Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở ngoại thành thạch mạc khoảng mười lăm dặm. Thanh Lân dựa vào khả năng của nàng, dẫn mọi người đến nơi có dị hỏa.

"Thiếu gia, là ở chỗ này."

Thanh Lân vui mừng chỉ tay xuống phần cát có khí tức của dị hỏa. Trái với vẻ vui mừng của Thanh Lân thì những người khác trong đoàn có vẻ không tin tưởng nàng. Cả thái độ và gương mặt đều chất vấn nàng.

"Ngươi chắc chứ!"

Thanh Lân có hơi buồn lòng một chút, nhưng là có một bàn tay đặt lên đầu nàng, xoa xoa khen ngợi.

"Được rồi! Thanh Lân đã làm rất tốt. Việc còn lại để cho ta."

Nói xong, Tiêu Dao bước đến chỗ nàng vừa chỉ. Đấu khí màu đỏ hiện lên trên tay, Tiêu Dao đặt tay lên mặt cát rồi đưa đấu khí xuống dưới, thử xem có thể cộng hưởng được với hỏa nguyên tố không. Và quả thật là ghê rợn. Sa mạc vốn là thuộc tính thổ, càng xuống sâu thì thổ nguyên tố càng phải đậm đặc. Vậy sâu xuống dưới, hơn mười thước đất lại tràn ngập hỏa nguyên tố. Nếu không dò la thì quả thật không biết được.

"Đúng chỗ rồi! Tiêu Viêm, giải quyết đi."

"A Dao cứ để đó cho ta."

Từ ngày được y cho phép, Tiêu Viêm ngày càng lớn mật. Bất kì thời điểm nào, bất kể ở đâu, chỉ cần gọi được là hắn chả ngại ngần gì mà gọi thẳng ra. Và tây nhiên, người duy nhất mặt ửng hồng xấu hổ chính là y.

"Cơ mà phải đào cỡ bao nhiêu?"

"Cứ nhắm hơn mười thước mà đào."

"Được, xem thiếu gia ra tay đây!"

Hắn nhảy lên trời, tay xoay xoay Huyền Trọng Thước, dị hỏa tử sắc tỏa ra theo vòng xoay của hắn.

"Tất cả tránh ra!"

Thật ra thì ngoại trừ Tiêu Dao ra thì chả ai đoán được hắn sẽ chơi theo kiểu này. Mà Tiêu Dao thì bày tỏ - Ta đã quá quen rồi!

Chiêu thức Diễm Phân Phệ Lãng Thước này của hắn hoàn toàn biến chỗ vừa đứng thành một cái hố to và rộng. Cả đám người rớt xuống dưới xém tí bị cát chôn vùi, mà cho dù chưa bị chôn vùi thì cũng ăn mất một họng cát rồi.

"Tiểu Viêm Tử!! Ngươi điên con mẹ nó rồi!! Khặc khặc!!!"

Tiêu Lệ phun ra một đống cát còn tồn đọng trong họng, vừa phun vừa chửi tên đệ đệ tốt của hắn. Mà trong khi đó, vị đệ đệ tốt kia đang bị chính cái hố cát của mình chôn vùi.

"Ứ....a....ứu...a......"

Tiêu Dao chán ghét nắm chân hắn kéo ngược lên. Việc đầu tiên mà Tiêu Viêm làm đó chính là phun mớ cát trong miệng hắn ra ngoài.

"Cảm ơn, A Dao."

"Tự mình hại mình, thật không còn gì để nói."

"Hì hì."

"Nhị vị thiếu gia! Mọi người! Nhìn kìa!!"

Dưới tầm nhìn ngược của Tiêu Viêm thì cái hố lớn mà hắn vừa đào đã làm lộ ra một đống thông đạo dẫn đến dị hỏa. Cơ mà nhiều quá làm hắn chẳng biết cái nào mới là cái nào.

"Rồi sao mà tìm đâu trời!"

Hắn ai oán nói. Còn chưa kịp thốt ra câu than thở thứ hai thì Thanh Lân nói.

"Là ở đây! Ta cảm giác được vết tích mà nữ vương Mỹ Đỗ Toa để lại."

Xem ra Tiêu Viêm đã quên mất năng lực lợi hại của Thanh Lân rồi. Tiêu Dao xoa đầu khen ngợi nàng. Sau đó, y quay sang thì thầm với Tiêu Lệ một điều gì đó. Chỉ thấy cả hai trao cho nhau một nụ cười sặc mùi kẻ ác. Tiêu Viêm nhìn mà thấy lạnh sống lưng. Sau khi đã bàn giao ổn thỏa chuyện bên ngoài thì bốn người Tiêu Viêm, Tiêu Dao, Thanh Lân và Tiêu Đỉnh bước vào trong.

Phải nói rằng rắn là loài khôn khéo nhất thế giới. Không chỉ tạo ra thông đạo đánh lừa khả năng suy đoán của con người, mà bên trong còn tạo ra thêm mấy cái nữa. Cũng may là có Thanh Lân đi chung chứ nếu không là cả bọn có tìm tới năm sau cũng không thấy đường dẫn đến chõ dị hỏa.

Thanh Lân hào hứng chỉ đường cho mọi người. Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy mình có ích cho mọi người như vậy nên càng hăng hái đi trước tìm đường.

"Đây là chỗ quái nào, càng đi sâu thì càng nóng!"

Tiêu Viêm phe phẩy tay quạt tí gió cho mát. Trong khi đó thì Tiêu Dao rất hồn nhiên mà thổi gió cho y và Tiêu Đỉnh.

Chả sao, Tiêu Viêm có thể chịu được. Hắn quen rồi!

"A!!!!"

Tiếng của Thanh Lân vang lên làm cho ba người phía sau giật mình. Tiêu Dao và Tiêu Viêm lao về phía trước, chỉ vừa mới đến nơi thì bị một thứ áp lực nè nặng lên tâm trí, lờ mờ bóng dáng hiện lên trước mắt. Tiêu Dao biết bản thân bị dính ảo giác, y dồn đấu khí vào tay rồi đấm vào bụng mình một cái thật mạnh. Cơn đau chân thật đưa y thoát khỏi ảo giác kia.

Y liếc mắt nhìn sang Tiêu Viêm bên cạnh, hờ hờ, vẫn còn bị ảo giác đó mê hoặc. Y vươn tay cấu một cái vào tay hắn, hắn giật mình la lên oai oái, vừa kêu vừa xoa chỗ bị đau.

"Sao lại cấu tay ta?"

Bị dính ảo giác còn hỏi ngược lại y, tên này cố tình chọc tức y đúng không?

Không thèm nói cho hắn biết vì sao, y một mạch đi về phía trước. Tiêu Viêm còn ngu ngơ chưa hiểu chuyện quái gì đang diễn ra. Chỉ khi được Tiêu Đỉnh và Thanh Lân giải thích thì hắn mới hiểu, lại ai oán thở dài. Oán tới mức mắng luôn cả Mỹ Đỗ Toa vì sao còn lưu lại khí tức, khiến cho hắn bị dính ảo giác. Hắn rối rít chạy theo muốn dỗ y, nhưng mà khung cảnh trước mắt hoành tráng đến mức khiến hắn kinh ngạc. Trước mặt là một biển dung nham đang sôi ùng ục. Hứng thú trước một biển dung nham như thế này, Tiêu Viêm quyết định làm chuyện khiến hắn hào hứng nhất.

"Ta đi dò xét một chút! Đại ca ngươi nhớ bảo vệ tốt Thanh Lân, A Dao thì....."

"Hừ!" Tay khoanh, mặt xoay, ứ thèm nhìn.

"A ha ha, ta sẽ chuộc lỗi sau..."

Hắn bước tới gần thêm mấy bước, còn chưa có kịp làm gì thì từ phía sau lưng, một thứ gì đó trồi lên. Một con rắn hai đầu cao, to, khổng lồ đang nhe răng với hắn. Một đầu nhào lên muốn ăn tươi nuốt sống hắn, đầu còn lại thì thổi ra một làn hơi lửa. Quả là phối hợp vô cùng ăn ý. Nhưng Tiêu Viêm không có phế đến mức không tránh được. Chỉ với việc mỗi ngày luyện tập với Tiêu Dao là hắn muốn chết lên chết xuống cả người rồi. Cái thứ này á hả, chỉ là hàng cùi bắp với hắn.

Phi hành đấu kĩ xuất kích, Tiêu Viêm bay lượn né tránh vô cùng lợi hại. Tiêu Đỉnh thì khen không hổ danh là đệ đệ ta, Thanh Lân thì một lòng mang ý ngưỡng mộ. Song đầu xà thấy con mồi cứ bay lượn thật là thấy ghét, quyết định hai đầu cùng phun lửa, nướng cho "cái thứ" bay lượn đó thành gà quay luôn. Tiêu Viêm thì vừa bay vừa cầu cứu Dược lão, ấy vậy mà Dược lão lại như một bình luận viên chuyên nghiệp vậy, nói rất hăng say.

Hắn sai rồi! Hắn không nên chọc giận A Dao. Nghiệp ơi đừng quật hắn nữa.

"Không được giết!!"

Ánh sáng xanh phát ra từ người của Thanh Lân, Tiêu Dao nhếch miệng cười. Y chính là chờ thứ này, ngay từ đầu thì y đã biết Thanh Lân không phải một nữ hài tử bình thường. Muốn kích thích năng lực của nàng thì chỉ có thể kích thích ý muốn bảo vệ trong nàng.

"Súc sinh, còn không bái kiến chủ nhân!"

Okê, lời thoại này quen quá, Tiêu Dao thầm nghĩ.

Trên trán của Song đầu xà xuất hiện một kí hiệu nhìn như cỏ ba lá, chẳng mấy chốc nó ngoan ngoãn lạ thường. Song đầu xà quấn lấy nàng với một vẻ mặt trong như con cún đang làm nũng với chủ, dù rằng nó là rắn.

Tiêu Viêm cảm thấy nhân sinh thật kì lạ, tam quan của hắn sắp đổ vỡ đến nơi rồi.

Cái con đang nũng nịu trước mặt hắn là con gì vậy? Lươn à!? Vậy cái thứ truy cùng đuổi tận muốn giết hắn là gì? Ảo giác á? Ai đó tát cho hắn tỉnh với.

"Ngoan, Tiểu Tinh không được làm hại các vị thiếu gia và đoàn trưởng."

Ôi cảnh tưởng thật khó mà miêu tả.

Sau một vài cái xoa đầu, rồi âu yếm, Thanh Lân như phát hiện ra điều muốn tìm, nàng liền nói ngay cho mọi người.

"Thiếu gia, Tiểu Tinh biết vị trí của dị hỏa ở đâu."

"Nó biết nói hả!?"

Tiêu Viêm tỏ vẻ nghi ngờ, bị Tiêu Dao cốc đầu cho một cái còn bị con Song đầu xà đó tặng cho cái nhìn không hề thân thiện. Cơ mà vì còn có Thanh Lân ở bên cạnh, chứ nếu không là lại có một màn "đố anh bắt được em" diễn ra.

"Tiểu Tinh nói dị hỏa ở sâu trong dung nham, nó tình nguyện dẫn đường cho thiếu gia."

Hồi nãy đòi cắn bây giờ đòi dẫn đường, con này là con lươn thiệt rồi!

Mà khoan, nó dẫn đường rồi có hạ sát hắn không?

"Thật không? Hay là muốn nhân cơ hội diệt trừ ta."

Song đầu xà bày tỏ thái độ — Ngươi không tin ta cũng chịu. Giỏi thì tự xuống đó mà tìm.

Còn đang phân vân suy nghĩ thì có một bàn tay kéo mặt của hắn quay về sau. Chỉ thấy gương mặt phóng to của Tiêu Dao trong chốc lát, sau đó là hàng mi cong dài của y. Cảm giác ươn ướt lại còn mềm mại ở trên môi làm đình chỉ mọi hoạt động của hắn. Tiêu Viêm đơ ra không biết nên làm gì, trong khi đó, Tiêu Dao hai má ửng hồng như thiếu nữ mười tám còn e ngại, khó khăn nói ra một câu với hắn.

"Ngươi....xuống dưới.....nhớ cẩn thận. Ta....ở trên này....chờ."

Trời má nó, lại cơm chó.

Tiêu Viêm lâng lâng trong người, mặt như tên mới biết cách phê thuốc mà bước chậm rãi tới chỗ mép đứng bên bờ. Người khác không biết còn tưởng hắn muốn tự sát nữa chứ!

Dưới sự bảo kê của Dược lão cộng thêm món quà tinh thần đến từ Tiêu Dao. Tiêu Viêm khẳng định trăm phần trăm hắn sẽ trở về an toàn và đem quà về cho ái nhân của hắn.

Tiêu Viêm lặn xuống chưa được bao lâu thì từ sau lưng có âm thanh của tiếng bước chân vang lên, còn kèm theo tiếng kéo lê của một thứ gì đó rất nặng.

"Mệt chết ta rồi, Tiểu Dao Tử!"

Tiêu Lệ bước đến với một bộ dáng mệt mỏi và uể oải. Có vẻ hắn vừa gặp chuyện khó.

"Nhị ca, mọi chuyện thế nào rồi?"

"Đệ liệu việc như thần. Vậy nên, ta cũng đâu thể làm đệ thất vọng, phải không?"

Hắn kéo ra ba tên che mặt mà hắn cực khổ lắm mới bẫy được. Chỉ thấy Tiêu Dao mỉm cười, sau đó hai người cùng nở nụ cười mang thương hiệu kẻ ác. Tiêu Đỉnh còn chưa hiểu lắm nên hỏi.

"A Dao, những người này là sao?"

"Đại ca, để ta giới thiệu huynh với các vị này. Mấy vị này đây là người của Vân Lam tông. Mục đích của họ đến đây là để cướp dị hỏa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net