Chương 24: Cái này là gen di truyền à?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian thế mà đã thêm một năm nữa, bọn cô lại cộng thêm một tuổi. 15 tuổi có Dekisugi tràn đầy nghiêm túc cũng rất ôn nhu, Shizuka ngày càng xinh cần mạnh mẽ có mạnh mẽ, cần mềm mại có mềm mại, Jaian và Suneo vẫn rất năng động như trước đây, Nobita cũng có chút thay đổi trong học tập, từ bài kiểm tra 0 điểm hiện thành 10 điểm.

Một trăm phần trăm mà làm được mười phần trăm như thế, cũng có thể xem như tiến bộ mà nhỉ...

----

"Hahaha"

Hikari phồng má không vui nhìn Jaian ôm bụng cười, Suneo thì cười tới chảy nước mắt, nói :"cười đủ chưa, tớ thấy mình vẽ có tệ đâu."

"Các cậu đừng cười nữa, tớ thấy con chim... sẻ này cũng được mà." Dekisugi trầm tư nhìn con vật trên tranh cô vẽ.

"Đây là đại bàng." Hikari có chút bất lực thở dài.

"Tớ xin lỗi." Dekisugi cười gượng ngượng ngùng gãi đầu.

"Ahahaha." Jaian và Suneo lại được một trận cười to.

"Tớ giận đó." Hikari bĩu môi nhìn hai người trước mặt.

"Hikari đừng giận nà, tớ hát cho cậu nghe nhá." Jaian đá vào chân ghế Suneo, đi tới bên cạnh choàng lấy vai Hikari nghiêng đầu cười híp mắt.

"Thôi khỏi, tớ cảm ơn." Hikari nhanh chóng lắc đầu xua tay.

"Tớ cảm thấy cậu đang ghét bỏ tớ." Jaian giả vờ đau lòng ôm ngực cúi đầu.

"Đâu có, tớ chỉ sợ cậu hát hay đến tớ buồn ngủ, tiết sau sẽ không gượng dậy nổi mất." Hikari vươn tay nắm lấy góc áo của Jaian lắc lắc, cười đến ánh mắt cong cong.

"Ôi, tớ biết rồi." Jaian được nịnh tới cười vui vẻ, bỏ luôn ý định hát dỗ cô.

Suneo và Dekisugi bên cạnh nhanh chóng thở phào một hơi, may thật Jaian không hát, nếu không người được dỗ là cô nhưng người bị tra tấn sẽ là cả lớp.

Suneo dựng ngón tay cái, ánh mắt tán thưởng quăng về phía Hikari.

"Hikari, bánh của cậu nè." Shizuka từ cửa đi vào đặt chiếc sandwich nhỏ lên bàn cô.

"Của bọn tớ đâu." Suneo chớp mắt mong chờ nhìn Shizuka.

"Không có." Shizuka về chỗ ngồi của mình nghiêng đầu cười.

"Thiên vị quá đi " Suneo bĩu môi nằm dài ra bàn.

Hikari vui vẻ cắn miếng sandwich trong ánh nhìn của Jaian và Suneo, có chút đắc ý nhướn mày nhìn hai người.

Này thì cười, sao không cười nữa đi.

Nobita vừa đi vệ sinh về nhìn ba người quay quanh bàn Hikari, ánh mắt không khỏi nheo lại, cậu chậm rãi đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, trong lòng khó chịu nhìn không khí hoà thuận này.

Lúc này chuông reo vào lớp, Suneo quay lưng lại chỉnh ghế đàng hoàng, Jaian và Dekisugi cũng quay về chỗ ngồi của mình.

Thầy chủ nhiệm bước vào, ông giao bài kiểm tra cho Dekisugi phát cho cả lớp, rồi tuyên dương thành tích xuất sắc của Dekisugi, lại cỗ vũ cho những bạn thành tích kém, không nâng cũng không đạp bất cứ ai.

Hikari nghiêng người nhìn bài kiểm tra của Nobita rồi trầm mặc, kiểu này về thế nào mẹ cũng la cho xem, mặc dù không còn là trứng ngỗng nữa, nhưng số 10 này đã bền vững rất lâu rồi.

Sau khi tất cả tiết học kết thúc, Hikari và Nobita chậm rãi về nhà, hơi liếc mắt nhìn Nobita bình thản bên cạnh, cô không nhịn được nói :"anh, mẹ đã nói. Sau khi có bài kiểm tra thì phải đưa cho mẹ xem đấy."

"Gọi Nobita." Nobita nghiêng đầu vươn tay véo má Hikari, rồi vòng tay ôm lấy vai cô nói :"chẳng phải có Doraemon đó sao, kêu cậu ấy nghĩ cách là được."

Hikari xoa bên má bị véo liếc mắt nói :"cứ ỷ vào Doraemon là không tốt đâu đấy."

"Rồi, rồi." Nobita gật đầu qua lo cho có lệ.

Sau khi về tới nhà, Nobita liền kéo lấy Doraemon hỏi mượn bảo bối, Doraemon giật giật khoé mắt lấy ra bảo bối Máy Chỉ Đạo, nói :"khi cậu không biết làm gì thì có thể rút thăm, nó có thể hướng dẫn bước tiếp theo giúp cậu."

Nobita cầm lấy bảo bối và hỏi có nên thú tội hay không, trong tít tắc Máy Chỉ Đạo rơi ra một tờ giấy, Nobita cầm lấy tờ giấy đọc :"nên thú tội vào 7 giờ tối nay."

Lúc này có tiếng bước chân nhẹ nhàng lên cầu thang, cửa phòng cạch một tiếng mở ra, mẹ Tamako đứng ngoài cửa nhướn mày nói :"Nobita nghe nói hôm nay có bài kiểm tra, nào đưa đây cho mẹ."

Doraemon phản ứng nhanh nhẹn đứng bật dậy nói :"mẹ, dưới lầu có chuông điện thoại thì phải."

Mẹ Tamako bán tín bán nghi nhưng vẫn quay người xuống lầu, Doraemon nhanh chóng lấy chong chóng tre nhét vào tay Hikari và Nobita nói :"chúng ta đi tránh mặt trước."

"Tớ sao cũng phải đi." Hikari ngơ ngác nhìn chong chóng tre trong tay,

"Vì em là đồng phạm của anh." Nobita lấy chong chóng tre trên tay Hikari đặt lên đầu cô, rồi kéo cô về phía cửa sổ bay đi.

Cả ba bay đến bãi đất trống thì đáp xuống, vừa đáp xuống không bao lâu thì Jaian xuất hiện đưa lưng về phía bọn cô, đầu Jaian hơi cúi thấp nhìn từ phía sau dường như đang tức giận.

Hikari cầm lấy Máy Chỉ Đạo hỏi nhỏ nên làm gì tiếp theo, Máy Chỉ Đạo rơi ra một tờ giấy viết 'hãy đá cậu ta một cú thật mạnh từ phía sau'.

Hikari giật giật khoé môi có chút không biết, có nên tin vào cái chỉ dẫn này không.

Nobita nhìn dòng chữ trên tờ giấy, cậu hơi nheo mắt lại sau cặp kính, rồi tiến thẳng về phía Jaian, chân vươn thẳng dùng lực đạp mạnh tới.

Hikari giật mình nhanh chóng chạy tới đỡ lấy Jaian ngã sóng soài trên mặt đất lên, hai tay cũng ôm chặt lấy tay Jaian lại, phòng khi cậu ta thẹn quá hoá giận đánh Nobita, cô dám ôm vì biết rất rõ Jaian sẽ không ra tay đánh con gái.

Jaian ôm cổ ho khan vài tiếng, rồi cười haha nói :"cảm ơn các cậu, nãy giờ tớ nghẹn viên kẹo ở cổ họng khó chịu muốn chết."

"Không có gì." Nobita vươn tay kéo Hikari về phía mình, thản nhiên cười đáp.

Hikari nhìn bóng lưng đi xa của Jaian, rồi thở dài nói :"giờ chúng ta làm gì đây, từ giờ đến 7 giờ tối còn lâu lắm."

"Chúng ta đến chỗ Suneo đi, nhà cậu ấy nhiều truyện tranh như thế, đảm bảo có thể giết thời gian nhanh chóng." Doraemon nghiêng đầu nhìn Hikari, chờ cô gật đầu rồi vươn tay nắm lấy tay cô dẫn đầu đi trước.

Nobita nhướn mày bước nhanh về trước vươn tay ôm vai Hikari, ánh mắt hơi hạ xuống liếc nhìn Doraemon.

Doraemon rùng mình nhanh chóng cúi đầu cụp mắt lặng lẽ theo sau cô và Nobita, rồi lại có hơi ngước nhìn bóng lưng Nobita không khỏi thầm nghĩ, Nobita hiện tại không giống với lúc trước tí nào cả, có đôi khi thật vô hại, có đôi khi thật đáng sợ.

Đi khoảng năm phút liền tới nhà Suneo, Suneo mở cửa mời cả ba vào nhà, bọn cô vừa đặt một chân vào cổng, thì giọng của mẹ Tamako từ sau lưng vang lên :"các con ở đây à."

Cả ba bọn cô giật mình rồi nhanh chóng quay người bỏ chạy, mẹ Tamako cầm túi rau trên tay kinh ngạc nhìn bóng lưng bọn cô, rồi chạy theo hô to :"mấy đứa đứng lại cho mẹ, mấy đứa có chuyện gì giấu mẹ có phải không, này!!"

Ba người bọn cô chạy một mạch khá xa thì dừng lại để thở, nghỉ mệt chưa tới mấy phút thì trời bắt đầu kéo mây đen, mưa cũng chậm rãi lắc phắt rơi xuống, rồi ngày một nặng hạt hơn.

Doraemon lúng túng cầm Máy Chỉ Đạo hỏi tiếp theo nên làm sao, nhìn thấy dòng chữ trên tờ giấy, ba người bọn cô trầm mặc nhìn nhau, rồi nhanh chóng chạy về nhà chui vào nhà kho nhỏ ở sân sau.

Đồng hồ nhỏ Doraemon cầm trong tay chậm rãi quay đều, thời gian 7 giờ cũng sắp đến.

Trốn trong nhà kho nhỏ chật hẹp, Hikari có thể nghe loáng thoáng tiếng mẹ Tamako gọi bọn cô, tiếng bước chân dẫm trong mưa ngày càng gần nhà kho hơn. Hikari mím môi, tay đè lên trái tim đang đập thình thịch vì căng thẳng của mình.

Cánh cửa nhà kho bị chạm vào phát ra tiếng kêu lạch cạch, Hikari nín thở hoảng sợ nhìn cánh cửa trước mặt.

Lúc này tiếng của ba Nobisuke vang lên, mẹ Tamako quay người nhanh chóng vào nhà đón chồng.

Hikari nhìn cánh cửa còn lành lặn trước mặt rồi thở phào một hơi, rồi đột nhiên cô nhớ tới, rõ ràng người cần sợ là Nobita mà đâu phải cô.

Hikari nghiêng đầu nhìn người đang ôm mình từ phía sau, nói :"Nobita, sao anh chẳng sợ hãi tí nào thế."

"Hử." Nobita nghiêng đầu tới má chạm má với Hikari dụi dụi nói :"anh vốn dĩ cũng chẳng sợ bị mẹ mắng, bất quá nghe tai này qua tai kia thôi. Mà như vậy cũng tốt, hôm nay chúng ta trải qua một hồi chạy trốn đầy kích thích mà, em không vui à."

"Vui gì chứ, còn hơn phim kinh dị nữa, sợ muốn chết." Hikari trừng mắt nhìn Nobita, rồi đẩy cái người đang dán dính lấy cô ra.

"Hai cậu đừng chen nữa... ai u."

Hikari đẩy Nobita, Nobita thuận thế ngã người về sau đụng trúng Doraemon, đầu Doraemon đập vào một góc trong nhà kho nhỏ hẹp, nhà kho run run rơi xuống một mớ giấy, Nobita nhặt lên xem, khoé môi khẽ nhếch.

Mẹ Tamako sau khi đi đón ba Nobisuke, thì kể ông nghe hành vi che giấu bài kiểm tra của Nobita, ba Nobisuke nghe xong ông nhíu mày đi thẳng đến nhà kho mở cửa.

Kim đồng hồ trên tay Doraemon chậm rãi điểm 7 giờ.

Sau khi mở cửa ba Nobisuke hít sâu một hơi chuẩn bị lớn tiếng dạy dỗ Nobita một trận, thì Nobita đã vươn tay giơ một tờ giấy lên trước mặt ba Nobisuke.

Nobita khoanh tay trước ngực nhếch môi nói :"nhìn quen không ba."

"Khụ... ờ mấy đứa vào nhà thôi, chuẩn bị ăn cơm nào." Ba Nobisuke giấu tờ giấy kiểm tra 0 điểm lúc nhỏ của bản thân vào tay áo, rồi quay người lúng túng đi vào nhà.

Hikari giật giật khoé môi nhìn bóng lưng ba Nobisuke lại nhìn Nobita bên cạnh, cái năng lực học tập này là gen di truyền à.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net