Chương 24: Aesther | 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Laurie Aesther trước năm mười một tuổi đã sống chẳng dễ dàng gì rồi.

Vì bản thân sinh ra đã sở hữu nguồn ma lực cực lớn, để phục vụ cho tham vọng của cái gia tộc ấy, Laurie và đứa em trai của mình gần như trở thành một con rối mặc cho bố mẹ điều khiển. Những năm đầu tiên của cuộc đời, hai chị em bọn họ chẳng bao giờ được phép vui chơi như bao đứa trẻ ngoài kia. Chỉ có thể làm bạn với đao kiếm và mùi máu tươi tanh tưởi, và rằng, mỗi khi một trong hai đứa phản kháng, sẽ bị nhốt vào căm hầm ẩm mốc chuột bọ bò loạn khắp nơi.

Dẫu thế, hai chị em vẫn thương nhau lắm.

Tài năng của Laurie càng được thể hiện rõ rệt sau năm sáu tuổi, cô bé nhỏ xíu năm ấy có thể một thân một mình nhấn chìm cả một chiến hạm của quân địch chỉ trong chớp mắt, khiến cho tiếng tăm của gia tộc Aesther vang danh gần xa, không ai là không biết. Và vì người kia quá nổi trội, nên kẻ còn lại bị bỏ qua một bên.

Joyce Aesther nổi tính ghen tị.

Vì người thừa kế đời tiếp theo là Laurie Aesther.

"Tại sao, tại sao vậy chứ---"

"Tại sao không phải là tôi––"

Ích kỉ, hèn yếu và xấu tính hơn bất kì ai.

. . .

Khi thanh kiếm vừa chém xuống thì bị giữ lại bởi bàn tay gầy của Laurie Aesther, thiếu nữ tóc xanh gầm gừ gì đó trong cổ họng trước khi dùng ma lực đánh bay đứa em trai của mình về phía xa. Laurie đứng dậy, để mặc cho máu chảy dọc từ cánh tay xuống nền đất từng giọt từng giọt. Đôi mắt ấy vẫn không xuất hiện một tia phản chiếu nào của ánh sáng, chứng tỏ cho việc cô gái nọ vẫn chưa thoát khỏi ma pháp của Joyce Aesther.

Và Laurie---

"Chiến đấu trong vô thức sao?!" Joyce Aesther cả kinh, "Thứ quái quỷ gì vậy?"

Có một điều mà hắn ta vẫn chưa nhận ra, đó là ngay từ lúc nhỏ, ngay từ lúc hắn chấp nhận dấn thân vào bóng tối thì đã chẳng bao giờ có thể đuổi kịp người chị của mình rồi. Suy cho cùng thì Joyce Aesther bị cái bóng quá lớn của Laurie Aesther chèn ép đến nghẹt thở, và rồi, hắn vùng lên với mong muốn có thể vượt mặt tượng đài trước mặt, tưởng chừng như là một chặng đường dài hóa ra lại gần đến vậy, và tưởng chừng như đã sắp chạm đến, nhưng rồi lại hóa xa xăm lạ thường.

"Water Punch."

Những cú đấm bằng nước liên hoàn tấn công về phía Laurie, cô gái tóc xanh lách người né tránh một cách dễ nhàng, nhịp nhàng phối hợp với việc đi thẳng về phía kẻ địch. Tất cả đều là bản năng, bản năng của một ma đạo sĩ cấp S. Dù cho linh hồn có chìm trong ảo mộng đi chăng nữa thì thân xác ấy vẫn tiếp tục chiến đấu, chiến đấu và chiến đấu cho đến khi sức cùng lực kiệt, cho đến khi chỉ còn một chút hơi tàn vẫn quyết không dừng lại.

Một quả cầu nước xuất hiện và nhốt Laurie ở bên trong, đó là thứ nước chứa chất độc mà Joyce Aesther vẫn luôn tự hào bấy lâu. Những vết ố màu đen lan dần trên lớp da thịt trắng trẻo của người chị gái nọ, và trong vô thức, Laurie vẫn cảm thấy cơn đau đang truyền đến từ đại não. Từng thớ thịt trên người cô đều tê rần, và như là có những con kiến đang gặm nhắm cả cơ thể Laurie vậy.

Bên kia, Joyce Aesther chỉ chờ đến lúc này, hắn ta ngay lập tức lao đến như một tia chớp, chém tới tấp vào người Laurie. Đôi mắt đỏ máu ấy không ngừng mở lớn, từng lời từng lời thốt lên tựa như một kẻ điên.

"Chị thì sống trong một cuộc sống vui vẻ, còn tôi, từ ngày hôm đó, tôi lúc nào cũng phải trốn tránh ánh sáng."

"Nếu như tôi thắng, thì thiên đường sẽ xuất hiện mà thôi. Vậy nên chị đi chết đi, chết đi, chết đi, chết đi---"

Những vết thương trên người cô gái tóc xanh càng ngày càng nhiều, điều đó là một lợi thế cho Joyce, vì chất độc sẽ tràn vào cơ thể Laurie nhanh thôi, thông qua miệng vết thương. Nhưng rồi, quả cầu nước bị đánh vỡ, Laurie phi nhanh đến giơ chân đá bay thanh kiếm của Joyce vào vách tường, chân còn lại cong lên thụi gối vào bụng hắn ta trong khi hai tay giữ lấy vai Joyce khiến hắn không thể nào động đậy được.

Laurie Aesther cứ đấm và tấn công dồn dập khiến Joyce không tài nào trở tay kịp; Laurie nhanh hơn hắn ta rất nhiều, và Joyce không phải là một đối thủ xứng tầm để chiến đấu cùng nhịp với cô gái tóc xanh nọ. Những năm qua, Laurie đã luyện tập rất nhiều, mài dũa kĩ năng của mình đến mức khó ai có thể địch nổi.

"Cậu có từng nghĩ đến sau khi cậu rời đi, tôi ở lại như thế nào hay không?"

Laurie đã tỉnh táo trở lại. Cô dùng tay siết lấy cổ Joyce, đôi mắt màu biển như dậy sóng và tràn ngập phẫn nộ chưa từng có trước đây.

Laurie Aesther là một người chị tốt, lúc nào cũng quan tâm và lo lắng cho những đứa em của mình, dẫu cho không cùng chung dòng máu. Nhưng bây giờ đây, người chị tốt ấy gần như bóp chết chính đứa em ruột của mình. Đây mà là một người chị hay sao?

Laurie vốn không phải là một người chị gái tốt.

Joyce càng không phải là một đứa em trai tốt.

Cả hai người bọn họ suy cho cùng đều như nhau cả thôi, vì họ có điểm chung mà. Giống như đồ thị hàm số có hai đường thẳng song song vậy, dù cho b khác b', hướng đi có trái ngược nhau hay không bao giờ cắt nhau đi chăng nữa, thì vẫn có hệ số a bằng với hệ số a'.

"G-Gì chứ?!"

"Tôi bị cho là kẻ giết cha mẹ mình, và dĩ nhiên cậu biết những tội nhân của gia tộc Aesther phải chịu những gì mà."

Tra tấn trắng.

Thật tàn nhẫn và khủng khiếp làm sao, khi áp dụng thứ hình phạt ấy lên người một đứa trẻ mười một tuổi.

Nhưng với Laurie mà nói, những điều đó đều đã qua cả rồi. Ấy vậy mà ngay bây giờ, đứa em của cô lại chính tay đẩy cô vào hố sâu quá khứ, tra tấn tâm trí Laurie và gợi lại những đoạn kí ức kinh hoàng ấy một lần nữa.

"Ích kỷ thật đấy, Joyce à."

【Chị ơi---】

"Chúng ta đã từng yêu thương nhau như vậy kia mà."

. . .

Note: Nghĩ đi nghĩ lại thì thôi, không nerf đâu.

8.1.2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net