Chương 4 - Thẩm gia gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Chương này Ly Tiếu là Hàn Mặc nhé - đang bị phạt phải dùng lại tên thật rồi :d 

Thẩm Giang Nam nửa đêm tan làm về nhà, ngoài ý muốn thấy Triệu Uyển Ngôn đứng ngoài cửa đi đi lại lại không dám bước vào, gấp đến mức nước mắt lưng tròng. Vừa nhìn thấy Thẩm Giang Nam trở về liền vội vội vàng vàng chạy tới :" Sao bây giờ mới trở về! Phụ thân và Giang Thành đột nhiên từ Mỹ quay về rồi, vừa về liền muốn đem Thông nhi đi từ đường, nhất định không phải chuyện gì tốt! Anh mau mau đi xem thử đi."

Hắn nghiêng đầu nhìn quanh một cái, mày hơi chau, trên trán hơi nhíu: "Phụ thân trở về lúc nào?"

" Hai tiếng trước rồi! Phụ thân không cho em báo cho anh biết, nếu không em sớm đã gọi rồi. "

"Được rồi, không có việc gì đâu, em lên lầu nghỉ trước đi, bây giờ anh lập tức qua đó."

"Nghỉ thế nào được, Thông nhi của chúng ta còn đang ở đó không biết như thế nào rồi!" Triệu Uyển Ngôn rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, nhào vào lòng Thẩm Giang Nam khóc lóc.

"Được rồi, được rồi, Thông nhi là đứa cháu phụ thân thương yêu nhất, thường ngày lúc nào cũng chiều nó nhất, nhất định sẽ không có việc gì đâu.Từ mẹ, đưa phu nhân lên lầu đi"

"Dạ, lão gia."

Thẩm Giang Nam vỗ vỗ lưng vợ, an ủi vài câu xong liền lập tức xoay người đi phía từ đường. Thông nhi mặc dù là đứa cháu phụ thân thương yêu nhất, nhưng tính tình nó trước nay nghịch ngợm, không chừng lúc này lại đang bị phụ thân cho ăn không ít khổ. Nghĩ tới đây tâm tình liền gấp gáp, bước chân cũng nhanh hơn.

Nói tới nói lui, rốt cuộc cũng không ai nhớ tới nhà bọn họ còn đứa con trai tên Thẩm Hàn Mặc cũng đang ở từ đường.

.

Khuôn viên biệt thự nhà họ Thẩm nằm tách biệt ở lưng chừng núi, vì là một trong những gia tộc lâu đời nhất nên từ đường – nhà thờ họ nằm ở sâu trong khu biệt thự, xây trên một khu đất riêng, trang nghiêm bề thế vô cùng.

Từ đường nhà họ Thẩm, ngoại trừ dùng để thờ phụng ra, còn dùng làm nơi xử phạt gia pháp.

Trong từ đường, bài vị của tổ tông Thẩm gia được bày xếp theo phong cách cổ xưa, so với cách các gia tộc thời cổ đại thờ phụng tổ tiên không khác là bao. Tới trước từ đường, Thẩm Giang Nam liền hơi dừng lại một chút, liếc mắt nhìn hai nam nhân thuộc hạ của phụ thân dáng người cao to mặc hắc phục đang đứng gác ở cửa, lại nhìn nhìn xuống một thân tây phục còn chưa kịp thay của mình, chỉnh đốn một chút mới chậm rãi bước tới đẩy cửa ra. Mặc dù đã là chủ tịch của cả một tập đoàn, nắm giữ vô số quyền hạn trong tay, nhưng đối mặt với phụ thân uy nghiêm, Thẩm Giang Nam vẫn không nhịn được mà sợ hãi trong lòng.

Ngồi ở chính giữa vị trí chủ vị trong từ đường là Thẩm Chính Nam, tuy đã ngoài sáu mươi nhưng thần sắc anh khí vẫn mười phân vẹn mười. Đuôi mắt tuy đầy vết chân chim, nhưng ánh mắt lại toát ra thần sắc cao quý lãnh đạm từng trải khó sánh kịp, lông mày rậm uy nghiêm lúc này đang nhíu chặt, tỏ rõ giận dữ. Mà ngay ngắn quỳ từ trái sáng phải trước mặt ông lúc này, là ba người Thẩm Giang Thành, Thẩm Hàn Mặc và Thẩm Hàn Thông.

Tuy nói cả ba người đều quỳ, nhưng Thẩm Giang Thành quỳ trên đất, Thẩm Hàn Thông quỳ trên đệm, còn Thẩm Hàn Mặc lại quỳ trên xích sắt, cảnh tượng thật thập phần bắt mắt.

Thẩm Giang Nam đẩy cửa lặng lẽ đi vào, cúi đầu kính cẩn đi đến quỳ xuống bên Thẩm Giang Thành, dập đầu nói: " Phụ thân ngài trở lại rồi. Là do con sơ xuất, không kịp chuẩn bị ra sân bay đón ngài." Nhận tội thì nhận tội, nhưng người trong cuộc ai cũng biết là không trách được hắn. Việc Thẩm Chính Nam quay về nước đột xuất giữa đêm như vậy, người trong gia tộc chẳng có mấy người biết tin, nếu không, từ đường nhà họ Thẩm sớm đã ngồi đầy đủ con cháu tới thăm hỏi rồi. Gia tộc dòng chính của Thẩm gia tuy chỉ có vài người, nhưng những chi lẻ sau trăm năm cũng đã phát triển vô cùng lớn, hiện giờ cả gia tộc cũng có ít nhất vài trăm người rồi.

Thẩm Chính Nam nhướng mày vặn hỏi, khoé miệng nhếch lên cười khẩy: "Hừ, đều là một lũ phế vật! Ta trở về từ khi nào ngay cả một chút tin tức cũng không biết? Anh ở trong nước làm ăn điều hành như thế nào vậy?"

Thẩm Giang Nam cúi người càng sâu, trong giọng nói tràn ngập hối lỗi: " Là do con hành sự thiếu chu toàn."

"Gia gia, không phải lỗi của ba ba a! Ngài trước giờ làm gì ba ba con làm sao dám sai người theo dõi, đương nhiên là không biết ngài về nước rồi. Ngài đừng trách ba ba được không?" Thẩm Hàn Thông vừa nhìn thấy phụ thân bước vào liền như vớ được phao cứu nguy, lúc này tâm tình rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa, chen ngang thay phụ thân phân trần, hai tay vươn ra nắm lấy ống quần Thẩm Chính Nam, cầu xin. Hắn từ nhỏ được sủng ái, nào có bao giờ bị phạt quỳ hai tiếng lâu như vậy đâu, đúng là sắp quỳ không được nữa rồi. "Ông nội, đừng phạt nữa được không, Thông nhi thật sự biết sai rồi, ngài cho chúng con đứng lên được không?

"Hồ nháo! Con đừng nghĩ gia gia trước giờ sủng ái con thì con một chút quy củ cũng thủ không được! Lần này ta muốn đem tất cả mọi việc ra xử lý rõ ràng." Thẩm Chính Nam tức giận hất tay Hàn Thông, bắt hắn quỳ trở về, nhưng dù sao Hàn Thông vẫn luôn là đứa cháu ông sủng ái nhất, thấy hắn quỳ sắp không được, cũng mềm lòng mà kéo lên, đưa tay xoa xoa đầu gối hắn : "Nếu đau quá thì không cần quỳ nữa, con trở về nghỉ ngơi trước đi."

Thẩm Hàn Thông thấy gia gia mềm lòng, liền vui như mở cờ trong bụng, hắn liếc mắt nhìn trộm phụ thân và ca ca, nhưng cuối cùng cũng không dám mở miệng thay ba người họ xin tha. Gia gia đối với hắn nhân từ, nhưng nếu hắn lại dám không quy củ mà nhiều chuyện ở lại, chắc chắn chỉ khiến cho ba ba, thúc thúc và ca ca bị liên luỵ phạt nặng hơn mà thôi. "Vậy Thông nhi cáo lui trước, ngày mai lại tới thỉnh an gia gia."

"Nhớ rõ quy củ rồi, lần sau tuyệt đối không được tái phạm nghe không?" Thẩm Chính Nam thấy cháu nội tinh nghịch, bỗng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng lại không nỡ tiếp tục phạt hắn, chỉ đành dặn dò cho qua.

"Thông nhi nhớ kỹ rồi, tuyệt đối không dám tái phạm." Thẩm Hàn Thông le lưỡi, nhanh chóng đáp.

Thẩm Hàn Mặc từ đầu đến cúi đều chỉ cúi đầu quỳ một bên, ngay cả một cử động cũng không dám. Nếu anh làm nũng như em trai, chắc chắn sẽ bị phạt đến không thể đi ra khỏi từ đường rồi. Suy nghĩ uỷ khuất vừa loé lên, liền bị anh nhanh chóng dằn xuống chôn ở nơi sâu nhất.

Anh là con trưởng, có trách nhiệm gánh vác gia tộc, không thể có suy nghĩ như vậy!

Thẩm Hàn Thông rời đi rồi cũng làm anh an tâm hơn nhiều, nhưng phụ thân lại tới, thật sự khiến anh có chút khổ sở trong lòng. Lúc tối gặp phụ thân, khiến ngài thất vọng mất mặt như vậy nên mới muốn về nhà giải thích nhận sai, cầu mong ngài tha thứ, nhưng không giờ bây giờ cách mấy tiếng gặp lại, lại đúng là lúc anh phạm sai lầm mà bị phạt quỳ. Thẩm Hàn mặc cúi đầu càng sâu, mi mắt khẽ run rẩy, trong lòng không khỏi tràn ngập cảm giác hối lỗi, anh lại khiến phụ thân mất mặt rồi.

Điều huấn của Thẩm gia có trên hai trăm điều, nếu Thẩm Hàn Mặc tự nhận trong gia tộc không ai rõ bằng hắn, cũng chẳng có người dám đứng ra tranh. Quy củ của Thẩm gia, lúc bị phạt quỳ phải thẳng eo lưng, hai tay ép sát vào hông duỗi thẳng, không được động đậy lung tung, đầu phải hơi cúi, mắt cũng chỉ được nhìn vào điểm trước mặt không được nhìn loạn. Thẩm Hàn Mặc nghĩ tới đây lại nỗ lực thẳng eo lưng hơn một chút, dồn hết trọng lực vào đầu gối đè lên xích sắt, tận lực cảm nhận đau đớn thấu xương truyền tới từ hai chân tê rần và bao tử như bị ai đó bóp nghiến đang kêu gào.

Thẩm Hàn Mặc thầm nghĩ, đau đớn thêm nữa mới tốt, mới khiến anh nhớ rõ sai lầm của mình.

Thẩm Chính Nam lúc này cũng không cần phải kiềm nén nữa, tức giận lập tức bạo nộ tới mức không thể không chế, bàn tay nắm chặt đập mạnh "rầm" một tiếng lên ghế, giọng nói đầy uy nghiêm lạnh lẽo vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Thẩm Hàn Mặc: "Thẩm Giang Nam, tôi mới giao tập đoàn cho anh điều hành vài năm, anh liền khiến nó suy sụp đến mức độ này rồi? Ngay cả con trai cũng đem bán đổi tiền, anh muốn làm xấu hổ Thẩm gia chúng ta đến đâu nữa! Anh có còn xem tôi ra gì hay không?"

Nói đến đây dường như còn tức giận hơn, ông liếc mắt thấy bên cạnh còn tách trà đang nóng, trực tiếp vơ lấy ném thẳng lên người Hàn Mặc. Thẩm Hàn Mặc mắt thấy tách trà bay tới nhưng lại không dám lách người né tránh, anh nhịn đau để mặc tách trà nóng đập thẳng vào người đánh 'cốp', nước trà tuôn ra ướt đẫm cả áo sơ mi trắng mỏng dính sát vào ngực, tách trà theo đó rơi xuống đất, vỡ tan. Không gian lặng ngắt như tờ, ba người đang quỳ ngay cả thở mạnh cũng không dám, tiếng tách sứ chạm vào sàn nhà vỡ tan nện vào lòng người. Cơn giận của người đứng đầu cả một đại gia tộc, thật khiến người ta kinh hãi.

Ba người đang quỳ lúc này trong lòng không khỏi thầm thấy sửng sốt. Gia gia từ trước tới nay luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh thong dong trải sự đời, rất hiếm khi tức giận thành ra như vậy. Lần này, thật sự là đã phạm vào điều đại kỵ của ông rồi.

"Danh dự của gia tộc, đều bị hai người các người ném hết rồi!" Thanh âm lúc này của ông lại cao lên vài phần, mắng to: "Còn Thẩm Hàn Mặc, tôi nuôi dưỡng dạy dỗ anh bên người mười mấy năm, vừa thả ra vài năm đã không nên thân, chạy sang tập đoàn Lâm thị vẫy đuôi phản bội Thẩm gia? Phế vật thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả tên cũng tự mình dám đổi? Cái gì gọi là Thẩm Ly Tiếu? Nực cười! Người Thẩm gia chúng ta tại sao lại sinh ra các người loại súc sinh này! "

"Phụ thân bớt giận, đại ca và Hàn nhi đều có lý do riêng, xin ngài hãy nghe bọn họ giải thích trước đã." Thẩm Giang Thành từ nãy tới giờ chỉ quỳ một bên cúi đầu im lặng, nhưng rốt cuộc thấy phụ thân nộ khí sung thiên lại sợ ngài ảnh hưởng tới sức khoẻ, cuối cùng cũng nhịn không được mà ra mặt khuyên ngăn, cúi người thành kính bái sâu.

"Anh im miệng cho tôi! Anh nghĩ anh không có tội sao? Tội của anh là biết mà bao che, biết mà không ngăn cản!" Thẩm Chính Nam nghe con thứ khuyên ngăn thì càng điên tiết hơn, vỗ bàn tức giận.

Thẩm Giang Nam thấy tình hình có chút không ổn, liền quỳ bước lên phía trước một bước ý đồ muốn xoa dịu phụ thân, dập đầu nói: " Là con bất hiếu, mong ngài bớt giận, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất!"

Thẩm Hàn Mặc thấy phụ thân nhận sai liền đau lòng không thôi, áy náy tràn ngập trong giọng nói run rẩy, : "Gia gia, đều là do con bất trung bất hiếu, Mặc nhi biết tội rồi, xin ngài trọng phạt! Tất cả việc này đều do một mình con quyết định, thật không liên quan tới phụ thân và nhị thúc, xin ngài chỉ cần trách phạt một mình con thôi!"

"Ha ha ha ! Một tên bất trung một tên bất hiếu, ta thật dưỡng ra hai tên nghịch tử!" Thẩm Chính Nam lạnh lùng nói, đứng dậy đi tới dùng toàn lực chân đá mạnh vào bụng Hàn Mặc.

Thẩm Hàn Mặc vì đang quỳ thẳng nên toàn thân lãnh đủ, anh rên lên một tiếng thống khổ, bao tử yếu ớt bị chấn động mạnh mà thắt lại, đau đớn như bị búa tảng đập nát nội tạng. Anh rốt cuộc cũng quỳ không nổi, một tay chống trên mặt đất, một tay còn lại đưa lên đè lại bao tử, đầu gối lệch khỏi xích sắt chấn động đến toàn thân anh run rẩy thống khổ. Anh nhịn xuống máu tươi trào ra từ khoé miệng, đầu mày nhíu chặt, trên trán lấm tấm mồ hôi to như hạt đậu, liên tục chảy xuống nền nhà.

Thẩm Giang Nam thấy con trai bị đá đến lăn lộn trên mặt đất cũng chỉ làm ngơ như không thấy, trên mặt thậm chí còn xẹt qua một tia chán ghét nhưng nhanh chóng biến mất. Chỉ có Thẩm Giang Thành từ trước tới nay tính tình ôn hoà, thấy sắc mặt Hàn Mặc đã trắng bệch kém tới cực điểm, thân thể còn không ngừng run rẩy cố gắng bò dậy quỳ tốt thì trên mặt không khỏi lộ ra chút thần sắc thương hại, nhưng cuối cùng cũng không làm ra hành động gì ngăn cản.

"Quỳ cũng quỳ không được! Gia quy của Thẩm thị vài năm không hỏi tới liền quên hết đi đâu rồi! Gia chủ tương lai của Thẩm gia chúng ta lại thảm hại tới mức này sao! " Thẩm Chính Nam thấy Thẩm Hàn Mặc quỳ cũng quỳ không an ổn thì càng điên tiết, dưới chân lại dùng thêm lực, đá về phía đầu vai của anh, mạnh đến mức khiến toàn thân anh bay ngược về sau, đập trên nền đá. Thẩm gia vì là gia tộc giàu có bậc nhất nên luôn luôn phải đề phòng ám sát, từ nhỏ mỗi người đều phải học võ phòng thân, tuy Thẩm Chính Nam tuổi đã cao nhưng thân thể người tập võ vẫn vô cùng cường tráng, vậy nên hai cước này của ông sức lực vượt xa người thường.

Thẩm Hàn Mặc lúc này cuối cùng cũng nhịn không nổi, 'phụt' một tiếng phun ra ngụm máu dồn nén đã lâu, mặt mày xám xịt như tro tàn, đau đớn đến mờ cả mắt. Anh lúc này mới phát hiện mình phạm vào đại sai, lập tức cuống cuồng bò dậy nén đau bức bản thân quỳ thẳng, mặc kệ khắp thân kêu gào đau đớn mà dập đầu hai cái 'cộp cộp', run rẩy nhận sai : "Hàn Mặc không thủ quy củ, thỉnh gia gia thêm phạt." Thiếu niên cả người trần ngập khí chất thong dong với nụ cười nhẹ luôn nở bên môi lúc này đây đã biến mất không còn chút gì.

"Người tới, truyền hình trượng!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sp