chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Avenia, con xem. Bộ váy này thật hợp với con " Irene từ ngày Avenia tỉnh dậy thì rất cao hứng, một tháng nay đều muốn nàng mặc những bộ đồ thật mới và chải tóc cho nàng. Muốn tìm lại cảm giác làm mẹ sau hơn bốn trăm năm dài đằng đẳng, từng giây phút dù chỉ là nhỏ nhoi thì Irene đều muốn bên cạnh Avenia không xa rời

" Nó thật đẹp, cảm ơn mẫu thân " Avenia ôm bộ váy đỏ viền đen vào lòng mà ôm thật chặt, khuôn mặt nở một nụ cười hiền hòa trên gương mặt xinh đẹp trắng hồng

Irene luôn ở bên cạnh nàng, dù cho ngày đêm tối

Tới khi Irene phải đi xử lý đống sổ sách và khi đó nàng mới ở một mình trong phòng. Nhưng mẫu thân đã dặn không cho nàng đi đâu

Avenia cứ thế nhàm chán lăn qua lăn lại trong phòng mà đọc những cuốn sách phép thuật trong phòng của mẹ mình viết. Khi nàng đang chăm chú tới nỗi không biết căn phòng có một nam nhân y trắng tiến vào trong và nhìn nàng

Larcade nhìn thấy mẫu thân đi ra một lúc ngoài mới dám tiến vào nhìn cô gái được mẫu thân bảo quản như nâng trứng hứng hoa mà chóng cằm suy nghĩ

Nếu hôm đó hắn mà không ôm được cô mà ngã từ trên cao xuống liệu gương mặt xinh đẹp này còn hoàn hảo yên vị trên thân thể này. Sau đó hắn liền đi một tháng ra bên ngoài mà giờ mới trở về mà nhìn lại Avenia

Avenia dần cảm nhận được có người thứ hai nên ngước đầu khỏi cuốn sách mà nhìn, là một nam nhân tóc vàng nhạt dựng thẳng và có đôi mắt màu vàng được bao trong một vầng sáng xung quanh mắt. Cổ đeo một sợi dây chuyền nhỏ hình tròn và mặc một chiếc áo cà sa màu vàng, thanh tao thoát tục khiến người ta không dám lại gần

Đôi mắt tím có chút khí sinh nhìn đến rồi không quan tâm tiếp, rồi lại cúi gầm vào trang sách. Bàn tay nhỏ lật tiếp trang sau để đọc

Ladcade cũng không để ý lắm, mà tiến đến ngồi bên giường cách cái ghế da gấu của nàng hai mét mà nằm xuống yên tĩnh nhắm mắt. Hắn chỉ muốn nằm đây đợi mẹ Irene về để hỏi vài chuyện

Avenia cũng không quan tâm lắm, nàng từ đầu tới cuối đều cắm đầu vào sách và chuyên chú đọc nó. Có nhiều câu thần chú mà Irene đã dạy cho nàng trong thời gian gần đây, còn có ghi chú và cách hướng dẫn

Tới thẳng buổi tối, Irene mới trở về

Nhìn vào căn phòng một đứa con gái yêu đang ngồi ngoan ngoãn đọc sách và đứa con nuôi thì nhắm mắt chấp tay ngồi thuyền trên giường. Cô tiến tới xoa đầu Avenia:" Con đói không con gái "

" Hồi nãy người hầu đã đem đồ ăn cho con rồi mẹ à, đã no " Aveni không mặn nhạt mà trả lời, bàn tay gập cuốn sách lại mà để lên bàn. Irene dường như hài lòng với câu trả lời đó, đến khi cô quay sang nhìn August thì liền chau mày:" Larcade, con làm gì ở trong phòng ta "

Khi hắn đang tu luyện thì xung quanh phát ra một vầng li ti sáng nhỏ chiếu bao quanh người hắn, khi lời nói của Irene tác động đến thì hắn liền dừng lại. Đôi mắt nhìn cô mà mỉm cười:" Cha, ngài muốn gặp mẫu thân "

" Bệ hạ về rồi sao? " Irene dường như có chút ngạc nhiên nhìn lại Larcade:" Không phải ngài nói với ta là tới tận cuối tháng mười mới về sao " nhưng hiện tại chỉ là chỉ là tháng sáu. Tức sớm hơn bốn tháng, có chuyện gì sao ?

Larcade đứng lên khỏi giường, phủi chút bụi trên người và nụ cười vẫn đầy thuở nào với hai con mắt hơi híp lại:" August chỉ nói cho con kêu người đến gặp bệ hạ, còn lại thì con không biết " rồi nhún vai một cái đi ra khỏi phòng

Irene híp mắt nghi hoặc nhìn hắn đi ra khỏi phòng, nhưng đến khi quay lại nhìn Avenia thì một bộ dạng lo lắng. Cô nhẹ vàng vuốt mái tóc phẳng trắng mềm của con gái mình 

" Irene, nếu nàng thích mái tóc trắng này thì ta sẽ để dài thế nào " 

Đôi mắt và mái tóc ấy

Ngón tay Irene di chuyển đến gương mặt nàng, ngón tay cái vuốt nhẹ con ngươi phải thật nhẹ nhàng

Thật giống ! 

Con bé thật giống chàng, thật hoài niệm 

" A ------- loài người và lũ đồng minh thối nát. Buông nàng ra, Ireneee ..... buông nàng ra   "  

Nhưng cũng rất đau đớn

Irene chợt giật bàn tay khỏi khuôn mặt Avenia, mà bàn chân lùi lại một bước về đằng sau. Nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần và nở một nụ cười cứng ngắc:" Con yêu, đợi ta một chút. Sẽ không lâu đâu ta sẽ trở về " 

" Vâng " 

Irene không nhận ra bước chân mình vội vã đến thế nào, Avenia có thấy nhưng lại im lặng. Cô bước nhanh bước chân đầy nặng trĩu, cả hành lang trống rỗng cũng chỉ vang lên mỗi tiếng chân Irene

Khuôn mặt cô cứng đờ và răng cắn môi dưới thật sâu mà chẳng thấy đau đớn chút nào, như khiến bản thân hồi tỉnh lại không muốn nhớ một phần trong quá  khứ

Avenia, con gái của cô quá giống cha mình

Dường như Irene có thể thấy lại hắn, mỗi nhịp cười và đôi mắt ấy

Tất cả trên gương mặt Avenia, nàng quá giống cha nên mỗi lần nhìn đến nàng đều khiến Irene nhớ lại người chồng quá cố đã chết của mình

Một bi kịch đau đớn mà chỉ có mỗi một người hy sinh tất cả lấy, bàn tay Irene dựa vào vách tường hành lang mà chậm lại dần bước chân mình:" Em phải làm gì đây, nó quá giống chàng ... Varus " tinh thần Irene dường như cảm thấy suy sụp 

Một mình Avenia ở trong phòng, đã rất lâu từ khi Irene đi và chưa trở lại. Anvenia vẫn duy trì thói quen đọc sách dù hết cuốn này tới cuốn khác, chợt động tác lật trang sách nàng dừng lại. Bàn chân nàng đứng lên khỏi ghế mà hướng người đi ra gần cửa sổ nhìn lên bầu trời đen thẳm và mặt tròn nhỏ kia. Đột nhiên cả người Avenia run lên từng nhịp và đầu gối khuỵu xuống nền đất lạnh

Cảm giác gì đây 

Có thứ gì đó đang kêu gào khống thét nơi ngoài kia, tiếng kêu hét của một con rồng đang bị cầm tù. Một nhân sinh sắp phải chết, ai đang la hét

Trong đầu nàng đau lên từng cơn và cả người co quắp lại, Avenia như cảm thấy mất dần hơi thở và sự sống. Miệng nàng thở hồng hộc lên thật nhiều

Xung quanh chợt nổi lên những tia hắc ám bao quanh Avenia một lúc lâu và dừng lại

Vai Avenia cũng ngừng run rẩy và cả cơ thể nàng chống đỡ nhau đứng lên. Đôi mắt nàng hiện lên vẻ u ám trống rỗng không định hướng, bàn chân Avenia bước lên khung cửa sổ và ngã xuống dưới bên dưới nên cao hơn bốn lầu

Avenia cảm thấy cả người nhẹ hẫng thật thoải mái và dường như thích cảm giác này. Đôi mắt nàng nhắm lại cảm giác từng tế bào trong cơ thể đang chuyển động mạnh như muốn thúc đẩy thứ gì đó

Sải dài che khuất cả bầu trời, tiếng gầm thét khiến cả mặt đất phải rung chuyển và làm cho nhân loại phải nơm nớp sống trong lo sợ. Chính đức Ngài Reta, là một người phụ nữ đã tạo ra con rồng chúa đầu tiên và chính nó đã tạo ra một trật tự Loài rồng vĩ đại khiến bao nhiêu người sợ hãi

Nhưng:" Những đứa con của ta, đợi ta"

Sau lưng Avenia dần xuất hiện đôi cánh bạc lớn, khiến cơ thể nàng bay lên cao khỏi mặt đất. Đôi cánh này giống như lần đầu tiên nàng thức giấc, nó đầy vảy tựa hệt cánh một con rồng con

Đôi mắt Avenia nhìn về phía nơi xa xôi kia, là hướng Đông Bắc. Sự thờ ơ trống rỗng như chẳng còn linh hồn mà là hành động theo y thức

Avenia sử dụng đôi cánh bay thật nhanh về hướng mà nàng định

Sự việc trên tất cả đều thu thập vào mắt của Larcade, hắn đứng trên lầu cao mà nhìn nàng chuyển hóa từ trạng thái này đến trạng thái khác

Thân ảnh ở tại chỗ cũng biến mất tựa như chẳng có ai ở đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net