Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày nay Lil đang trong trạng thái cực kì hoảng loạn.

Hoạng loạn vì cái gì ư?

Lạy hồn Merlin nó bị lạc đường rồi!

Từ lúc ngã chổi xuống đây khi nó tỉnh lại thì mới phát hiện xung quanh mình toàn là cây cối, hoàn toàn không có chút nào gọi là dấu hiệu của sự sống. Lạy hồn Merlin, có lạc thì cũng đừng lạc trong rừng thế này chứ! Ít ra cũng phải thương tình mà cử vài con bạch mã hay bằng mã gì đến chơi với nó đi.

Mệt mỏi nằm bệt ra giữa cánh rừng mà nó chẳng biết là rừng gì, bên trên như bị người ta hạ cấm chế ấy làm nó không tài nào cầm chổi mà bay ra được, còn có cảm giác mình bị người ta ếm bùa lên nữa. Nó thử tìm đường ra rồi nhưng hoàn toàn vô dụng, không tài nào ra ngoài được.

Muốn khóc dễ sợ...

Bực dọc ngóc đầu dậy nó hậm hực nhìn sang hai con thú còn đang thản nhiên gác đầu lên nhau mà ngủ kia, cho xin đi bây giờ không phải là lúc để ngủ đâu! Đồ ăn thì không có, ngay có một giọt nước mưa cũng không thế này thì khác nào nằm chờ chết?

Nhưng mà có khi chết rồi cũng hay?

"Bốp!"

Vả mặt mình một cái thật mạnh nó lại rầu rĩ đứng lên ngó ngàng xung quanh, ông đã nói rồi, ông muốn nó sống thật hạnh phúc.

Trong Hogwarts liệu có hạnh phúc không nhỉ?

"Ọc ọc ọc..."

Lắc lắc đầu vài cái nó dập tan mấy cái suy nghĩ kia đi mà xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, đói chết nó rồi! Để mặc hai con thú kia đang ngáy ngủ nó đi vòng vòng thêm lần nữa tìm xem có thức ăn hay gì không.

Phá nát cây cối ở một khu nhỏ nó theo thói quen do ai đó tạo ra mà ngồi lên một thân cây bị gãy, xung quanh nó toàn là màu xanh, màu xanh, màu xanh! Hoàn toàn không có cái gì có thể ăn được! Đừng hỏi nó mớ kẹo kia đâu, tên chết tiệt nào nhân lúc nó còn chưa tỉnh lại đã chôm hết rồi.

Nắm chặt đũa phép trong tay như muốn bẻ gãy, nó tịnh tâm ngăn cho mình không lên cơn giết người. Được lắm! Để ta mà bắt được ta cào chết nhà ngươi.

Càng nghĩ càng tức nó tàn nhẫn phá hết đám cây xung quanh nó, nhìn từng cây cao lần lượt đổ xuống nó dậm dậm chân hả giận rồi lại tiếp tục ngồi trên thân cây gãy kia, quàn đùi Merlin! Ở đây ngoài cây với lá cây thì thật sự chẳng còn gì hết, ngay cả một con bọ cũng không có.

Mẹ nó! Ta đây mà biết được đứa nào bày ra trò này thì xác định đi, ta đây cho ngươi về với Merlin. Không những dùng phép ếm nó còn chẳng cho nó chút thức ăn, chủ nhân của khu rừng này keo kiệt, cực kì keo kiệt!

"Aaaa... Cho tui ra khỏi đây đi mà trời!"

"Tui còn lão già chết tiệt kia, còn cái lâu đài kia nữa, còn cả một bầy con thơ trong kia cần tui phải về chăm nữa mà!"

Tự kỉ ngồi than thở lảm nhảm ngay giữa đám cây đổ nát nhưng đáp lại nó chỉ là tiếng xào xạc của những lá cây cọ vào nhau. Không hiểu sao nó rất điên tiết, thêm một lần nữa thở phì phò mà tàn phá hết mọi thứ xung quanh.

Hài lòng nhìn bãi chiến trường do nó tạo ra, tâm trạng vui vẻ chưa được bao lâu đám cây đột nhiên trở về vị trí cũ, hồi phục lại nguyên vẹn giống lúc đầu, như chưa từng có một cuộc tàn phá nào xảy ra trong đây.

Tay ngày càng nắm chặt lấy đũa phép nó xoay người chạy vèo đi nắm chặt lấy cổ áo tên nào đó kéo xuống mà tức giận nhìn hắn. Tay không ngần ngại mà chĩa thẳng đũa phép vào yết hầu của tên này.

Hắn vẫn mỉm cười nhìn nó, hai tay giơ lên để mặc nó nắm cổ áo mình.

"Chậc, nửa năm không gặp mà nhóc vẫn không bỏ được tính thô lỗ này."

"Tui vẫn còn đang nghi vì sao không ra được hóa ra là do tên điên nhà anh, còn phá hoại tác phẩm nghệ thuật của tui nữa chứ! Nói đi, anh muốn chết theo cách nào để tui đưa anh đi!"

Hắn nhíu nhẹ mày rồi lại tươi cười nhìn nó, hoàn toàn không có lấy chút bận tâm nào về lời đe dọa kia. Nhanh chóng vòng tay ra phía sau người nó, nhân lúc nó chưa kịp phản ứng đã tay không nhấc bổng nó lên, mặc cho nó vùng vẫy.

"Mẹ nó! Anh thả tui ra! Sao không chơi trò mất tích tiếp đi ở đây ám tui làm gì!?"

"Con gái thì phải yểu điệu, nhóc không nên nói tục đâu! Với lại nhóc thêm lần nữa phá nát nhà ta rồi liệu nên bồi thường bằng cái gì đây?"

"Không phải anh ở rừng cấm sao?"

"Ta nói ta là thần rừng nên chỗ nào có rừng chỗ đó là nhà ta nhóc có tin không?"

Ngưng vùng vẫy nó ngước nhìn lên người có khuôn mặt đẹp trai kia rồi chậc chậc vài tiếng, tiếc thật đấy uổng công có khuôn mặt như vậy mà lại là người bị thiểu năng. Không ngần ngại tặng cho tên điên này vài ánh nhìn khinh thường nó dứt khoát không nói chuyện nữa, lỡ đâu bệnh thiểu năng lây qua nó thì chết mất.

"Ta hơi bị tổn thương đấy! Quyết định rồi, nhóc phải bồi thường cho ta cả chỗ ở lẫn tinh thần bị nhóc tổn thương của ta."

"Không có tiền."

"Vậy nhóc trả bằng th..."

"Không bán thân."

Chưa kịp để hắn nói xong nó ôm chặt lấy thân mình nhìn chằm chằm vào hắn như thể nhìn vào tên biến thái, cho xin đi nó còn chưa được 12 tuổi nữa, từ chối nói chuyện!

"Nhóc có muốn đặt cọc trước? Yên tâm, ta đủ kiên nhẫn để chờ tới lúc nhóc 16."

Giật giật khóe môi nhìn người trước mặt vẫn đang mỉm cười, nụ cười càng lúc càng sâu làm nó khẽ rùng mình. Đồ điên, biến thái, thiểu năng, tên chết tiệt, tâm thần phân liệt nhà anh!

"Một thả hai chết tùy ý anh chọn."

Sắc mặt nó trầm xuống tay không biết từ lúc nào đã chĩa đũa phép vào cổ hắn, hắn vẫn ung dung cười tay mới từ từ thả nó ra.

"Nhóc ngày càng lợi hại rồi đấy! Không uổng công người thầy như ta dạy nhóc mà!"

"Tên chết tiệt anh còn dám nói vụ này? Anh dạy tui có mỗi một phép, dạy chưa xong thì mất tích hơn nửa năm! Anh tưởng dùng một hộp kẹo to để dỗ tui được chắc? Lại còn cái gì mà cẩn thận béo lên, mẹ kiếp anh cũng quá đáng vừa thôi! Tui giận rồi, anh không dỗ được nữa đâu!"

Nó trừng mắt tức giận dậm dậm chân tên này mấy cái thật mạnh, không thèm để ý đến khuôn mặt cau có vì đau của ai kia, đáng đời hắn uổng công mấy ngày tuyết rơi dày đặc nó vẫn đứng trong khu rừng chết tiệt kia mà chờ tên điên này.

Tủi thân lắm chứ!

Thử tượng tượng mà xem bạn vẫn đứng đợi ở một nơi mà hai người thường gặp bỗng đùng một cái người kia biệt tăm không thấy đâu còn bạn thì vẫn đứng trông xem người kia có quay lại không.

Đáp án là không.

Hứ tủi thân cái quần đùi Merlin! Gặp lại tên này nó chỉ hận không thể trực tiếp bóp chết hắn thôi, còn dám vác xác đi gặp nó, gặp lại thì cũng dùng phương thức bình thường đi tên điên này vẫn cứ thích nhốt nó lại là thế nào? Nghĩ ngợi vớ vẩn một hồi nó rùng mình mấy cái liền dứt khoát không nghĩ nữa, nó căn bản là đấu không lại tên điên này.

"Xin lỗi..."

"Gặp lại nhóc sau, ngủ đi."

Mơ hồ nhìn người đang bồng nó trên tay, cơn buồn ngủ ập tới làm nó nhanh chóng im lặng mà chìm vào giấc ngủ, không hiểu vì sao nó đã mơ thấy một giấc mơ, giấc mơ ấy rất dài...

Trong giấc mơ ấy toàn một màu đen, khi nó tìm thấy một ánh sáng nhỏ, đi về phía ánh sáng đó thì trước mặt nó là một màu đỏ.

"Chủ nhân, vết thương của ngài còn chưa lành ban nãy còn nhấc tiểu thư Dumbledore lên e là rách nữa mất! Ngài mau xử lý vết thương đi, Witfiels sẽ chăm sóc cho tiểu thư này!"

Con Witfiels không biết từ đâu xuất hiện cung kính đứng trước mặt hắn, vẻ mặt nó tràn đầy lo lắng khi nhìn tấm áo trắng đã rướm đầy máu tươi được giấu sau cái áo khoác dài kia.

Khuôn mặt hắn ban nãy vẫn còn hồng hào giờ đã nhanh chóng trắng bệch.

"Đem nhóc con này về nơi em ấy muốn đi."

"Có xóa kí ức không chủ nhân?"

Khựng người lại khi nghe con Witfiels nói, hắn lưỡng lự nhìn xuống người được mình bế, ánh mắt xen lẫn phức tạp cứ không ngừng càn quấy.

"Không cần."

__________

Dạo gần đây đọc hơi nhiều truyện Trung nên văn phong có phần hơi giống rồi, để mấy chap sau tui sửa lại văn phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net