi!”

“Du.....Dựa vào đâu mà ta phải nghe ngươi?”

“Trả nạp giới cho hắn, coi như là ta thế chỗ cái nạp giới này đi!”

“Được thôi” Lâm phỉ không nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay, một cái nạp giới rẻ rách mà đổi được một mỹ nam thì ngại gì không đổi

“Tôi không đồng ý, Tiêu Dao ca, huynh không đổi được!”

“Hứ! Không tới lược ngươi quyết định”

Lâm Phỉ ném nạp giới trả về cho hắn sau đó khoác tay của Tiêu Dao bước đi.

Tiêu Viêm tức đến mức muốn chém tay của Lâm Phỉ vì dám chạm vào y, Dược lão từ trong nói với hắn

“Y là đang thử thách ngươi đấy. Nếu muốn y quay về thì ngươi phải thắng được chức luyện dược sư nhị phẩm.”

“Được thôi!”

Tiêu Viêm hừng hực lửa chiến đấu, trong khi đó thì Lâm Phỉ không ngừng ríu rít bên Tiêu Dao khiến cho lỗ tai y như muốn nổ tung. Mãi cho đến có thông báo khảo hạch bắt đầu thì y mới được buông tha cho. Qủa thật thì bây giờ y đã thấm nhuần câu nói “ Phụ nữ là sinh vật phiền phức” rồi. Nói nhiều như vậy thì y thật sự chịu không nổi, ở với Tiêu Viêm còn sướng hơn nhiều.
Trong các đề thi được đưa ra thì Tiêu Viêm phải luyện một tam phẩm đan dược, vốn tưởng là cái gì lớn lao nhưng mà không ngờ cái tên khiến hai người đắc ý vô cùng.

Dưỡng Lạc đan.

Theo như Tiêu Dao nhớ thì Tiêu Viêm hắn lúc ở ma thú sơn mạch luyện suốt. Thế thì cái danh hiệu luyện dược sư nhị phẩm về tay Tiêu Viêm chắc rồi, khảo hạch làm chi nữa.

Tiêu Dao ngáp một cái thật dài, Phật Lan Khắc thấy vậy mới hỏi y

“Cậu có vẻ không quá lo cho bạn mình nhỉ?”

“Hở!? Tên ngốc đó!? Nếu hắn mà không luyện được đan dược đó thì ta mới lo”

“Cậu sợ không thể trở về với cậu ta à?”

“Không!” Tiêu Dao đáp lại “Ta lo là hắn sẽ cướp người rồi bỏ chạy”

Phật Lan Khắc cùng Áo Thác không hiểu được điều mà Tiêu Dao đang nói đến. Lâm Phỉ cùng với chị em của nàng Lôi Mị không thể thành công luyện ra được đan dược, nhưng bên của Tiêu Viêm thì khác. Tuy sử dụng sai ma hạch nhưng lửa trong đỉnh của hắn lại cháy lên rất lớn nhưng mà không có hiện tượng bị nổ mà ngược lại còn cho ra hai thành phẩm vượt ngoài cả mong đợi.

Một cái là cực phẩm Dưỡng Lạc đan, cái còn lại thì không có biết.

“Nhị vị đại sư! Xin hỏi ta có đủ tiêu chuẩn nhận danh hiệu nhị phẩm luyện dược sư chưa?”

Tiêu Dao cầm viên đan màu trắng lên xem thử, nó là tổng hợp của những dược liệu còn sót lại nhưng mà cái này có tác dụng gì thì y không có biết.

“Còn viên này thì sao?”

“A, cái đó thì....chắc vẫn cần Lâm Phỉ tiểu thư ra tay kiểm chứng công hiệu!” Cái cách né tránh ánh mắt của Tiêu Viêm rất là đáng ngờ

“Hả? Kiểm chứng cái đầu ngươi đó! Ai mà biết ngươi luyện ra cái của nợ gì? Lỡ là xuân dược thì sao? Đừng mơ!”

Lâm Phỉ thì từ chối nhưng Lôi Mị thì không nghĩ như vậy, nàng lấy ngay cái viên dược trắng đó rồi nhét nó vào miệng Lâm Phỉ cho đến khi nào nàng ta nuốt nó. Lâm Phỉ đột nhiên cảm thấy trong người của mình có biến đổi sau đó ngực của nàng ta bất ngờ to ra. Mọi người nhìn thấy mà hết hồn, nhất là Tiêu Dao, ban nãy y đã tính nuốt nó rồi.

Tiêu Viêm lúc này đột nhiên thấy một thứ sáng loáng xuất hiện, hắn đưa tay ra chụp lấy, là cây Thanh Phong của Tiêu Dao.

“Tiêu Viêm, ngươi mưu tính từ trước rồi phải không?” Tiêu Dao đen mặt hỏi hắn

“Không có, ta không có” Tiêu Viêm cật lực chặn lấy thanh kiếm muốn chém mình

“Đừng có giảo biện. Ban nãy khi ta hỏi thì ngươi cứ né tránh ánh mắt, ngươi có biết ta xém tí đã cho nó vào miệng rồi không?”

“Cho..cho vào miệng....” Trong đầu Tiêu Viêm chợt hiện lên một cái suy nghĩ, sau đó thì máu mũi hắn chảy xuống.

Tiêu Dao nhìn thấy là biết hắn đang có cái suy nghĩ đen tối, y giận dữ đóng băng luôn hắn, mặc kệ hắn có muốn giải thích thế nào.

Dùng hỏa của mình để thoát ra, hắn cũng không quên hướng tới Lâm Phỉ mà đòi lại người nhưng mà nàng nhất quyết đòi thuốc giải mới trả người nên đành phải nhờ Phật Lan Khắc giải quyết

“Hahaha! Hôm nay được đại khai nhãn giới, loại sự tình thú vị thế này, lần đầu tiên mới được gặp!”

“Ngươi hoàn toàn đạt tiêu chuẩn của nhị phẩm luyện dược sư, còn vượt trội hơn nữa là đằng khác...Xin chúc mừng ngươi thông qua, nhị phẩm luyện dược sư 19 tuổi, đúng là nhị phẩm luyện dược sư trẻ nhất trong lịch sử”

Phật Lan Khắc hết lòng khen ngợi hắn trong khi Tiêu Dao thì vẫn còn giận nên không thèm để ý đến. Lúc này Tiêu Viêm mới nhớ tới vấn đề cần thiết nhất

“Xú nha đầu! Ngươi thua rồi, mau đem Tiêu Dao ca trả lại cho ta”

“Không trả! Lão sư, chính là tên này đã thả tên trộm Sinh Linh thảo trong bảo tàng của người đi đó!”

Tiêu Viêm ấp úng không biết phải giải quyết tình hình như thế nào, hắn đưa mắt cầu cứu với Tiêu Dao nhưng chỉ nhận lại sự lạnh nhạt cùng với câu

“Họa mình gây, tự mình gánh!”

Bạn nhỏ Tiêu Viêm thấy bị tổn thương sâu sắc, cầu an ủi! 

------------------------------

Lưu ý: Truyện của ta không có drop, không có drop, không có drop. Nhớ chưa!!! Chuyện quan trọng ta nói ba lần rồi đó. Ai mà vô comment hỏi có drop truyện hay không là ta drop thiệt luôn á nha.

Tác giả nói được làm được.

Nhớ đó! Ta không có drop truyện.

Tác giả: Hannah (Lạc Ẩn)

Nguồn: Wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net