Lil đi báo thù.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó thức giấc, toan tính trở lại phòng của Albus, trên đường trở lại ai cũng hùa ra hỏi han lo lắng cho nó còn nó thì không biết chuyện gì đang xảy ra nên cứng đờ. Lạy Merlin, vụ gì kinh thiên động địa mà cả bốn nhà đều ra hỏi han nó thế? Còn Slytherin cùng Gryffindor hòa hợp như vậy từ lúc nào? Sao chỉ trong một đêm mà mọi thứ rối tung lên vậy?

"Lạy Merlin, mừng rằng em vẫn an toàn. Hôm qua em ở đâu đấy Lil? Mọi người tìm em quá trời quá đất. Cụ Dumbledore lo lắng cho em lắm đó! À mà hôm qua cũng có người mất tích hay sao ấy, tụi chị còn nghe cụ gọi Emburch."

"Haha chẳng phải em đã không có việc gì rồi này, thế nhé, em đi tìm giáo sư Snape một tí."

Khéo léo tránh những lời hỏi han của mọi người, nó chuồn ra ngoài sau đó chạy đến văn phòng giáo sư Snape, mặt cứ hầm hầm hè hè. Mọi người biết nó đang tức giận nên tránh xa, mặc dù chẳng biết nó tức vì chuyện gì.

Gõ cửa văn phòng của giáo sư Snape nhưng không có tiếng đáp lại làm nó buồn thiu, vòng ra phía sau trường, nó đập tung cửa sổ văn phòng đầy tức giận chui vào.

Snape cũng không để ý đến nó, tay vẫn tiếp tục pha độc dược, trông cái dáng vẻ thanh lịch kia làm nó cực kì ngứa mắt.

"Không biết quý cô Dumbledore đến đây có việc gì? Và nhớ sửa lại tấm cửa sổ giúp tôi."

"Đến mượn ít nguyên liệu thôi."

"Tôi hi vọng cô Dumbledore không dùng nó cho việc bỏ độc học sinh."

"Gì?! Chán vậy... Thế độc làm đau bụng nguyên ngày được không?"

"Không!"

"Nôn ra sên?"

"Trong thời gian ngắn."

"Mũi chảy thò lò?"

"Mất vệ sinh."

"Thôi nào Snape! Có cái gì tui có thể không?"

Nó hỏi, sau đó chỉ thấy Snape trầm tư một lúc lâu, tay vẫn chế thuốc đều đều.

"Ta thiết nghĩ kẹo vị bãi nôn cũng đủ để làm lũ học sinh đó nhớ suốt đời."

Nó bĩu môi khinh bỉ nhìn Snape, thế thì thà đi mua kẹo đủ vị của Bertie Bott còn hơn phải cặm cụi pha chế dược. Mặc kệ Snape ngăn cấm, nó vẫn quyết định cái đầu tiên là đau bụng nguyên ngày.

Cười hắc hắc càn quét hết tủ nguyên liệu sau đó liền chạy đi, để lại Snape ở trong phòng đầy tức giận không quên để lại vài câu.

"Cảm ơn giáo sư và tấm cửa sổ kia, ngài hãy tìm cụ Dumbledore để giải quyết."

Leo lên nóc Hogwarts ngồi nó cầm cái vại ra sau đó pha pha chế chế cái gì đó không biết, nhưng suốt công đoạn chỉ thấy nó cười một cách ghê rợn, trông như mụ phù thủy độc ác trong truyện của tích của người Muggel.

Thành quả đã xong, nó cầm một viên màu vàng chanh lên tạo hình sao cho giống "giọt chanh" và cả vị. Làm nhiều thêm vài cái rồi nó vui vẻ đứng dậy, chạy lon ton đi tìm Weasly làm người thử kẹo.

Thong thả đi đến nhà Gryffindor cầm theo túi kẹo, thản nhiên ngồi xuống ghế sofa ở phòng sinh hoạt, nó giương đôi mắt lấp lánh ánh sao lên nhìn Wood nhưng bên trong thì vui vẻ tính kế.

"Wood ơi!"

"Đây."

"Anh đưa cho Weasly dùm em nhá, nhớ đừng ăn và quy tắc cũ không nói tên em."

"Hôm nay là vị gì?"

"Bí mật."

Nó cười cười đưa bịch kẹo cho Wood rồi tiện tay nhét luôn năm viên socola ếch nhái trên bàn vào túi rồi qua Slytherin. Wood chỉ thở dài nhìn nó, một ngày không hành hạ Percy một lần cả Lil cùng mình đều mất vui.

Ngồi trên sofa bên cạnh là một mĩ nữ hai mĩ nam, nó cười khiêu khích nhìn Wales,. Nó ghim Wales từ đợt ảnh ném nó ra khỏi Slytherin rồi, bây giờ vừa đẹp lúc báo thù.

"Ồ, sao cô Lil không sang Gryffindor đi, ở đây làm gì?"

"Thôi nào Wales, anh cũng biết em ấy thân với cả bốn nhà mà?"

Derrick cùng Serbia chen vào giải vây giúp nó, ánh mắt địch ý của Wales biến mất nhưng vẫn khinh khỉnh nhìn Lil.

Wales hừ một tiếng phất tay áo xua đuổi Lil, nhưng vì tương lai sau này, Lil vứt hết liêm sỉ ôm chân Wales, nài nỉ xin tha thứ dùng ánh mắt cún con để nhìn Wales.

"Wales à tha thứ cho em đi mừ! Em còn mang kẹo em thích nhất sang tạ lỗi anh này."

"Không!"

Nghe đến đây Lil rưng rưng nước mắt, cả Slytherin trừng mắt nhìn Wales khiến anh chàng trở nên bối rối. Wales hết cách xoa đầu nó rồi kêu nó bỏ bám chân mình ra.

"Được rồi, nhưng em phải gọi anh là Derek anh mới tha lỗi cho em."

Lạy Merlin đây là muốn thân mật công khai rồi! Đám nam sinh trong Slytherin bỏng mắt nhìn Wales nhưng anh chàng mặc kệ, xoa đầu Lil cười nuông chiều.

Nhưng Lil thì không như thế, nó lập tức đứng dậy khinh bỉ nhìn Wales rồi phủi phủi cái áo chùng như thể mình vừa chạm vào thứ gì đó không sạch sẽ rồi trốn ra sau lưng Derrick cùng Serbia.

Nhìn Wales bằng ánh mắt kì dị, nó vẫn không quên bốc lấy bốc để mấy thanh socola nhét vào túi.

Vứt cho Wales bọc "kẹo" nó dùng Derrick với Serbia làm lá chắn Wales như lá chắn tà, đến cửa nhà Slytherin, nó mở ra sau đó chạy vọt đi. Mặc kệ kế hoạch có thành công hay không, nó chỉ thấy buồn nôn trước mấy lời trăng hoa của Wales.

Lại tiếp tục nhảy chân sáo sang Hufflepuff, lần trước Peter không mắc bẫy nó lần này nhất định phải được. Còn không nó sang Slytherin gọi Wales bằng Derek!

Xin kẹo mềm của người trong nhà một lượt nó dừng lại trước mặt Peter sau đó chăm chú nhìn ảnh, đầu niệm liên hồi "Lần này nhất định phải mắc bẫy!".

Peter không biết vì sao Lil nhìn mình chăm chú như thế, hay là Lil thích mình rồi? Tai anh chàng đỏ bừng hết nhìn Lil lại nhìn sang Diggory cầu cứu. Diggory chỉ thở dài nhún vai vì vốn quen biết Lil từ sớm, nên cậu biết Lil lại định bày trò gì lên người Peter.

"Cho anh này, kẹo siro chanh mà em thích ăn nhất đấy!"

Nó nở một nụ cười thật tươi đưa cho Peter bọc kẹo.

"Thôi em giữ đi anh không thích ăn kẹo."

"Vậy nghĩa là anh từ chối tấm lòng của em phải không?"

Rưng rưng nước mắt nhìn Peter, nhưng trong lòng thầm chửi, lạy Merlin sao tên chết tiệt này khó dụ thế, làm ơn mắc bẫy nó đi Peter à, nếu không nó sẽ phải gọi Wales là Derek đó!

"Thôi được rồi em đừng khóc, anh nhận được chưa?"

"Thế anh phải ăn đấy nhá, không em sẽ giận, còn nữa không được cho người khác kể cả Diggory!"

Diggory mày nhíu lại nhìn nó, thế chỉ mỗi Peter có kẹo thôi à còn mình thì sao? Tủi thân trong lòng nhưng không dám nói cậu chàng tiếp tục cúi xuống làm bài tập.

"Rồi rồi, không cho ai hết chỉ mình anh ăn thôi, Hufflepuff nói được làm được."

Nó hoài nghi nhìn Peter nhưng thấy Peter gật đầu chắc nịch nó mới vui vẻ rời đi.  Giờ thì lão xe buýt chết tiệt đợi đó, cháu ngoan của ông sắp tới tặng kẹo cho ông rồi đây. Khốn khiếp, vậy mà dám trước mặt cả học sinh Hogwarts gọi cái tên Emburch.

"Kẹo dẻo. Socola dâu. Kẹo vị mâm xôi."

Nó đọc mật khẩu văn phòng Albus rồi đi vào, điều ngạc nhiên là hôm nay Albus không có trong văn phòng nha. Để dụ Albus thì nó không tốn công lắm, vứt tùy tiện viên "kẹo" và bát đựng "giọt chanh", nó lại tiện tay bốc một nắm kẹo chanh lên nhét vào túi.

Ngồi trên ghế vàng của Albus đợi ông trở lại, nhưng mà đợi mãi không thấy nên nó quyết định chạy đi chơi. Cầm theo con Spot đang gật gù, nó qua văn phòng Snape trả lại mấy nguyên liệu còn sót.

"Ồ, cửa sổ phòng giáo sư cũng sửa nhanh thật đấy!"

"Tôi hi vọng cô Dumbledore không làm học sinh của tôi bị trúng độc."

"Có một người thôi à, giáo sư yên tâm, còn lại dễ thương lắm!"

Nói rồi nó bỏ đi quyết không hổ thẹn với lương tâm, lại bay lên nóc Hogwarts làm bạn với bầu trời nó hí hửng thảy "giọt chanh" lên trời rồi dùng miệng bắt.

Cùng lúc đó Albus trở lại thấy cái ghế không còn ở vị trí cũ và bát "giọt chanh" yêu dấu của ông đã gần hết sạch thì biết Lil quay lại tìm ông. Albus vui vẻ vì mình đã không ở đây lúc Lil quay trở lại nên ông ngồi xuống ghế, rồi cầm một viên kẹo lên ăn.

Nhưng khổ nỗi lại trúng ngay viên Lil chế.

Wood cũng làm theo lời Lil, tìm Percy Weasly rồi đưa kẹo cho cậu ấy. Weasly vẫn ngây thơ như ngày nào, không nghi ngờ mà nuốt thẳng viên kẹo xuống.

Wales mỉm cười nhét viên kẹo vào miệng, Lil hôm nay vẫn dễ thương như mọi ngày, phải nhanh chân hơn mới được, tình địch của anh đếm nhiều không xuể.

Peter ngồi lặng thinh nhìn bọc kẹo Lil đưa hết đỏ mặt rồi đỏ tai, nhưng vẫn không phụ lòng Lil, ăn nó trong hạnh phúc.

Cả bốn người không hẹn mà cùng lúc cơn đau bụng dâng lên, hết nhìn vào bọc kẹo rồi nghĩ ngay đến Lil.

"LIL! ĐỒ CHẾT TIỆT!"

Cả Hogwarts vang lên tiếng chửi ùm trời, chỉ mỗi Ravenclaw không biết ba nhà kia vì sao chửi Lil.

Nó ngồi trên nóc Hogwarts hí hửng bẻ viên kẹo ra cho Spot ăn rồi cau có bịt tai lại, trầm trồ vì độ khớp của cả bốn người rồi ôm bụng cười, con Spot ngây ngô nhìn Lil, không hiểu chủ nhân mình bị làm sao nhưng vẫn thích thú múa may bên cạnh.

Có Merlin mới biết, bọn họ ôm bụng quằn quại như thế nào cả ngày hôm đó.

_________

"Diggory này, cậu nói Lil có phải tiểu quỷ ác độc hay không?" -Cho Chang

"Mình đang cầu phúc đây, thật may Lil nó không tặng kẹo cho mình." -Diggory

"Thôi nào hai người, mình dễ thương đáng yêu vậy mà hai người nỡ lòng nào nói thế?" Lilsy

Sau đó, Lil nhận được hai ánh mắt khinh bỉ suốt một tuần liền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net