Hồi I-Chương 4: Láo nháo ở Vạn Dân Đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta nói, Vision là cái gì đó rất thần thánh và đáng trân quý.

Nó ban sức mạnh, là kết tinh của nguyện vọng, dựng nên bởi thần.

Những người có Vision luôn mang nó bên mình, để liên kết sức mạnh, tất nhiên. Nhưng có vẻ vẫn có rất nhiều ý nghĩa khi có nó. Người sở hữu không có thứ đó ở bên thì là dân thường không hơn.

Tất nhiên vẫn có ngoại lệ, ở nước láng giềng xa xa(xa vãi nồi) có một thợ pháo hoa đem nó làm mồi lửa, gần hơn thì có một giả kim thuật sư đem nó nung lên quan sát phản ứng, mà ngay tại đất cảng này cũng có, về một Ngọc Hành Tinh ném vision từ Quần Ngọc Các xuống, đốt 3 ngày 3 đêm cùng những cách thức phức tạp nhưng không xi nhê miếng nào với vision.

Vision khi đã hình thành không thể bị phá hủy, nó chỉ mất đi ánh sáng khi chủ sở hữu từ giã trần gian, lúc đó nó chỉ là một cái vỏ rỗng. Tất nhiên vẫn có thể làm cho vision sáng lại, vị Thiên Quyền nào đó thật sự làm nó sáng lên mà, dù có vẻ cô ấy không chấp nhận kết quả này lắm, tại cổ định bán cái vỏ rỗng đó mà, hơ hơ.

Nhưng nói chung thức tỉnh Vision đã tắt có khi còn khó hơn trực tiếp được ban Vision.

Vẫn có thể tạo ra Vision giả, cách thức thì Akira không rõ, cũng chẳng nằm trong phạm vi của mình nên không buồn tìm hiểu. Chỉ cần thứ đồ giả mắc trên cài áo choàng này giúp cô thuận lợi trên chuyến phiêu lưu của mình thì cô sẽ luôn giữ và nâng niu nó. Đây là, cái người ta gọi là 'thực dụng' nhỉ?

-"Vạn Văn Tập có những tiểu thuyết rất hay đúng không?"- Cậu thiếu niên thích hành hiệp trượng nghĩa, Xingqiu mỉm cười hỏi một Akira đang chăm chú vào quyển tiểu thuyết trên tay.

Không thể nói cô vừa đọc vừa nghĩ linh tinh nên mạch truyện như nào cô chưa rõ được, nãy giờ Yozora nó đọc ấy chứ.

-"Có nhiều thứ thật, tôi đang muốn xem hết đây."- Đó không phải nói dối, Akira cũng có bản tính tò mò sẳn có, nhất là với chất gây nghiện tên 'sách' này.

Nếu được thì cô đóng đô ở cái Vạn Văn Tập này đến khi đọc hết thì thôi. 

Akira cũng thấy thư viện của đội kỵ sĩ nhiềuuuuu lắm, nhưng cô không thể tự nhiên xin chui vào đó rồi ăn ngủ ở đấy đến khi càn quét hết đống sách trong đó được.

Xingqiu thấy cô bạn mới ngấu nghiến hết đống sách đó cũng vui trong lòng, cũng có giới thiệu sơ qua về loại sách cậu thích, vì chính Akira bảo cô thích ứng với mọi thể loại.

Nói đến người bạn thân thiết nhất thì không thể không kể đến Xiangling, ngày nào cũng thấy Akira ghé Vạn Dân Đường ít nhất một lần, là con người có sức hút mãnh liệt với mọi giới nó cũng vui lắm.

Akira nấu ăn rất giỏi. Akira có kinh nghiệm thám hiểm dày dặn. Akira vui tính, thích lắng nghe, được trẻ con yêu mến.

-"Tạo dựng mối quan hệ ngay trong 2 tuần đầu tiên, thật khiến người ta ngưỡng mộ."- Lúc Yozora nói câu đó, đường chủ Hu Tao cũng cảm thán như vậy làm Yozora quay mặt lườm một cái.

Khi đêm xuống thì kéo Akira làm mấy chuyện kì quái, Yozora coi trọng giấc ngủ của bản thân Akira, nên nó cay mà không làm gì được.

Đường chủ thứ 77 của Vãng Sinh Đường không hề nhận ra có con quạ mắt tím đang lườm mình đằng đằng sát khí, vì trừ khi Akira nói, sẽ chẳng có ai thấy được Yozora cả.

Akira hoàn hảo như vậy, không cho mấy người đâu.

Tất nhiên cũng có nhiều thắc mắc liên quan đến Akira, là một dấu chấm hỏi to đùng về thân phận của cô cũng như xuất xứ. Vì Akira nhìn rất trẻ, độ tuổi thanh thiếu nữ là cùng, nhưng hễ nói về kinh nghiệm thì cô vượt qua kha khá nhà mạo hiểm.

Akira quay mặt sang thì thấy Yozora làm mặt quỷ lè lưỡi trêu Hu Tao trong khi vị đường chủ nọ còn méo biết.

Akira:"..." jztr?

Cười méo miệng. 

Như thế cũng vui nhỉ?

***

-"Akira~"

-"...."

-"Đi mà~"

-"Không-"

-"Một miếng thôi~"

-"Không-!!"

Hôm nay là một ngày nghỉ sau những hôm vùi đầu vào giấy tờ sổ sách của Ngọc Hành Tinh Keqing, một trong những Thất Tinh hay Akira gọi là cán bộ của Liyue. 

Akira phóng chạy trên nền đá trắng của khu vực cảng Liyue, đúng câu run for your life ấy. Vì nếu để Xiangling bắt được, cô sẽ toang vì cái món slime xào Ớt Tuyệt Vân đó. Không không, về sự an toàn thực phẩm của cái món đó thì chuyên gia thẩm định là Akira đây cũng không chắc, chỉ biết não bộ cô liên tục réo lên rằng ăn vào là được đi gặp Orobashi* luôn.

(*con rắn bị Lôi Thần trảm)

Akira dư sức parkout qua mấy cái nóc nhà lợp ngói xanh này, nhưng cô cũng không chắc về mức độ an toàn của nó, không phải cho chính cô, mà là cho những người dân cảng Liyue. Vì vậy bây giờ cô phải chạy bền với một đầu bếp như Xiangling. Nếu tự tin vào cuộc thi này thì Akira cảm thấy vậy, cô chắc mình đủ sức giữ khoảng cách đến lúc cậu ta mệt thì thôi.

Theo như tuyến đường thì Akira sẽ chạy qua Vạn Dân Đường và Katheyne ra bến tàu trước, sau đó chạy ngược vào cửa sau khu xưởng, chỗ mà nhận nhiệm vụ danh vọng ấy, leo lên cầu thang rồi phóng theo tuyến đường ngược lại.

Ối dồi, sở hữu vision có khác, bám dai phải biết-

Nhưng vừa bước ra khỏi cầu thang, rẽ hướng đi lên Vãng Sinh Đường thì Akira phải tức tối thắng lại muốn mòn đế giày, phải đổi giày thôi, giày da thế này dễ mòn gót lắm. Theo quán tính Akira khuỵu gối xuống đường để giữ thăng bằng, nên tư thế này có chút ngại.

Chút nữa cô đã tông vào một người tự nhiên xuất hiện, và giờ cô đang khuỵu gối trước mặt người ta, Akira thấy mặt mình hơi nóng lên khi nhận ra đôi giày tím đen dưới tầm mắt, và cô hoàn toàn chắc chắn đó là ai. 

Xiangling gần như đuổi kịp, đứng hình khi thấy Akira đang quỳ gối trước mặt Thất Tinh Liyue, Ngọc Hành Tinh Keqing, và dường như cô ấy đang khá bất ngờ xen lẫn bối rối, người dân xung quanh cũng xoay qua bàn tán.

Akira đứng phắt dậy sau khi phân tích tình hình, rồi cô gập người thật thấp, theo kiểu chào ở Nhật(ừ vì cô cũng là người Nhật). Đây dường như là bản năng của chính Akira, vì mỗi lần xin lỗi cô đều phải cúi đầu thật thấp dù mình đúng hay sai.

-"Thành thật xin lỗi, lúc nãy tôi không nhìn đường, chút nữa tông vào cô."

Quê vl quê. 

Quê muốn tìm cái lỗ chui xuống.

Ư aaa-

Lát nữa Xiangling chết với cô-

May quá, người ta không có giận-

Sau chuyện đó thì cậu ta cũng quên bẳng đi cái món ăn đấy rồi nên Akira tạm an toàn.

Tầm chiều gì đó, Akira lấy hết can đảm tới Vạn Dân Đường, thì thấy Keqing ở chỗ Hiệp Hội Nhà Mạo Hiểm, hông phải hôm nay chị ta được nghỉ hả-

Ối giời ơi cái đồ mèo điện chăm chỉ-

Akira đang có chuyện cần bàn với Katheryne nên không tránh khỏi chạm mặt với Keqing, không sao, tâm tĩnh như nước.

Rồi từ phía Vạn Dân Đường, âm thanh hỗn loạn xuất hiện.

Akira loáng thoáng nhìn thấy Chongyun đang ngồi ở đó. Còn bây giờ cậu ta đã đúng dậy, vác cây đại kiếm màu xanh lên(ủa mà dòng phụ của cây kiếm đó hình như buff sát thương vật lý-) , từ khoảng cách này có thể thấy gương mặt cậu đỏ bừng như ăn phải ớt.

Cậu ta rút lá bùa trừ tà đập thẳng lên trán Xiangling, sau đó...dí Xiangling bạt mạng.

-"Vãi-"

-"Akira-!! Cứu mạng-!" - Hết chạy vòng quanh quán, hai người dí nhau ra ngoài đường.

Bỏ qua chuyện mình bị deja vu, Akira nắm lấy tay Xiangling rồi kéo khỏi tầm tấn công của đại kiếm. Mém chút nữa là toang.

Guoba cũng cố gắng bay ra bảo vệ cô chủ trước thực thể đầu xanh mặt đỏ bừng kia.

Thứ nhất, Chongyun có thể chất đặc biệt, thuần dương chi thể, lại có tính cách nóng nảy nên cậu phải cố gắng kiềm chế rất nhiều.

Đồ ăn đồ uống không được quá nóng, mặc áo không quá dày, ra ngoài cũng phải có dù.

Mỗi tội yêu ma thấy thuần dương chi thể tự động né xa như con người trong thời gian giãn cách nên Chongyun chưa từng thật sự thấy ma.

-"Cậu ta vừa ăn phải cái gì vậy hả?!" - Akira quay sang hỏi cô bạn, Xiangling lắp bắp:

-"Hình như ăn nhầm xôi có Ớt Tuỵêt Vân-"

-"....." Rồi hiểu luôn-

-"Yêu ma! Khuất phục đi!"

'Yêu ma' mà cậu ta nói chính là cô đầu bếp đang núp sau lưng Akira đây nè. Nếu Xiangling là yêu quái, cậu ấy sẽ là 'yêu quái ớt'.

Chongyun múa trường kiếm trong trạng thái kích động tột độ, nên tới thất tinh là Keqing cũng chưa tìm được cơ hội đến gần. Chứ nếu so về kĩ thuật thì Keqing có khi ăn chặt Chongyun.

Đợi cậu ta hạ hỏa thì toang luôn cái quán mất.

-"Hay là nhét kem vào miệng thằng nhóc đó?" - Yozora nhướng mày phán câu xanh rờn.

Lỡ sốc nhiệt rồi sao ba-

Chongyun không hiểu sao đột ngột lao về phía Akira và Xiangling, tốc độ khiến người xung quanh không bắt kịp. Akira theo phản xạ nhất thời đưa tay phải lên đỡ.

Rồi trường kiếm phạt một đường vào phần cánh tay không phòng bị của Akira, nhưng nó cắt không được sâu vì cô đã dùng cây thương từ tay còn lại chặn. Nếu không hoặc là nhẹ nó chém vào xương hoặc là nặng nó cho cái tay phải của Akira lên thiên đàng luôn.

Trời má đến lưỡi kiếm cũng lạnh-

Amen, đưa tay lên đỡ là hành động ngu nhất Hinegawa Akira từng làm.

Đòn vừa rồi khiến Chongyun chững mất một nhịp, lúc cán thương đang chịu đựng sức nặng của đại kiếm, Akira đưa tay phải thoát khỏi cảnh bị chém. Vươn tay nắm lấy tay cầm kiếm của Chongyun.

Dồn lực lên cánh tay, kết hợp xoay hông lẫn thân dưới nhịp nhàng. Vật Chongyun đo đất, rồi bồi thêm một đòn sau gáy đưa cậu vào giấc ngủ không yên bình cho lắm.

9 giây.

Những chuyện vừa xảy ra vỏn vẻn có 9 giây tính từ lúc Akira chặn kiếm Chongyun.

-"Em bị thương rồi...không cẩn thận sẽ nhiễm trùng đấy."

Keqing bước tới chỉ vào máu vẫn chảy trên tay Akira. Cô chớp mắt nhìn xuống, rồi vòng tay lành lặn ra sau hông, lấy một dài băng y tế vòng quanh cánh tay để cầm máu. Mặt không biến sắc dù chỉ một chút.

-" Không sao rồi, vết thương cũng không nặng lắm- A-"

Keqing nhíu mày kéo tay trái Akira.

-"Băng bó sơ sài sẽ rất nguy hiểm, đi đến nhà thuốc Bubu thôi."

-"Ơ khoan-"

-"Khoan dùi gì hả! Đi mau!" - Xiangling tức giận mắng, đẩy vào lưng Akira, thuận theo đà kéo của Keqing phía trước.

Kết quả là cô bị vác tới nhà thuốc Bubu thật.

-"Tôi chỉ định băng bó sơ sơ rồi tìm thuốc thôi chứ có phải không quan tâm đến bản thân đâu chứ." - Akira chán nản nhìn Xiangling càu nhàu với Baizhu nào là 'cậu ta tưởng băng qua một cái là hết chắc', 'đồ liều lĩnh không biết sơ cứu', v.v...

Này này cậu đang bảo nhà mạo hiểm có tuổi đời nhiều hơn cả số lần cậu làm hỏng nồi là không biết sơ cứu đấy-

Thú thật, Akira có thể xử lý Chongyun nhanh gọn mà không dính tí bụi nào.

Đó không phải giải pháp tình thế, là Akira cố tình để bản thân bị chém.

Cô không phải muốn Chongyun hay bất kì ai mắc nợ mình. Nhưng nếu Akira hành động không mắc một lỗi sai nào, thì ánh mắt của người xung quanh sẽ thay đổi, nếu Akira trở nên hoàn hảo hơn nữa trong mắt họ, cô không chắc mình sẽ chịu được sự đối đãi này.

Keqing sẽ thấy cử động của Akira không có động tác thừa nào, nhưng đồng thời cũng nhận định Akira chưa phản ứng đủ nhanh. Vì lẽ đó, người ta vẫn sẽ cho rằng, cuối cùng Akira vẫn là một người con gái bình thường như bao người.

Xử lý hơi cồng kềnh xíu, đã vậy còn bị vác vô phòng bệnh.

Thôi không sao-

-"Đã có một vài tin đồn xuất hiện sau khi em đến đây một thời gian."

Akira ngồi trên bậc thang trước nhà thuốc Bubu, Xiangling vẫn chưa xong việc càu nhàu, người duy nhất có thể đến bắt chuyện với cô vào lúc này chỉ có Keqing mà thôi.

Akira cảm thấy hơi hoài nghi về hành vi của Keqing, nhưng dù cô có yêu thích 10 đi nữa thì chắc gì Akira đã hiểu Keqing, mạch câu chuyện cũng không nói nhiều lắm, nên coi như đây là điều cô không biết ở chị ta.

-"Akira, nhỉ?"

-"Vâng, Hinegawa Akira." - Cô vẫn nở nụ cười thường lệ. Gặp nhau đã hai lần, nhưng chưa từng thật sự bắt chuyện, về cơ bản thì dù Akira có biết tên Keqing thì chị cũng không nghi ngờ vì thân phận là Thất Tinh Liyue, nên là Akira không cần e dè lắm.

-"Tôi đã thấy em vài lần trên đường phố, người dân có vẻ rất thích em."

-"Em vui vì điều đó." - Akira khẽ đáp lời.

-"Có người bảo, em là kiểu con gái đặc biệt có sức hút với người xung quanh. Thậm chí có mấy lời đồn còn phóng đại hơi quá."

-"Aha, em có hơi chật vật vì điều đó, nhưng mọi người sẽ sớm nhận ra thôi, hay có lẽ là quên nó đi." - Akira cười gượng, nhưng ánh mắt của cô đã đảo đi.

-"Nhưng theo suy đoán chủ quan của tôi, Akira chỉ là người bình thường."

-"..."

-"Em chỉ có nhiều kinh nghiệm hơn người khác, em cũng rất tỉ mỉ với công việc, em không hề phô ra vẻ đặc biệt mà người khác nói. Vì Akira, ừm....rất xinh đẹp, cho nên nhìn từ bên ngoài người ta lại bảo em đặc biệt." - Keqing nói cùng một nụ cười.

-"...." - Akira đưa mắt nhìn sang cô gái tóc tím ngồi bên trái mình.

Cô cảm thấy có gì đó đang cuộn xoáy trong dòng cảm xúc của bản thân.

Có gì đó khiến cô cảm thấy muốn bật khóc, cảm thấy người kia đang tỏa sáng.

Có gì đó khiến cô cảm thấy thật vui sướng, cảm thấy thật ấm áp biết bao.

-"À đó chỉ là cảm giác cá nhân của tôi thôi, nếu em thấy không vui vì điều đó thì-" - Thấy Akira cứ im lặng, Keqing luống cuống nói.

-"Không, chị nói đúng mà. Cảm ơn chị. Em  rất vui vì chị thấy em không đặc biệt." - Akira khẽ cười, nụ cười chân thành nở trên môi cô.

-"V-Vậy à..." - Keqing gãi gãi má ngượng ngùng.

Nụ cười đẹp thật.

Dễ thương đấy.

Hôm nay biển có màu thật rực rỡ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net