Chương 2 - Trợ lý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trợ lý

Lý Mạn Tịch ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thẩm Ly Tiếu thời điểm, trong đầu chỉ có hai chữ: Tuyệt vời.

"Tên gì?"

"Chào chị Mạn Tịch, tôi  là Thẩm Ly Tiếu, thỉnh ngài chiếu cố nhiều hơn." Lần đầu gặp mặt, vì xuất phát từ kính trọng "tiền bối", Thẩm Ly Tiếu liền cúi người 90 độ.

Lý Mạn Tịch , 32 tuổi, trong giới điện ảnh có thể nói là đã rất già, tuổi còn trẻ nhưng trong giới đã thành 'người già', vẻ mặt lúc nào cũng kiêu căng khắc nghiệt. Giờ phút này, nàng nằm nghỉ ngơi trên sofa ở dưới ô che nắng, bên cạnh là nhà tạo mẫu đang giúp nàng chăm sóc móng tay.

Nàng nheo mắt đánh giá một chút Thẩm Ly Tiếu, 22 tuổi, thật đúng là trẻ trung thuần khiết, vẻ ngoài đẹp đẽ như thế, sớm hay muộn đều sẽ xuất đạo, đi theo nàng làm trợ lý bất quá là tìm cái ván cầu tốt thôi. Nghĩ tới đây lòng càng thêm khó chịu, vì cái gì có người lại trời sinh mỹ mạo, muốn cái gì đều dễ như trở bàn tay, có người thì ngày ngày chịu khổ?

"Đi theo tôi, không có yêu cầu nào khác, chỉ cần nghe lời, nghe lời và nghe lời, nhớ kỹ sao?" Nàng thuận tay cầm kịch bản gõ gõ đầu nhà tạo mẫu ở bên cạnh.

"Ly Tiếu nhớ kỹ."

"Trước đây theo ai vậy?"

"Chị Mạn Tịch là vị minh tinh đầu tiên Ly Tiếu đi theo."

"Cái gì?" Lý Mạn Tịch vẻ mặt vẻ mặt phẫn nộ, đột nhiên từ trên ghế nằm ngồi dậy, "Gửi một người mới tới chỗ tôi sao? Linda làm ăn như thế nào vậy?"

"Chị trước đừng nóng giận, trước thử dùng Ly Tiếu mấy ngày, không hài lòng lại trả lại được không?"

Lý Mạn Tịch lúc này lại có vài phần ngoài ý muốn, trong ngành này, người ở trước mặt nàng cúi đầu không ít, nhưng rất ít có người nào như anh ta vậy, đem lời nói thấp kém nói được đến vô cùng chân thành khiêm tốn.

Ở phim trường, trợ lý nhỏ giống như Thẩm Ly Tiếu đây kỳ thật là không có tên, cần dùng đến anh thời điểm mọi người đều gân cổ lên hết một tiếng: "Trợ lý của Chị Mạn Tịch lại đây!"

Cả buổi chiều, Thẩm Ly Tiếu bị Lý Mạn Tịch cố ý vô tình mà dày vò lăn lộn.

"Kêu đi lấy nước cũng lấy chậm như vậy?"

"Không thấy cả đầu tôi đều là mồ hôi sao, đi lấy quạt !"

"Đầu óc bị cửa kẹp sao? Sao mà ngu như vậy ! "

"Dù, dù, dù là che như thế nào cũng không biết sao, muốn tôi phơi nắng chết sao?"

"Mày là heo sao, một chút việc nhỏ đều làm không xong."

"Mày không ăn cơm no sao? Dùng sức quạt."

"Mày làm tóc tao rối hết rồi, chưa thấy ai ngu như mày! "

......

Từ buổi chiều đến buổi tối, Lý Mạn Tịch luôn miệng bất mãn cùng nhục mạ, nổi giận lên còn thuận tay đánh, véo anh vài cái, véo đến cánh tay tím tím xanh xanh. Vậy mà, cũng chỉ có thể nghe thấy Thẩm Ly Tiếu không ngừng ở xin lỗi, từng chút từng chút sửa đổi những chỗ làm "không tốt lắm".

Nhà tạo mẫu sắc mặt khó chịu, thật sự nhịn không được trộm khuyên anh: "Chị Mạn Tịch phát giận thời điểm, anh nên cách xa một chút, đừng tự mình chuốc lấy cực khổ."

"Là tôi làm được không tốt, không trách chị Mạn Tịch."

Người đại diện tên Linda lúc này đem một chồng giấy tới đưa cho anh: "Đây là thông cáo ngày mai của chị Mạn Tịch, chúng ta đi trước. Em ngày mai nhớ rõ nhắc nhở chị ấy từng hành trình."

"Vâng. Ly Tiếu nhớ kỹ."

Tới rồi buổi tối, người đại diện, nhà tạo mẫu, tuyên truyền, một đám người đều kết thúc công việc về nhà.

Chỉ còn lại Thẩm Ly Tiếu đi cùng Lý Mạn Tịch, trên lưng, cánh tay treo bao lớn bao nhỏ, còn phải nhớ rõ giúp Lý Mạn Tịch kéo ra cửa xe.

Đêm khuya, xe chở Lý Mạn Tịch đến một câu lạc bộ tư nhân cao cấp ở thành phố B.

Thẩm Ly Tiếu đánh giá một phen, nơi này không giống như là khách sạn, mà là nơi vui chơi giải trí: "Chị Mạn Tịch còn không nghỉ ngơi sao?"

Lý Mạn Tịch đột nhiên nổi giận, cầm bình giữ ấm trong tay lên đập vào đầu anh: "Mày cố ý có phải hay không? Khó chịu buổi chiều bị quát mắng, nên bây giờ ở chỗ này nhục nhã tao!"

"Thực xin lỗi. Thực xin lỗi. Tôi không có ý khác." Thẩm Ly Tiếu che lại trên đầu sưng to, rốt cuộc ý thức được tự mình nói sai rồi. Xem thần sắc Lý Mạn Tịch, nơi này tất nhiên sẽ không phải là một nơi giải trí dễ chịu.

Lý Mạn Tịch đeo kính râm, khăn lụa che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, căm giận xuống xe.

Thẩm Ly Tiếu đi theo nàng.

Lý Mạn Tịch dừng lại bước chân, quay đầu lại đánh giá anh: "Cút xéo cho tao!" - Đứa nhỏ này... ánh mắt quá mức trong sáng.

"Chị Mạn Tịch đi một mình sao?"

"Mày cho rằng mày là thân phận gì, một trợ lý nhỏ mà có tư cách đi vào sao?"

"Thực xin lỗi. Tôi ở trong xe chờ chị."

Trở lại trong xe, Thẩm Ly Tiếu hỏi tài xế Tiểu Quách: "Chị Mạn Tịch một người đi vào sao?"

"Nửa đêm, ngôi sao nữ đi một mình. Hiểu rồi chứ."

"......"

"Nhà em ở thành phố B sao, muốn về nhà trước hay là về đoàn phim?"

"Tôi chờ chị Mạn Tịch xuống rồi tính tiếp."

"Em có biết lái xe không?"

"Biết."

"Em tới lái xe nhé? Hôm nay sinh nhật vợ anh, anh muốn sớm một chút về nhà."

Thẩm Ly Tiếu gật đầu đồng ý.

Tiểu quách lại nhịn không được dặn dò: "Mỗi lần có xã giao, chị Mạn Tịch đều sẽ trở nên vô cùng khó chịu, cho nên Linda cùng mấy người bọn họ hôm nay đều trốn tránh nàng, nếu như  nàng nháo đến kỳ cục, em trực tiếp đánh ngất nàng đem về khách sạn là được, tốt nhất đừng tự mình chuốc lấy cực khổ."

"Tôi đã biết. Cảm ơn anh."

Thẩm Ly Tiếu ở trong xe đem thông cáo của Lý Mạn Tịch toàn bộ sửa sang lại một lần, sắp xếp chúng theo thứ tự thời gian, đánh dấu các mục quan trọng và sau đó liệt kê các vật dụng mà cô ấy có thể cần, thậm chí cả sở thích của cô ấy soạn ra.

Dạ dày đau đến có chút khó chịu, chỉ dựa vào vài viên thuốc dạ dày tựa hồ không quá được, xem ra không đúng hạn ăn cơm vẫn là không được. Anh đi bộ đến quầy bán quà vặt bên đường , mua một tô mì ăn liền nóng hổi, vừa ăn vừa chờ.

Hôm nay thật là trôi qua như trong mộng vậy, tựa hồ cũng không có so dĩ vãng mệt, chỉ là từ ngày tiếp nối đêm nặng nề lao động trí óc đột nhiên biến thành lao động thể lực mà thôi. Cả ngày chạy tới chạy lui, tuy rằng không ngừng bị mắng, nhưng dường như không tệ lắm.

Anh cho rằng Lâm Túc ít nhất sẽ liều mạng áp bức anh, nhưng Lâm Túc đã cho anh một công việc không quá khó để làm, trừ bỏ dạ dày có chút đau, mặt khác đều khá tốt, ít nhất trong thời gian chờ đợi, anh còn rảnh, có thể ăn cơm tối.

Anh xoa xoa bả vai đau nhức, nâng cổ tay xem đồng hồ, rạng sáng ba giờ.

Lý Mạn Tịch một thân mùi rượu, lắc lư ra khỏi câu lạc bộ.

Thẩm Ly Tiếu đi đỡ nàng lên xe.

"Cút!" Lý Mạn Tịch đẩy anh ra.

"Chị uống nhiều quá." Thẩm Ly Tiếu đỡ lấy nàng, muốn đem nàng lên xe, bộ dáng nàng lúc này nếu bị người chụp được thì rất phiền toái.

Lý Mạn Tịch bất ngờ đập mạnh vào mặt anh: "Tao kêu mày cút !"

Thẩm Ly Tiếu sờ sờ mặt, tự hỏi liệu ngày mai sẽ có dấu vân tay hay không, không quản Lý Mạn Tịch, nhanh chóng đem nàng nhét vào trong xe.

Lý Mạn Tịch lửa giận nổi lên, bắt được cái gì đều hướng anh đánh xuống, loạn đá loạnđạp một hồi: "Nam nhân thúi các người đều không phải thứ tốt."

Đầu gối Thẩm Ly Tiếu bị giày cao gót đạp tàn nhẫn, nhịn đau ở trong xe nửa ngày cũng không thể ngồi dậy: "Chị Mạn Tịch nếu là không thích, lần sau cự tuyệt là được!"

"Cự tuyệt?" Lý Mạn Tịch như là nghe được chuyện cười hài nhất thế gian: "Mày cho rằng cái vòng luẩn quẩn này dễ dàng như vậy? Tưởng cự tuyệt là có thể cự tuyệt?"

"Không thử xem lại như thế nào biết không có thể?" Thẩm Ly Tiếu thanh âm ôn hòa, không hề có ý tứ mỉa mai, nhưng Lý Mạn Tịch lại vẫn mẫn cảm như cũ: "Trong lòng mày coi thường tao phải không, có phải hay không? Cảm thấy tao bất quá chỉ là gái bao cao cấp?"

"Tôi không có ý đó......"

Không đợi anh nói xong, Lý Mạn Tịch một chân tàn nhẫn đá vào xương sườn của anh, "Lý Mạn Tịch tao liền mặc dù vô dụng, cũng không tới phiên mày tới nhục nhã."

Thẩm Ly Tiếu che lại dạ dày, mồ hôi lạnh ứa ra. Dạ dày vốn dĩ liền không thoải mái, vẫn luôn dùng thuốc giảm đau chống, một cước này thật là đạp tới rồi.

Thấy anh bị đá đến tàn nhẫn, sắc mặt trắng bệch nửa ngày nói không ra lời, Lý Mạn Tịch cũng có vài phần chột dạ: "Lần này cho mày một giáo huấn nho nhỏ, lần sau nhớ kỹ đừng nói chuyện lung tung."

"Ly Tiếu nhớ kỹ." Thẩm Ly Tiếu chịu đựng đau mở cửa xuống xe, một lần nữa ngồi vào vị trí tài xế.

"Tiểu Quách đâu? Vì cái gì là mày lái xe?"

"Quách ca trong nhà có việc, tôi đưa chị về khách sạn."

"Mày lái?" Lý Mạn Tịch bắt đầu vì an nguy chính mình mà lo lắng, "Mày sẽ không lén lút trả thù tao chứ ?"

Thẩm Ly Tiếu trên trán hơi hơi toát ra mồ hôi lạnh, một tay đánh  tay lái, vẫn là nhịn không được hơi hơi mỉm cười: "Cú đá của chị thật sự là rất tàn nhẫn, nhưng cũng may còn không ảnh hưởng lái xe. Yên tâm, tôi sẽ không đưa chị xuống mương đâu."

Rạng sáng 5 giờ. Khách Sạn W.

Đồng hồ báo thức của Thẩm Ly Tiếu đúng giờ vang lên. Mặc dù anh chưa kịp ngủ, nhưng cũng may anh thói quen thức đêm, nhịp điệu công việc này, kỳ thật lại rất quen thuộc. Sau khi rửa mặt và kết thúc bữa sáng, anh thậm chí còn có thời gian pha cho mình một tách trà dưỡng dạ dày.

Rạng sáng 5 giờ 30 phút, đúng giờ đi gõ cửa phòng Lý Mạn Tịch.

Buổi sáng 8 giờ, đài truyền hình có talk show, Lý Mạn Tịch muốn nhất là 6 giờ rưỡi phải bắt đầu hoá trang.

Chuông cửa vang cái không ngừng, Lý Mạn Tịch mắt điếc tai ngơ không ra mở cửa.

Sau đó, máy bàn khách sạn, di động, chuông cửa, gõ cửa, cơ hồ dùng hết tất cả phương pháp, Lý Mạn Tịch vẫn không dậy nổi giường, nàng rút dây điện thoại, tắt chuông cửa để chế độ không làm phiền, tắt máy di động.

Thẩm Ly Tiếu sợ nàng xảy ra chuyện, chuẩn bị phá cửa mà vào.

Cũng may, người đại diện Linda nói cho anh, Lý Mạn Tịch bệnh cũ lại tái phát, đây là một cuộc đình công trá hình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sp