chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Lucy cậu đừng buồn, Natsu sẽ sớm tỉnh lại thôi, cậu ấy chỉ bị mất ý thức thôi "

" Tớ biết nhưng mà, đã nửa năm rồi Happy à. Cậu ấy đột ngột bất tỉnh rồi cứ sống thực vật thế đã được nửa năm rồi "

Happy lo lắng nhìn Lucy, từ khi Natsu đi vào hôn mê thì ngày nào cô cũng tới đây thăm và chăm sóc cậu mọi thứ. Ngày nào cũng tới thay một bó hoa lưu ly vào bình khiến cho không khí đau buồn thoáng lêm một tí

Happy mỗi lần nhìn Natsu như thế thì lại như đứa trẻ nháo lên chạy vào lòng Lucy khóc toáng lên:" Lucy à, tớ nhớ Natsu "

" Tớ cũng vậy "

Mái tóc của Natsu nửa năm nay cũng dài ra rất nhiều, Lucy không muốn cắt nó. Cô đợi đến khi nào Natsu tỉnh dậy thì sẽ cắt, vì cô lại muốn nghe giọng cậu đòi hỏi cô như một đứa trẻ. Nhưng cái người ấy vẫn nằm bất tỉnh trên giường chẳng chịu tỉnh lại

" Happy, cậu về với Wendy đi. Cô bé sẽ chăm sóc cho cậu "

" Tớ muốn ở lại với Natsu, tớ lo cho cậu ấy "

" Nhưng nếu Natsu tỉnh lại mà thấy một Happy mắt sưng thân hình gầy gò thì sẽ thế nào? Cậu ấy sẽ buồn đó " Lucy mỉm cười xoa đầu Happy, nhưng cậu không né tránh mà ngước đôi mắt lên nhìn cô:" Natsu cũng không muốn thấy cậu như thế này đâu Lucy "

Lucy giờ trông rất thiếu sức sống, đôi mắt hơi thâm do thiếu ngủ và gò má hơi hóp lại do thiếu dinh dưỡng. Cô gái tươi sáng ngày nào giờ đây trông thật thiếu sức sống

Sau một hồi náo loạn, Lucy đã nhờ Wendy đến đem Happy về. Cậu nhóc đã khóc toáng lên rất nhiều, Erza nhìn thấy tình trạng này thì cũng chẳng có chút vui gì mà là một mặt thâm trầm:" Lucy, cậu cũng nên dưỡng sức nhiều vào. Natsu sẽ sớm tỉnh lại thôi nên không cần lo lắng "

Sau một hồi nhắc nhở thì Erza cũng ra về, một căn phòng bệnh chỉ có Lucy và Natsu ở lại. Cả người cậu cắm đầy dây nhợ và bình dưỡng khí, giờ đây cậu chính là một người thực vật

" Natsu, cậu không biết mới đây đã xảy ra gì đâu. Tớ đã trải qua một ác mộng

Tớ thấy mình đang đối đầu với những tinh linh bị hắc hoá, không phải giấc mơ. Là sự thật

Tớ cứ nghĩ mình đã chết, nhưng không

Tớ sợ khi sáng hôm sau không được nhìn thấy cậu, được kể chuyện cho cậu và thay cho cậu những bó hoa lưu ly

Tớ sợ không được nghe giọng cậu

Chính điều đó đã cho tớ sức mạnh vượt qua "

Lucy cuối đầu nhìn đầu gối mình, bàn tay nắm chặt góc váy. Nước mắt cứ thế như tuông xuống, bờ vai cô run rẫy lên thật nhiều

" Tớ ... sợ sẽ không được gặp cậu khi cậu tỉnh dậy "

" Này .... Tớ ở đây mà, ai ăn hiếp cậu sao Lucy " hơi ấm phả vào người cô, cả người bị ôm lại bất chợt

Lucy nhìn Natsu đang dùng bàn tay nâng mặt cô lên mà cười, nó cũng khiến Lucy vừa khóc dở vừa cười mà ôm chặt lấy cậu thật mạnh. Nước mắt thấm hết một mảng áo bệnh nhân màu trắng của cậu

" Sao thế, nói tớ nghe " Natsu không biết chuyện gì xảy ra với mình, cứ thế chỉ bất ngờ trước Lucy đang ôm chặt cậu mà khóc toáng như một đứa con nít

" Tớ nhớ cậu Natsu "

" Ừ, tớ ở đây "

::

::

" Tiểu thư Avenia, tiểu thư nên ngồi yên. Tôi đảm bảo trong buổi tối hôm nay người là xinh đẹp nhất " Avenia cảm thấy khó chịu, nàng không muốn ngồi yên cho tới khi Irene bước vào nhìn nàng:" ngoan nào con gái, họ là những người hầu giỏi nhất ở đây nên cứ yên tâm để họ "

Avenia chỉ có thể để cho họ dùng những lớp phấn bôi lên người cùng những vết phấn mắt và một màu son đỏ son lên đôi môi hồng mềm kia

Mặt lên người một bộ đồ cao quý thể hiện thân phận nàng là người con gái của người phụ nữ mạnh nhất đất nước Alverez được đất vua Zeref trọng dụng

" Con có thể không tham gia được không? "

" Không thể, đây là nghi thức chứng tỏ con là thành viên thứ mười ba của Spriggan. Hôm nay Bệ hạ sẽ ban phước lành cho con, lời cầu nguyện giúp cho con trở thành tín đồ của ngài và con sẽ có một vị trí đứng trong thập tam thuẫn

Avenia, ta làm tất cả đều vì con " Avenia không phủ nhận rằng Irene đang làm mọi thứ để nàng có địa vị và chỗ đứng ở đế quốc Alverez của đức vua Zeref Dragon

Một bậc phụ mẫu luôn muốn điều tốt nhất cho con của mình và Irene luôn muốm trở thành một bậc phụ mẫu đúng nghĩa để bù đắp lại những gì mình không thể làm suốt hơn bốn trăm năm kia

Giúp nàng có một chỗ đứng ở đế quốc Alverez, có một mẫu thân là nữ nhân mạnh nhất đất nước này sau bệ hạ. Ai có thể khinh thường nàng

Irene đã cân nhắc kĩ khi đưa con gái mình mặc một bộ đồ màu tím, trùng với đôi mắt của nàng. Nó làm nổi bật lên khí chất của mình như Irene đã luôn chọn những bộ đồ màu đỏ làm nổi lên cái biệt danh:" Nỗi tuyệt vọng đỏ" của mình

Hôm nay là buổi lễ của Avenia mừng nàng gia nhập thập nhị thuẫn, và sau đó nó sẽ đổi tên thành thập tam thuẫn

Từ nửa năm trước Irene đã lên kế hoạch muốn đưa nàng vào hội bàn tròn quyền lực nhất của đất nước Alverez rồi. Nó không đáng quan ngại ngại gì khi cô có ý đưa nàng vào hội này

" Thưa tiểu thư Avenia và ngài Irene, đã đến lúc "

Vừa nghe tiếng của Invel vang lên thì Irene đã tiến vào trước. Mẫu thân đã bảo đây là quân sư của bệ hạ, cũng là một con người quái dị với biệt hiệu tướng quân mùa đông. Avenia đã gặp anh ta vài lần nhưng chỉ là cuối đầu chào hỏi

Invel là một người đàn ông đeo kính có chiều cao trung bình. Hầu hết mái tóc dài, màu xanh của anh ta được búi thành đuôi ngựa bằng một chiếc nẹp vàng. Tóc đuôi ngựa treo qua vai phải, vươn tới ngực. Phần tóc còn lại của anh ta khá lộn xộn, với những lọn tóc không đều rơi xuống hai bên mặt và giữa hai mắt. Anh ta có đôi mắt cảnh giác của một người trung thành

Trang phục của anh khá gọn gàng, phù hợp với tính cách nghiêm khắc của anh ấy. Nó bao gồm một chiếc quần váy đơn giản và áo sơ mi có cổ màu trắng, được cài nút hoàn toàn với một chiếc cà vạt màu xanh treo ở cổ. Về điều này, anh ta khoác một chiếc áo choàng có viền trắng. Màu sắc bên trong cũng như bên ngoài của nó phù hợp với màu cà vạt của anh ấy. Các vết sẫm màu được dán nhãn chéo từ vai trái và tay áo và chạy xuống mặt trước và mặt sau của áo khoác

Vào những lúc nàng cuối đầu thì hắn cũng chỉ kéo gọng kính lên rồi gật đầu nhẹ lại coi như chào hỏi:" Đến lúc rồi, đưa tay em cho tôi "

Bàn tay Avenia khoác tay Invel và nhìn cánh cửa mở ra. Nàng cùng hắn bước vào trên cái thảm màu đỏ trải đến long sàn nơi mà bệ hạ đang ngồi

Vị đức vua tôn kính của đất nước to lớn này chỉ là một nam nhân thoạt như hai mươi tuổi, nhưng chẳng ai biết hắn đã sống hơn mấy trăm năm rồi. Trên người luôn mang một cỗ đồ như những người xa xưa từ thời ba trăm năm trước

Với Zeref đó như là một truyền thống hắn luôn mặc

Hai bên hàng nơi Avenia đi ngang qua là những người trong Sriggan. Bọn họ đang nhìn cô gái trẻ sắp bước vào địa vị ngang họ

Invel đưa Avenia đến trước Zeref cuối đầu rồi lui ra đứng kế bên August

Avenia quỳ trước Zeref như thể hiện lòng tôn kính của mình đối với ngài:" Bệ hạ tôn kính, thần nữ là Avenia Grandis "

Zeref đứng lên tiến lại ba bước gần Avenia:" Tại đất nước Alverez này, trước những người đứng đầu thập nhị thuẫn Spriggan. Ta đức vua của đất nước Alverez sẽ tuyên bố Avenia Grandis sẽ trở thành người thứ mười ba của thập tam thuẫn của Spriggan, biệt hiệu 'Thần mặt Trời' sẽ trở thành những người trung thành của ta "

" Nhận chỉ "

" Nào nói cho ta ngươi muốn thêu dệt biểu tượng sẽ tượng trưng cho thân phận ngươi ở đâu, ngẩng đầu lên "

Zeref nở một ý cười nhìn Avenia

Nhưng đổi lại chỉ là biểu cảm của một thần dân trung thành:" Thưa bàn tay"

Lời vừa dứt hắn nắm lấy bàn tay nàng và khói bóc lên, Avenia hơi nhíu mày đau đớn từ việc in hình xăm kì lạ của người đức vua này của mình

Khói xì xèo nổi lên từ bàn tay nàng, Avenia tưởng chừng như có thể bỏng không chừng. Một lúc sau hắn buông bàn tay ra, từ một bàn tay trắng trẻo nay trên đó lại có một hình xăm in biểu tượng đế quốc Alverez

" Chào mừng ngươi Avenia "


Chương cuối của tuần này, tuần sau ta đăng tiếp !! 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net