Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời hiện đại muốn chuyển nhà thì cần háng tá thủ tục, thời nay muốn chuyển nhà chỉ cần nhấc bộ rễ lon ton đi tìm đất tốt.

Chào mấy chế, mị đây, cao nhân cỏ vô danh khả ái đây. Sau khi thoát chết khỏi con boss cuối tôi liền chuyển nơi định cư. Nơi ở mới phải nói là trên cả tuyệt zời! Kể từ khi trở thành thực vật tôi phát hiện mình có giác quan thứ sáu, giống động vật ấy. Linh tính mách bảo đất màu ở đây cực tốt cho sự phát triển của cây. Nhìn xem, cái lá non bị con chim mổ cho nát tươm giờ đã thay mới trông còn ngon mắt hơn. Điều quan trọng nhất là, tôi đã mọc nụ rồi! Đây nè, đây nè, cái nụ bé xíu màu xanh lục xinh xắn đây nè! Hi vọng nó không mọc ra cái gì kì lạ tương tự như cà tím...

Nhân tiện chắc hẳn ai cũng hiểu cái cảm giác khi người lớn đến chơi, bỗng dưng danh sách họ hàng dài thêm vài trang chứ? Tôi đang trong tình cảnh như vậy. Như đã biết tôi là một cái cây, kể cả là cây biết đi thì chung quy vẫn là quái thuộc hệ thực vật. Tôi cũng chẳng còn bất ngờ nếu có gặp một cái cây biết bắn beam, nhưng cách thức hoạt động của nó rốt cuộc có chỗ nào để ngành khoa học thực vật áp dụng? Chẳng lẽ logic ở thế giới này bị vứt sọt rác rồi?

Thực ra thì bản thân tôi hiện giờ cũng phi logic sẵn rồi. Có cái cây nào như tôi có hai tay (lá) hai chân (rễ), còn đi lon ton trên cái quả đất đầy quái thú, và cái dáng đứng như loài linh trưởng chưa tiến hóa chu kỳ cuối. Tôi cứ nghĩ mình đã dị lắm rồi ai ngờ người họ hàng mới còn dị hơn. Tôi tính sẽ chào hỏi bên đấy nếu không thấy cái cảnh họ hàng (tôi không chắc nó có phải thực vật hay quái vật trá hình?) nhai ngấu nghiến bé heo tội nghiệp.

ヽ( ̄д ̄;)ノ=3=3 ... chạy lẹ

Khác với thứ ăn thịt kia thì tôi chỉ cần hấp thụ ánh nắng và những thứ cơ bản cần thiết cho dinh dưỡng lẫn quang hợp, tức là cả nguồn năng lượng không xác định bay trong không khí. Những lúc vầy thì kiến thức isekai mới phát huy tác dụng. Không chắc nếu tôi hấp thụ được nhiều thì sẽ mạnh như nhân vật chính không, nhưng thứ tôi nhắm đến là cơ thể con người. Đương nhiên rồi, thứ tôi có từ kiếp trước bỗng dưng đùng một cái, mất không rõ lý do. 'Có không giữ, mất đừng tìm' là đây sao? Nhưng tôi đâu có muốn vậy. •́ ‿ ,•̀

Chỉ than trời trách phận vì đã để công dân ba tốt, yêu đảng, yêu nước như tôi phải ra đi sớm. Thôi thì đi tìm lẹ một nơi sống yên bình khác đi, so sánh cọng cỏ và con quái vật ăn thịt hơn tôi hàng chục level đã thấy sự khác biệt giữa bầu trời và rãnh Mariana rồi.

Cao nhân cỏ phiêu bạt giang hồ, nghe ngầu đấy. Cảm giác như mình là cao thủ võ lâm hành hiệp trượng nghĩa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net