Chương 28: (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả bốn người đi một đường thẳng tới trước thì đến một nơi ánh sáng khá ảm đạm, nơi này khá giống một tầng hầm, Hikari và Nobita đi phía trước nên dẫm phải một lần ranh màu trắng, ngay lập tức nơi này liền phát ra tiếng chuông báo động.

"Nơi này cấm vào, sao các cháu ở đây." Viện trưởng Ficus đúng lúc xuất hiện, ông nhíu mày từ trên cao nhìn xuống đám nhóc bên dưới.

"Xin lỗi, là chúng cháu bị lạc đường." Doraemon nhanh chóng lên tiếng giải thích.

Viện trưởng Ficus dùng thang máy đi xuống đến trước mặt bốn người, thở dài bất lực nói :"Kurt lại trốn việc nữa sao."

Hikari ngước mắt tò mò nhìn máy móc vây quanh quả cầu lửa, sẵn tiện đã đến đây, cô liền chỉ vào quả cầu lửa ở giữa phòng nói :"viện trưởng Ficus, đó là gì thế."

Viện trưởng Ficus nhìn máy móc trước mặt, nói :"À, đó là máy giới hạn vòng đời của mặt trời, là bản gốc của máy chế tạo mặt trời."

Ánh mắt của viện trưởng Ficus nhìn vào máy chế tạo mặt trời, như tưởng niệm nói :"Tiến sĩ Hartman và tiến sĩ Peppler là đồng sự chế tạo mặt trời, nhưng tiến sĩ Peppler đã để xảy ra một sai lầm không đáng có, ông làm đổ cà phê vào dây dẫn điện, khiến cho mặt trời nhân tạo mất kiểm soát. May mắn là tiến sĩ Hartman đã tạm thời ngưng được mặt trời đang bành trướng lại, còn tiến sĩ Peppler vì sai lầm của bản thân mà bị tước bằng quyền chế tạo bảo bối, cũng bị trục xuất vĩnh viễn khỏi hòn đảo này. Sau đó tiến sĩ Hartman đã tìm ra được một thứ kim loại sau sự cố đó, ông nghiên cứu chế tạo biến nó thành kim loại gốc, và dùng nó để kiềm chế sự giản nở của mặt trời lại một cách lâu dài hơn. Kim loại gốc cũng dùng trong việc chế tạo các bảo bối của sau này, tiến sĩ Hartman cũng được người dân trên hòn đảo này tôn trọng và nhớ mãi."

"Thế còn tiến sĩ Peppler, ông ấy bây giờ sao rồi." Nghe chuyện Shizuka thổn thức không thôi, và cũng tò mò về tiến sĩ Peppler hiện tại ra sao, dù sao đó cũng là sai lầm không đáng có.

Viện trưởng Ficus lắc đầu nói :"ta không biết, mà phải nói là đã ít ai biết về sự tồn tại của ông nữa."

Lúc này Kurt gấp gáp chạy theo máy phát tín hiệu của bọn cô đến đây, cậu ta thở gấp nói :"Các cậu đây rồi."

Viện trưởng Ficus trán nổi gân xanh, lớn tiếng :"Kurt!! cậu rốt cuộc đã đi đâu, sao có thể bỏ mặc khách hàng như thế được."

"Cháu xin lỗi, cháu đi vệ sinh hơi lâu." Lúc nãy Ginger đã hoảng hốt nói với cậu ta, cô ấy đã đụng phải khách hàng của cậu ta ngoài hành lang, cậu ta đang trốn việc để ăn trưa cùng Ginger đã phải hoảng sợ một phen đó. May mắn là vẫn chưa có ai phát hiện ra sự tồn tại của hai ông cháu Peppler và Ginger.

Viện trưởng Ficus đang muốn dạy dỗ Kurt, thì lúc này ở một góc gần đó phát ra tiếng động trầm đục.

"Jaian và Suneo bé bé này." Hikari cười híp mắt ngồi quỳ xuống trước mặt Jaian và Suneo bị thu nhỏ, vươn tay chọt chọt hai người một phen.

Jaian và Suneo bị cô chọt cho nghiêng ngã té ngồi xuống.

"Ồ chắc là hai nhóc chui vào Đường Hầm Thời Gian phải không." Viện trưởng Ficus đi đến hạ mắt nhìn cả hai, rồi sờ cằm trầm tư nói :"Đường Hầm Thời Gian đã được đem đi bảo trì, Đèn Pin Phóng To thì đã bị trộm, khó rồi đây."

"Doraemon, mau lấy Đèn Pin Phóng To của cậu ra đây." Nobita nheo mắt bước đến sau lưng Hikari, cậu hơi khom người vươn tay đặt ở dưới nách cô rồi xách người lên.

Doraemon gật đầu nhanh chóng lấy bảo bối ra giúp Jaian và Suneo, sau khi cả hai quay trở về hình dáng ban đầu, cả hai có chút đề phòng lén nhìn viện trưởng Ficus.

"Tinh, tinh."

"Tới giờ bảo tàng đóng cửa rồi." Nghe tiếng thông báo, viện trưởng Ficus nhìn nhóm bọn cô nhẹ giọng nhắc nhở.

"Ơ, cháu vẫn còn chưa tìm được cái chuông." Doraemon có chút nóng ruột nhìn viện trưởng Ficus.

Viện trưởng Ficus khó xử nói :"nhưng viện bảo tàng phải đóng cửa rồi, không thì ngày mai các cháu lại đến."

"Chúng ta còn phải làm bài tập." Shizuka cũng ngập ngừng lên tiếng.

"Không được! không tìm được cái chuông tớ không đi đâu, không chịu, không chịu đâu, tớ không về!" Doraemon bắt đầu lăn lộn dưới sàn nhà ăn vạ, nhất quyết không chịu đi.

"Được rồi, được rồi." Viện trưởng Ficus đau đầu với sự ăn vạ của Doraemon, ông cười bất đắt dĩ nói :"cháu vẫn còn giữ tấm vé chứ. Nếu còn, nó có thể đưa các cháu quay về nơi tụi cháu đã xuất phát ban đầu."

"Vậy có nghĩa là chúng ta có thể ở lại đây bao lâu cũng được, và có đủ thời gian tìm chuông cho cậu, nên đừng lo nữa nhé." Hikari vươn tay đỡ Doraemon ngồi dậy, ôn nhu xoa đầu y.

"Ừm." Doraemon vui vẻ gật đầu.

Viện trưởng Ficus kiểm tra khách sạn bảo tàng tìm phòng ngủ cho nhóm bọn cô, nhưng đáng tiếc là đã hết phòng, ông nghiêng đầu nhìn Kurt bên cạnh nói :"Kurt, cậu dẫn các bạn về ở tạm một đêm đi."

"Ơ..." Kurt cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm :"làm sau đây, mình đã hứa là sẽ ăn tối cùng Ginger rồi."

"Cậu lầm bầm gì đó." Viện trưởng Ficus nheo mắt nhìn chằm chằm Kurt.

"Dạ, cháu dẫn các bạn đi ngay." Kurt ngẩng đầu cười gượng đáp.

Bọn cô theo chân Kurt rời khỏi bảo tàng, dọc đường đi Shizuka nói bản thân đã gặp được tên trộm vặt ở bảo tàng, đó là một cô gái.

Jaian và Suneo lại lắc đầu nói đó là một người đàn ông.

Kurt dẫn đường phía trước mà không khỏi đổ mồ hôi lạnh, cậu ta cười lúng túng nói :"chắc là các cậu nhìn nhằm đấy, đó cũng có thể là khách du lịch thì sao."

Shizuka gật đầu cảm thấy rất có lí, một cô gái xinh xắn như thế thì không thể nào là tên trộm được, Jaian và Suneo nhìn nhau rồi im lặng, hai cậu cũng không thể nào nói ở trước mặt Kurt rằng, viện trưởng Ficus rất đáng nghi.

Chuyện tên trộm vặt cứ như thế được bỏ qua một bên.

----

Bọn cô đi từ ánh chiều tà tới bầu trời ngã tối mới đến nhà Kurt, trong nhà ngoại trừ rất nhiều bảo bối ra thì còn một nhóc Slime màu hồng rất đáng yêu.

Kurt cười vui vẻ vươn tay đỡ lấy nhóc Slime bay về phía mình, nói :"nhóc này tên Popon. Nào mau chào mọi người đi, hôm nay chúng ta có khách đấy."

"Piu~, piu~"

"Popon cũng được chế tạo từ kim loại gốc sau." Doraemon nhìn nhóc đáng yêu trên đầu Kurt hỏi.

"Không phải, chỉ những ai có bằng mới được phép sử dụng kim loại gốc. Cho nên đa số bảo bối của tôi đều không chế tạo bằng kim loại gốc." Kurt vừa trả lời vừa lấy khăn ăn cấp B, nói :"đây các cậu muốn ăn món nào."

Hikari nhướn mày nhìn toàn bộ bảo bối ở đây nhẹ cảm thán, không làm bằng kim loại gốc, hỏi sao tất cả bảo bối đều có vấn đề, lại liếc nhìn khăn ăn cấp B trước mặt, cô không khỏi có chút nghi ngờ tính khả thi của nó.

Jaian đang đói liền gọi món trước, trên khăn ngay lập tức xuất hiện một món ăn thơm ngon, Suneo thấy vậy cũng gọi một món, ai ngờ toàn động vật xuất hiện, chúng bỏ chạy tán loạn.

Cô cầm cọng lúa mạch trên bàn lên nhìn không khỏi phì cười một tiếng, bảo bối của Kurt quả nhiên rất thú vị.

Nobita gọi hai món ăn, may mắn là chúng không biến thành nguyên liệu gốc giống Suneo nữa, cậu kéo cô ngồi xuống dùng bữa.

Sau một trận gà bay chó sủa, bữa tối cứ như vậy trôi qua.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net