Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dominance là cái thứ phiền phức khủng khiếp.

Có hỏi thế nào thì tôi cũng sẽ nói như vậy.

Theo ghi chép về Dominance, ngoài khả năng phân chia 1000 mảnh vỡ, nó còn có khả năng đem lại sức mạnh nguyên tố cho vật chủ. Tuy nhiên, hầu hết đều bị tiêu diệt ngay lập tức vì các phân thân chỉ mạnh khoảng 10% bản chính. Muốn tiêu diệt được Dominance phải diệt hết 1000 mảnh vỡ nếu không nó sẽ tiếp tục tái sinh và mạnh hơn trước.

Tôi đoán việc Homunculus có khả năng ngụy trang vào môi trường xung quanh bằng cách thu nạp năng lượng nguyên tố, thậm chí có thể sử dụng được chúng một phần nhờ lõi Herrscher. Nhưng do là sinh vật được tạo ra không có mục đích rõ ràng nên nó khá trì độn, được cái nghe lời. Chúng tôi liên kết chặt chẽ nhau, mối quan hệ giống như cộng sinh đồng thời cũng giống như một thể thống nhất.

Một ngày khi tôi tỉnh dậy từ giấc ngủ, căn nhà gỗ trở nên im lặng đến rợn người. Fasma cuộn người ngủ bên cạnh không nhận thức được điều gì. Tôi kéo mền lẳng lặng mở cửa sổ. Bầu trời bên ngoài tối sầm lại, mây đen kéo tới che phủ cả màu xanh dịu êm của Rừng Sương Mù như sắp có bão tố quét qua vùng đất tinh linh.

"Cecil!"

Tôi vội vàng kiểm tra các căn phòng, tìm kiếm Cecil nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của ông ta đâu. Trong lòng thì nóng như lửa đốt, Cecil chưa bao giờ biến mất như vậy, ông ta luôn là người hằng ngày gõ cửa dục tôi dậy. Giờ thì ngoài tôi ra, chẳng có hơi thở nào khác nữa tồn tại trong căn nhà.

"Cộc cộc."

"Civil? Là ta đây."

Giọng này là giọng của Leks, ông ta đến đây làm gì?

Tôi mở cửa rồi nghiêng người đủ rộng vì nghĩ rằng Leks sẽ vào, nhưng ông ta đứng nguyên đó, trong hình dáng của con sói lớn uy nghiêm. Ngoài Leks còn có lão Dwarf Rufus, cái khí chất nghiêm túc của họ khiến tôi bối rối. Leks thì còn hiểu, nhưng Rufus trong ấn tượng của tôi là một lão già thoải mái không câu nệ, chứ không phải vẻ mặt này.

"Ta đến đón ngươi, mau thay đồ đi."

Mất vài phút để tôi sửa soạn lại bản thân, sau đó thì giục Fasma dậy rồi cùng hai người họ rời đến hướng cây địa mạch. Cả quá trình di chuyển chẳng có ai mở lời. Không khí Rừng Sương Mù thật nặng nề, các tinh linh nhỏ bé thích bay lượn quanh khóm hoa đã đi đâu mất rồi? Trên bầu trời u ám xuất hiện vòng xoáy lớn ngay trên cây địa mạch, nếu chỉ nhìn từ xa thì không thể thấy được uy lực nguy hiểm từ nó. Chúng tôi đến bờ hồ Lưu Tinh, rất nhiều tinh linh tụ tập lại xung quanh, xa lạ có, quen thuộc có, khi thấy ba chúng tôi họ tự động rạt ra nhường đường cho chúng tôi.

"Cecil?" Tôi thấy sắc vàng ấm áp trong khung cảnh u ám ấy. Cecil dường như nghe thấy tiếng tôi gọi thì quay đầu, miệng lẩm bẩm khẩu hình.

'Lại đây Civil.'

Tôi làm theo lời ông ta tiến lại gần. Khi tôi đặt chân gần hơn cây địa mạch thì từ đâu ra gió lớn cuộn đến ngăn cách hai chúng tôi với các tinh linh. Điều đó cũng không khiến tôi dừng bước. Chỉ vài bước chân tôi đã đến trước mặt Cecil, hình dáng và khí chất hiện tại của ông ta thật xa lạ, bộ đồ màu be đã được thay thế bằng y phục trắng đơn giản nhưng lại toát lên sự tôn nghiêm cao quý. Hình xăm đỏ phủ dọc cánh tay phải lên đến cần cổ, lý do tại sao Cecil luôn mặc những bộ đồ kín đáo. Còn có, một ít lông vũ mọc trên lớp da trần lộ ra ngoài.

"Giờ tôi phải gọi ông là Ma Thần Orias đúng không nhỉ?"

"Ha ha, Ta vẫn thích Civil gọi ta là Cecil hơn." Ông ta cười khúc khích, sau đó trở nên nghiêm túc hơn. "Ta có chuyện quan trọng muốn nói với nhóc trước khi rời đi."

"Đi? Ông muốn đi đâu?"

"Theo như cách nói của con người, là 'trở về với đất mẹ', phải không nhỉ?"

A, 'trở về với đất mẹ', ông ta nói tự nhiên như chuyện hằng ngày vậy. Tôi cảm thấy tức giận, không nỡ, buồn bã, ấy vậy mà trong thâm tâm tôi lại không có ý định ngăn ông ta lại khi lần nữa phải nhìn thẳng trực tiếp đôi mắt màu cam ấm đâu đó giấu đi tia mỏi mệt. Cecil thà lựa chọn buông bỏ, tại sao chứ?

"Nhóc còn nhớ khế ước giữa chúng ta không? Cái khế ước sẽ không đào bới đời tư của nhau trừ khi đối phương tự động mở lời trước."

Tôi nhớ chứ, chỉ tại cái khế ước chết tiệt đó đã nhiều lần ngăn tôi giở cuốn nhật ký ông ta cố tình phô bầy trên bàn mỗi khi tôi vào phòng riêng của ông ta, khiến tôi tò mò chết những lần Cecil úp mở mãi.

"Nhóc đã cho ta biết mọi thứ, giờ cũng nên đến lượt ta đáp lại."

Rồi tôi cùng Cecil ngồi dưới tán cây địa mạch, dành hàng tiếng đồng hồ để nghe lại ký ức của 'Ma Thần Orias'. Cách ông ấy đến Rừng Sương Mù, cách ông ấy gặp Ma Thần Sương Mù và yêu bà ấy, cả cái nguyên nhân khiến bà ấy chết liên quan đến sự 'ăn mòn' và chính 'hỗn mang'. Trước khi chết, Orias đã hứa rằng sẽ thay bà ấy bảo vệ khu rừng.

Hàng trăm năm, Cecil sống lắt léo qua ngày trong căn nhà gỗ đơn sơ. Sự dằn vặt tra tấn ông ấy mỗi khi nhớ đến ngôi làng nhỏ vì ông mà bị tận diệt, thậm chí còn bị nhốt trong vòng lập vô tận vì sự ích kỷ của ông.

Tôi lắng nghe ông ấy kể. Dường như thời gian ở nơi này bị sức mạnh của Cecil tác động bóp méo, thậm chí khiến không gian bên trong kết giới chỉ có tiếng của hai chúng tôi. Có vậy tôi mới có thể tập trung nghe hết mọi chuyện từ ông ta, bao gồm cả bí mật về mối quan hệ của Orias với Panes, lý do tại sao ông ta thu nhận tôi làm đệ tử. Dậy dỗ, hỗ trợ cho sự phát triển của tôi. Âu cũng là biến tôi trở thành người thay thế ví trí của Cecil sau khi ông ta hòa mình vào vùng đất Sương Mù. Ông ta thậm chí không quan tâm tới cảm xúc của tôi, tự ý quyết định mọi thứ.

"Sau khi ta thấy được chòm sao của nhóc, ta đã quyết định biến nhóc thành người đứng đầu. Dự định là như vậy, chỉ sau khi tiếp xúc và sống chung, ta lại không nỡ tước đoạt đi tự do của Civil."

Sắp đặt mọi thứ xong xuôi rồi lại nói không muốn tước đoạt đi tự do của tôi, rõ ràng là đang thương hại. Ai cần sự thương hại của ông ta chứ?

Hít một hơi dài rồi thở ra, tôi đứng dậy đối mặt với Cecil.

"Tôi có thể đồng ý thay ông gánh vác mọi thứ, dĩ nhiên tôi có quyền yêu cầu quyền lợi."

Cecil phì cười, ông ta chắc cũng đoán được điều tôi muốn nói nhưng vẫn hỏi ngược lại tôi.

"Quyền lợi nhóc muốn là gì?"

"Sức mạnh của ông, trí thức, mọi thứ của ông đều thuộc về tôi!"

Nêu đây là một bộ phim thì tôi sẽ bị gắn cái mác trục lợi, bất hiếu với sư phụ. Nhưng đây là thực tại, thế giới khác với Trái Đất, khi đặt chân đến một nơi xa lạ mới biết mạng sống mong manh như phiến lá nhỏ, tùy thời sẽ bị gió cuốn đi. Vậy nên tôi sẽ trói buộc bản thân vào một khế ước vĩnh cửu.

"Thiết lập khế ước vĩnh cửu, sử dụng mạng sống đặt cược. Đại tinh linh Civil nguyện cống hiến mọi thứ bảo vệ Rừng Sương Mù, kể cả cái chết cận kề."

Kiên định tuyên thệ, đặt cược mọi thứ vào khế ước, đây là những gì tôi có thể làm. Chỉ chờ ông ấy nắm lấy tay tôi thì khế ước sẽ được thành lập.

Cecil vươn tay, khi gần như chạm vào lòng bàn tay tôi thì ông ta khực lại. Sau đó chuyển qua vỗ đầu, trán cụng trán. Ông ta nhắm mắt lại, sự dịu dàng ấy mãi mãi chỉ còn lại trong ký ức nhạt nhòa.

"Ta thích mái tóc của Civil lắm."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net