Chương 12- Nimbus 2001

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Lockhart bắt tay để chụp hình, mặt Harry nóng bừng lên. Lão chụp hình thì bấm máy như điên, xịt khói mù mịt vào mặt những người trong tiệm và gia đình Weasley. Qua kẽ răng sáng bóng của mình, Lockhart bảo: "Cười tươi lên Harry! Cả cậu Malfoy nữa nhỉ? Chúng ta gộp lại thì dư sức lên trang nhất."

Mặt Draco biến sắc thấy rõ, nó cảm thấy mấy ngón tay mình tê rần. Harry đang tìm cách lỉnh về đứng chung với đám trẻ nhà Weasley, Lockhart lại quàng cánh tay qua vai nó và kẹp chặt vào hông gã.

"Thưa quý bà và quý ông, đây là khoảnh khắc tuyệt hảo để tôi gửi đến quý vị một thông báo nhỏ mà tôi đã hằng chờ đợi. Hôm nay, khi cậu Harry Potter này bước vào nhà sách này, cậu ấy chỉ muốn mua quyển tự truyện của tôi – quyển sách mà tôi sẽ sung sướng ký tặng cậu ấy và cậu Malfoy ngay bây giờ, miễn phí…"

Draco cáu kỉnh giữ lại cặp kính của Harry tuột xuống khi Lockhart cứ liên tục lắc nó như điên. Harry chợt nảy ra một đại ý rồi ngước nhìn Lockhart chỉ về phía gia đình Weasley.

"Bên đó... Con đi cùng bọn họ."

Lockhart theo tay nó chỉ nhìn sang rồi hết sức hào phóng tặng cho cả đám trẻ nhà Weasley và Hermione đống sách đã kí miễn phí với tư cách bạn của Harry Potter. Ông bà Weasley mừng dữ lắm, liên tục xoa xuýt cảm ơn nó. Harry cùng Draco ôm chồng sách to tướng, sau một hồi bon chen lẩn qua đám người mới ra được bên ngoài. Mấy đứa nhà Weasley cũng lỉnh ra phía góc đường trước cửa tiệm trong khi bà Weasley vẫn chen chúc trong đám đông. Draco liếc nhìn Ron, nó nói với giọng khinh khỉnh:

"Mày nên cảm thấy biết ơn đi. Ba má mày chắc phải nhịn đói cả tháng để dành dụm đủ tiền mua sách cho tụi mày mà giờ không phải tốn lấy một cắc."

Ron liếc xéo Draco như nhìn một thứ gì gớm lắm dưới đế giày nó: "Không cần mày phải dạy! Việc đó thì liên quan gì đến mày, dựa hơi Harry lên trang nhất hả?"

"Ít ra cũng không phải loại ăn xin như mày."

Mặt Ron đỏ lên rồi ném cả đống sách vào vạc của Ginny, xấn xổ tới chỗ Draco nhưng bị Harry và Hermione túm áo kéo lại. Harry đẩy Ron về phía sau, nạt: "Im đi, Malfoy."

"Tôi nói gì sai à?"

Ông Lucius và ông Weasley bước ra cùng lúc, trùng hợp chạm mặt nhau ở ngưỡng cửa, cái linh cảm sắp có biến của Harry bắt đầu bùng nổ, khi cả hai bắt đầu đấu võ mồm và cái vạc của Ginny bay đến vèo một cái vào đầu ông Lucius. Cả hai ông bố lao vào đánh nhau làm cả đổ cả đống kệ sách bùa chú phía sau, Fred và George đứng cổ vũ, Draco thì tái cả mặt, còn Harry lúng túng, với cái cơ thể này nó có thể làm được cái gì. Thật may, bác Hagrid đến kịp lúc và tách bọn họ ra, Harry vội kéo cả hai bố con Malfoy ra góc đường đối diện.

"Đám bê bối!" Draco lẩm bẩm trong khi ông Lucius còn đang bận chỉnh trang lại vẻ ngoài.

Harry quắc mắt nhìn thằng nhóc rồi ngó sang ông Lucius. Bấy giờ nó mới nhớ ra, vội quay lại thì cả nhà Weasley đã biến đâu mất. Cuốn nhật kí của Tom Riddle, nó quên mất và giờ thì... Đột nhiên một con cú lông xám bự chảng sà xuống mổ chóc cái vào đỉnh đầu Harry, làm nó ôm đầu kêu lên một tiếng. Draco tóm lấy con cú: "Yên nào, Quora."

Harry ngó con cú chằm chằm, đúng là khó ưa y như chủ nó vậy. Nó nhìn vào đám đông mà bất lực không nói thành lời, mãi vài phút, nó thấy Draco kéo áo chùng ba mình- người vẫn còn đang mải vuốt ve chỉnh trang lại nhan sắc.

"Ba ơi, đem đứa nhỏ này về được không ba?"

Cả Harry và ông Lucius đồng loạt quay sang nhìn thằng bé, ông nhìn Harry rồi lại nhìn thằng con mình, suy cho cùng ông cũng đâu có không thích việc con trai mình với Cứu thế chủ kết giao. Sau một hồi liền dứt khoát đồng ý.

...

Harry thực sự đã đến Trang viên Malfoy, đứng trước những bức tường trắng như toả sáng dưới ánh hoàng hôn. Nó có thể thấy vài con công trắng nhàn nhã đi quanh hoa viên, nơi có cả một vườn hoa đủ sắc. Bên một cái hồ nhỏ là một mái chòi nhỏ được xây vô cùng tinh xảo, và ngoạn mục nhất vẫn là căn biệt thự to tổ chảng ngay trước mặt đây.

Nó còn chưa kịp thích nghi thì một riếng ré rất gọn vang lên trên bậc thềm, Harry liếc qua, phía sau cây cột, đôi mắt xanh to lồ lộ, hai cái tai yêu tinh ló ra có vẻ vừa mừng vừa lo nhìn nó. Là Dobby. Harry không dám lên tiếng chào hỏi Dobby, ông Lucius và Draco vẫn đang ở ngay bên cạnh nó, nếu ông biết Dobby lén đến tìm nó để cảnh báo chắc chắn sẽ gặp hoạ lớn. Ông ngó con gia tinh co ro núp sau cột, huýt nó ra rồi cho nó một nhiệm vụ (hết sức vinh dự đối với Dobby)-  dẫn Harry Potter tham quan Trang viên.

Dobby vui lắm, còn Harry thì được dịp há hốc mồm lượn từ rẽ này sang góc ngoặt kia đi hết bao nhiêu bậc thang, nó đếm sương sương không tính phòng khách, bếp và phòng ăn to vật vã ở tầng 1 thì phải có đến 9 phòng ngủ, còn có phòng vẽ, phòng khiêu vũ, phòng nghiên cứu... Nó ngó mấy cái kệ sách cao vút trong thư viện đến gần 10 phút vẫn không biết nơi này có bao nhiêu tầng. Harry thăm dò hết mấy căn phòng có thể vào được, nó tưởng chừng có thể nhét cả nhà Dursley vào một trong số bao nhiêu phòng ở đây mà chẳng phải để họ ca thán câu nào. Mọi thứ trong nhà đều linh động, di chuyển sắp xếp gọn gàng, những bức tranh trên tường không ngừng chỉ trỏ nhìn ngó nó rồi quay ra trầm trồ thì thầm với nhau. Trở lại phòng khách, phía căn bếp đang có một vài nữ giúp việc đang dùng đũa phép lau dọn, bồn rửa bát tự động đánh rửa rồi xếp bát đĩa gọn gàng lên kệ. Thực tình là nó cũng từng đến Trang viên Malfoy rồi nhưng trong cái tình thế không được chào đón cho lắm, giờ đây là đường đường chính chính được mời tới, ít nhiều nó cũng có chút... phấn khích. (?)

Harry thoả mãn đặt mông xuống chiếc ghế sofa dài êm ái, quay đi quay lại, trước mặt nó đã xuất hiện một tách trà.

"Cảm ơn nha, Dobby."

Dobby chụp hai cái tay nhỏ của nó lại trước ngực, vẻ mặt hớn hở hết sức: "Harry Potter đừng cảm ơn Dobby! Cậu đến đây, Dobby rất vui."

Harry cười đáp lại. Đột nhiên mũ áo choàng trũng xuống như thể có cái gì mới lọt vào, một tiếng kêu nho nhỏ vọng lên. Norbert! Con rồng nhỏ ra sức vỗ cặp cánh bay lên đứng trên vai nó, cọ mấy cái gai mềm mềm trên lưng nó vào má Harry. Nó đưa tay đỡ lấy con rồng. Norbert vẫn bé y như vậy, đôi mắt xanh lồi lồi của nó sáng rỡ nhìn Harry.

Phía sau vang lên "cách" một tiếng trong hư không, phu nhân Narcissa cùng cậu con trai quý tử tiến về phía nó. Harry buông Norbert lên bàn. Dobby liền lùi lại mấy bước nhường chỗ cho chủ nhân. Harry luôn nghĩ bà rất đẹp, nhưng vẻ mặt bà lúc nào cũng có vẻ hơi khó chịu, nhưng khi nhìn thấy nó, gương mặt bà giãn ra thành một nụ cười trìu mến và hôn lên tóc Harry làm má nó hơi hồng lên trong chốc lát, mặc dù chuyện này khiến nó có chút khó hiểu.

"Rất vui được gặp con, Harry!"

"Con cũng vậy, phu nhân Narcissa." Harry lịch sự đáp lại.

"Không cần phép tắc vậy đâu, con trai." Bà ngồi xuống bên cạnh Harry, nhìn vết sẹo trên trán nó mà nét mặt dịu dần. "Đứa bé đáng thương, con gầy quá..."

Harry nghe câu này đến ngán rồi, bà Weasley cứ luôn miệng nói nó quá gầy suốt cả tuần trời và nhồi cho một đống đồ ăn gấp đôi mấy đứa con, nhưng ngoài vấn đề khiến nó ăn no rửng mỡ đến đi lại không nổi ra thì cũng chưa cải thiện được bao nhiêu.

Cứ như thế, Harry thảnh thơi sống trong Trang viên Malfoy cho đến tận khi gần nhập học. Nó nhàn nhã đến mức coi là nhà nó luôn và chả muốn đi đâu nữa. Draco kiên quyết không chịu để Harry ở phòng riêng, thằng nhỏ bày ra đủ mọi lý do ngớ ngẩn để nó chung phòng với mình. Thật ra thì với Harry, việc đó chẳng hề hấn gì, hai thằng con trai ở chung một phòng cũng không phải vấn đề lớn.

Mọi người luôn nói, phu nhân Narcissa luôn chiều con trai quá mức khiến nó lúc nào cũng vênh váo muốn gì được nấy. Nhưng từ khi đem Harry về, Draco cảm thấy địa vị của nó trong gia đình bắt đầu lung lay, và đặt ra nghi vấn "rồi đứa nào mới là con ruột của má?".

Đồ đạc của Harry và Hedwig vẫn còn ở nhà Weasley, đó cũng là lí do nó phải dùng đồ của Draco cả mùa hè, Hedwig cũng chả thèm tìm chủ, Harry phải trở về đó gom đồ trước khi lên tàu nhập học. Phu nhân Narcissa có vẻ lưu luyến lắm, còn gói cho nó một ít đồ ăn, nhưng chỉ là ít đối với bà thôi. Hai đứa không được đem Norbert về Hogwarts nữa, một phần do phu nhân Narcissa lo vì vụ con rồng mà đem lại rắc rối cho đám trẻ. Draco đưa cho Harry một cái hũ ngọc mà nếu không nói trước hũ đó đựng bột Floo thì nó còn tưởng nó đựng đá quý không.

"Tôi sẽ nói ba mua cả chổi cho cậu."

Harry đang loay hoay xách cái túi mà phu nhân Narcissa đưa nó để bước lên bệ ống khói thì bị câu nói của Draco làm cho suýt vấp té cắm đầu vào đống tro. Nó lớ ngớ quay mặt lại, bày ra vẻ mặt không thể tin nổi hỏi lại:

"Gì cơ?"

"Chổi thần, chẳng phải cậu cũng muốn vào Quidditch à? Tôi cũng sẽ."

Harry toan nói lại "một đội làm sao có hai Tầm Thủ được" nhưng lí trí kêu nó nên ngậm miệng lại thì hơn, Harry bốc một nắm bột Floo, vẫy tay chào Draco, nó hắng giọng cẩn thận nói: "Nông trại Hang Sóc."

Sau một loạt tiếng động, ánh sáng xanh làm nó nôn nao, Harry như thể bị cái ống khói nhả ra một cách đầy khinh bỉ. Lần này, nó bị bắn ra ngã úp mặt xuống đất, lê một đoạn ngắn dưới sàn. Quần lót Merlin, đây là trò Harry ghét nhất.

Hai đứa song sinh đang chụm đầu liệt kê một danh sách đơn đặt hàng dài cả mét để chuẩn bị cho mấy thứ mấy đứa dự tính nghiên cứu năm tới, thì đột nhiên Harry bắn ra từ ống khói cắm đầu vào chân cả hai làm hai đứa có tật giật mình la toáng lên. Đến khi nhận ra là Harry mới vội vàng đỡ nó dậy.

"Lần nào chui ra khỏi lò sưởi em cũng đen thùi lùi hết trơn." Fred phủi bớt bụi trên người Harry trong khi George dùng chính áo chùng của mình để lau mặt cho nó.

Bà Weasley trong bếp nghe tiếng động lớn liền chạy lại, ôm chầm lấy nó.

"Ôi Harry, ôi con trai... Hôm đó thiệt tình về đến nhà rồi mới nhớ ra con..."

Harry cố xoay cái cổ trong vòng tay bà, nói: "Con thật sự xin lỗi về chuyện của Malfoy..."

Bà Weasley buông nó ra trìu mến: "Không sao cả, cưng. Con sao phải xin lỗi, đâu phải tại con, chỉ do cha con nhà đó xấu tính."

Ông Weasley, Ron, Percy và Ginny cũng từ trên lầu vội xuống, Ginny đang cầm một cuốn sổ mà khi thấy Harry thì cô bé vội giấu ra sau lưng. Nó cá đó là quyển nhật kí của Tom Riddle, nhưng cô bé chắc hẳn sẽ chẳng chịu đưa nó cho ai trong khi đã viết bao nhiêu điều thầm kín trong đó, mà vấn đề là chẳng thể tự nhiên nói cuốn sổ đó có vấn đề được. Ông Weasley tiến lại, cằm ông vẫn hơi sưng do dư âm vụ ẩu đả hôm đó.

"Không ưa nổi cái gã đó. Không trách con, Harry. Phải cảm ơn con mới đúng, con giúp tụi nhỏ tiết kiệm được tiền chi trả cho đống sách đó."

Đêm cuối cùng Harry ở đó, bà Weasley đã dọn lên một bữa tiệc thịnh soạn gồm tất cả những món mà Harry khoái nhất, xong tráng miệng bằng món bánh mật. Fred và George trình diễn pháo hoa bung xòe làm cho nhà bếp tràn ngập những ngôi sao xanh đỏ, bắn lên trần nhà rồi dội vô tường, trong ít nhất là nửa giờ đồng hồ. Thế rồi mọi người làm một tách sữa sôcôla nóng cuối cùng trước khi bọn trẻ đi ngủ.

Sáng hôm sau phải vất vả lắm, bằng đấy thứ đồ và 8 con người mới chen chúc lên được chiếc xe đã được ếm sẵn bùa mở rộng. Lần này Harry đã cẩn thận ôm cả đống pháo bung xoè của George, đũa phép của Fred và cuốn nhật kí mà Ginny để quên. Thiệt tình là nó cũng muốn chôm đi ngay lắm.

Việc đến ga 9¾ Ngã Tư Vua suôn sẻ hơn nhiều so với kiếp trước, căn bản Harry đã giải quyết êm xuôi chuyện của Dobby. Cả đám trẻ lần lượt đẩy xe đẩy qua bức tường, rồi lại lần lượt lên tàu, Harry cứ nhìn chằm chằm con Scabbers trong túi áo Ron làm nó kinh hãi chui tọt vào trong. Harry và Ron tìm được khoang tàu trống, mà cũng không hẳn, Hermione chờ sẵn ở đó. Thấy hai đứa, cô bé hí hửng nói:

"Mình nghe nói bồ đã đến Trang viên nhà Malfoy à, Harry? Chắc lớn lắm hén, hèn chi nó kiêu căng dữ vậy."

Harry gật đầu sau khi mua cả đống đồ ăn vặt phân phát cho các bạn và yên vị về chỗ.

"Ừ. Cấu trúc còn đối xứng nữa, có lần tớ vào nhầm nhà vệ sinh thay vì về phòng Malfoy."

"Bồ ngủ chung với nó á?" Ron giật mình làm rơi miếng kẹo dẻo trong miệng xuống áo làm Hermione ré lên rồi ra sức lau cho thằng bé.

"Thì bọn tớ cũng chung phòng kí túc xá mà, có gì lạ đâu?"

"Đâu có giống nhau..."

Harry chợt thấy một cái đầu bạch kim lướt qua cửa, rồi đúng một giây sau, cái đầu bạch kim đó lại quay lại cùng với mấy đứa nhỏ Slytherin phía sau. Mặt Ron và Hermione phút chốc tối sầm. Không thấy Crabbe và Goyle, còn Balise và Pansy vẫy tay với nó, Daphne vẫn đang cầm theo một tập sách chăm chú đọc. Draco đẩy cửa bước vào, khoang tàu phút chốc chật chội. Ron tặc lưỡi rồi di chuyển sang bên cạnh Hermione, Harry phải nhích sang sát cửa để Draco ngồi cạnh mình để Blaise ngồi ngoài. Pansy liếc sang Hermione bên cạnh bằng ánh mắt khinh miệt làm cô bé bất mãn cực kì rồi ngay lập tức đổi chỗ cho Daphne. Daphne vẫn còn dán mắt vào trang sách nên chỉ gật đầu chào hỏi xã giao cho qua.

Harry hít một ngụm khí lạnh, Draco ở đâu nơi đó sẽ tự động phủ một lớp băng. Trong "căn phòng nhỏ" chứa cả đám trẻ Slytherin và Gryffindor thì đúng là không khôn ngoan chút nào. Cũng hên, Draco có vẻ cũng không muốn gây sự nên nó im lặng cả buổi, mãi cho đến khi tàu bắt đầu giảm tốc độ mới quay sang thì thầm với Harry.

"Lát nữa sẽ đưa cho cậu."

"Gì?"

"Chổi."

Harry mở to đôi mắt xanh chăm chú nhìn thằng nhóc: "Cậu đùa à? Không phải mua thật ấy chứ?"

Draco liếc nó một cái rồi đảo mắt: "Một Malfoy sẽ không nói đùa."

Nếu nhớ không nhầm, nó sắp sở hữu cây Nimbus 2001, mẫu chổi thần mới nhất thời điểm hiện tại. Mà cả đội Quidditch Slytherin đều có (?). Chẳng mấy chốc, tàu đã dừng lại, phù sinh chen lấn nhau đổ ra bến, Harry vẫy tay với bác Hagrid đang nháy mắt với nó khi còn mải chỉ dẫn cho đám loi nhoi năm nhất.

Cánh cửa gỗ sồi hiện ra trước mặt, mấy đứa tách nhau ra theo mấy ngả về đúng bàn nhà. Đại Sảnh đường được trang hoàng lộng lẫy, cụ Dumbledore vẫn cái bài diễn văn đầy nhiệt huyết mà mỗi năm đều truyền đạt sau nghi thức phân loại. Harry nhìn theo Ginny nhảy chân sáo về phía bàn Gryffindor hội ngộ chung với mấy đứa nhà Weasley.

"Cậu có vẻ để ý con bé Weasley đó nhỉ?"

Draco nhét một miếng mứt dâu nhỏ vào miệng, còn không nhìn nó mà cáu kỉnh nói. Harry quay lại bàn ăn: "Không có."

"Sau tiết học chiều mai là có chiêu mộ tuyển thủ mới cho đội Quidditch đó, Draco, để thay cho đàn anh mới ra trường." Blaise tằng hắng.

Thính giác Harry lập tức phát huy hiệu lực, nó chồm người sang bên Blaise hóng hớt, người đang bị Draco chắn ở giữa. Draco chen người lên chống khuỷu tay lên bàn chắn hết tầm nhìn của Harry làm nó bất mãn cực kỳ.

"Tớ sẽ thử vị trí Tầm Thủ, nếu cậu thích chúng ta sẽ tranh đấu công bằng. Một đội không thể có hai Tầm thủ đâu, Malfoy."

Nghe giọng của Harry có vẻ nghiêm trọng, Draco cũng đem cái mặt nghiêm túc quay sang nó: "Ai muốn cùng cậu tranh đấu công bằng cơ?"

Vậy là sau tiết học cuối ngày, Harry vọt xuống hầm Slytherin để cất sách vở thật nhanh, Draco đã cầm một cái bọc dài dài bự bự đứng chờ sẵn trong phòng làm Harry ngạc nhiên hết sức. Draco ném cho nó cái nhìn "không thèm thì phắn", giơ cái bọc ra trước mặt nó. Harry đặt xấp sách xuống giường mình, dùng cả hai tay nhận lấy, từ tốn mở bọc ra. Một cán chổi thần hàng hiệu mới toanh cực kì bóng loáng cùng dòng chiếc bằng vàng hàng xịn ráp thành nhãn hiệu Nimbus 2001 sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Mắt nó sáng rực tựa như dòng chữ vàng trên cán chổi đang phát sáng thật vậy.

"Cho tớ thật à?"

Draco gật đầu, Harry chợt cảm thấy sướng rơn, món quà tuyệt nhất nó nhận được kiếp này vậy mà lại từ cậu nhóc nhà Malfoy. Nó nhảy bổ lên ôm chầm lấy Draco, thằng bé chỉ cao hơn Harry một chút nhưng lại đứng vững khi nó quặp cả chân đu trên người mình. Đến khi nó chịu buông, Draco vẫn thộn mặt ra. Mãi khi nó túm lấy tay thằng bé tung tăng ra sân tập mới chịu hoàn hồn.

------------end part 12-----------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net