Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa Đông nhanh chóng kéo đến, cơn bão tuyết phủ trắng xóa tầm nhìn của Al-Janud. Chiếc áo choàng đen phủ kín thân hình cao lớn, vạt áo bay phất phới quệt qua tuyết trắng khiến mảnh vải nhung ướt sũng. Hắn một tay kéo theo xác lợn rừng, tay kia níu lấy cổ áo che đi nửa gương mặt dưới. Vài lọn tóc mái rơi ra khỏi mũ áo bay phất phới, màu vàng sáng nổi bật giữa nền trời âm u phủ tuyết.

Tại một hang động nơi mà nhóm di cư trú ẩn, Civil ung dung gác tay hút thuốc, đến khi hình bóng cao lớn của tên nô lệ nhà mình lấp ló ngoài cửa hang mà cô vẫn bình chân như vại.

"Yo, về sớm hơn ta nghĩ."

Bép!

Cái áo choàng đen ướt nhèm ném bép vào mặt Civil, Al-Janud bất mãn ngồi phịch xuống thảm da được trải đối diện. So với cái lạnh cắt da ở bên ngoài, nhờ có kết giới và sức mạnh gió Nam của cả hai Ma Thần kết hợp khiến bên trong hang động luôn ấm áp. Ma Thần Phương Nam bực bội thấy rõ, đang yên đang lành thì bị con ranh Civil đá ra ngoài bão tuyết, có biết Al-Janud hắn ghét lạnh lắm không?

Ma Thần tóc xanh thản nhiên gạt cái áo qua một bên, cô cũng không động đậy thân mình để xử lý cái xác vì đã có người tự động biết ý khiêng con heo đi.

Nhóm di cư sau khi đạt được thỏa thuận với Civil bảo vệ họ đến khi tìm được nơi ở an toàn, ngược lại họ đưa cho cô hai lễ vật, mà cả hai thứ này đều khiến cô vô cùng khó xử.

Thứ nhất chính là Gnosis. Nghe không nhầm đâu, cái cục đá bẩn bẩn mà lão kia đưa cho cô chính là cục Gnosis bị phong ấn mà theo lời ông ta là tìm thấy được trong một cái hang dưới lòng đất. Cái thứ nguyên nhân dẫn đến chiến tranh Ma Thần đang bị phong ấn lại, khí tức ẩn ẩn thoát ra dẫn dụ những Ma Thần khác tụ tập lại ngôi làng của nhóm người dẫn đến quần ẩu buộc họ phải chạy trốn lên phía Bắc. Mà phía Bắc lại là địa bàn của Mộng Ma, gần với lãnh thổ của Ma Thần Bão Decarabian.

Civil cứ rầu rĩ tìm cách ném nó đi, rồi lại thở dài kiếm nó về. Không thể cứ thế đem bỏ cái thứ gây tai họa cho nhân gian được, thế là cô và Al-Janud thảo luận một hồi, nói đi nói lại vẫn là thống nhất đem cho người khác. Hai tên hết cả hai đều ru rú ở lãnh thổ, lại không mấy khi nghe tin tức từ bên ngoài, chẳng khác gì dân quê lên tỉnh. Thế nên, Al-Janud, nhiễm nhiên bị con nhỏ đá ra ngoài kiếm thông tin, vì cái khế ước nô lệ, hắn không thể từ chối. Còn Civil, bằng sức mạnh Herrscher, con mắm chỉ cần ngồi một chỗ là tự động có thông tin. Đều có chung mục đích tống củ khoai nóng bỏng cho người khác nên hiệu suất của hai đứa cao không tưởng.

"Đại nhân..."

... Đây rồi, lễ vật thứ hai.

Hai Ma Thần không hẹn đều quay về phía người vừa lên tiếng. Đó là một thiếu nữ có mái tóc nâu dài, cô quỳ xuống tư thế hèn mọn với hai kẻ mà cô ta được cảnh báo là vô cùng hùng mạnh, thân thể mảnh mai không khống chế được mà run lên.

JinMei là tên cô ta, được hầu hết những người di cư lựa chọn dâng lên cho Ma Thần như một món lễ vật thứ hai. JinMei là một thiếu nữ 16 tuổi vô cùng xinh đẹp, khi dâng cô ta lên cho Civil và Al-Janud, tên đứng đầu có nói rằng JinMei là trẻ mồ côi có đôi tay khéo léo, ông ta nói vận mệnh của cô ta do hai người xử trí. Thế nhưng đại tinh linh cũng chẳng biết nên sử lý cô ta thế nào, mặc cho JinMei muốn làm gì thì làm.

Thiếu nữ trẻ cũng biết ý, luôn im lặng thủ sẵn bên cạnh hai Ma Thần khi có lệnh. Điều kì lạ là đến giờ, hai Ma Thần vẫn chưa hạ lệnh gì với cô. Có thể là do họ quá mạnh, mạnh đến nỗi mà một kẻ phàm trần như JinMei là thừa thãi.

Khác với hầu hết những người tị nạn ở đây, JinMei được đặc xá mặc bộ đồ sạch đẹp nhất, hoàn toàn lột xác với một cô gái chịu cảnh khổ cực khi phải lang thang đó đây. JinMei không mong cầu hơn cuộc sống hiện tại, nhưng nếu như.. Chỉ nếu như thôi, hai vị đại nhân cảm thấy JinMei thừa thãi, họ sẽ vứt bỏ cô thiếu nữ đi, mặc cô tự sinh tự diệt. Một kẻ mồ côi không ai nương tựa sẽ phải sống ra sao? Kết cục chắc chắn sẽ chẳng dễ chịu gì...

Al-Janud vò mái tóc vàng kim, cổ họng có chút khô. Hắn dựa người ra sau, bộ dáng thoải mái như thế lại hợp với dáng vẻ lãng tử của mình.

Tuy có phần không đáng tin nhưng Civil là đại tinh linh hàng thật giá thật, mà rượu do tinh linh ủ ăn đứt mọi loại rượu của nhân loài. Thứ rượu thơm mát ủ từ hoa quả vùng đất tinh linh, nồng đậm sức mạnh nguyên tố, có tác dụng tốt đến sức khỏe con người (mới được kiểm chứng gần đây). 

Vì một tên trong nhóm di cư thèm thứ rượu luôn tỏa ra hương thơm nồng đặc biệt, đã lén uống một hớp và rồi bị phát hiện ngay sau đó. Cứ tưởng hắn ta sẽ bị ngài Ma Thần trừng trị, nhưng trái với suy nghĩ về thảm họa do cơn giận dữ của nữ Ma Thần, đại nhân chỉ nhìn hắn ta bằng cặp mắt tò mò rồi cứ thế phẩy tay tha cho hắn. Bất ngờ hơn nữa, sang ngày hôm sau, tên trộm rượu ngủ dậy cảm thấy sinh lực tràn trề như trẻ ra cả chục tuổi, thân hình gầy gò bệnh tật từ chuyến di cư dài khổ cực lại trở nên cường tráng. Không khó để người ta nghĩ ngay đến bình rượu tiên của Ma Thần, vì ở đây, trong một quần thể người di cư đều ăn đồ giống nhau do nam Ma Thần săn được, cái lời đồn về loại rượu quý hiếm ấy vẫn tồn tại cho đến mãi sau này. Mà JinMei thì lại may mắn có được cả bình, dù sao thì Civil cũng không tiếc gì một bình rượu, cô đem cho JinMei bình dở kia để cô ta muốn làm gì thì làm.

Ngay khi Al-Janud cầm chén sứ trắng mà trông có vẻ quý giá, JinMei ngay lập tức ôm bình rượu (mới) tỏa ra hương thơm thanh đậm mà cô chưa bao giờ ngửi được ở bất cứ đâu, cẩn thận rót cho hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net