37.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi vào truyện, tôi cần phải tiết lộ một chút về tương lai. Khi lên đến năm Ba, mà chắc phải sớm hơn thế, khoảng cuối năm Hai...

...Tôi đặc biệt có hứng thú với bộ môn Độc Dược.

Trong một tương lai không xa đó, tôi sau này không thể nhớ nổi bản mặt của mình lúc 12 tuổi đó ra sao. Harry nói rằng, lúc đó tôi là một con điên. Cảnh tượng hiếm thấy của cả Hogwarts đó là một con nhỏ Gryffindor lăng xăng bám sau lưng chủ nhiệm Slytherin đòi ổng nhận làm học trò, và thủ vai chính là tôi, con nhóc Gryffindor đó.

Về sau, tôi còn nói với Harry rằng, "Cả đời này...đây đích thực là nỗi nhục khó gột rửa nhất của tớ..."

Làm ơn đi! Draco Malfoy thậm chí còn chụp vài bức làm kỉ niệm nữa đấy!!!! Mà đó là ảnh động! Ảnh động nét full HD thì có!!!!!!!!!

Và mọi chuyện đều bắt nguồn vào một ngày nắng đẹp trời, trong khoảng thời gian tôi đang học tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám đầu tiên của Gilderoy Lockhart, thì bị giáo sư Snape lôi ra ngoài.

Sau đó, tơ duyên giữa tôi và bộ môn Độc Dược bắt đầu bằng một câu nói của giáo sư Snape, có sự góp mặt của Malfoy (Hắn ta cũng bị gọi ra ngoài), nguyên văn thế này:

-"...Orange Dursley, dù cho chúng ta đều biết trò có một cái đầu chỉ để đội mũ và mọc tóc, hai cái tay chỉ để cân bằng cơ thể, cái người chỉ để mặc quần áo, thì ta vẫn phải nói lại..." Giáo sư gằn giọng. "Trò - là - đồ - ngu - !"

....Ok, được rồi, tôi buồn thật sự đấy...

-"......Vâng...." Tôi thực chẳng biết nói gì. "Thế giáo sư cần đến đứa ngu này làm gì ạ?"

Giáo sư Snape nhìn Malfoy, "Ta tiện gọi Malfoy nên gọi trò luôn."

-"Ý thầy em là đứa đi ké?"

-"Có chút nhanh nhạy. Đáng khen." Lời khen chẳng vui vẻ gì sất!!!

Tôi sầm mặt, "Nếu không có chuyện gì thì em xin phép ạ..."

Giáo sư Snape đặt một mớ tài liệu lên bàn, "Ai bảo không có việc? Việc của trò đây."

Tôi hả một cái, lớ ngớ cầm một quyển sách lên. Bìa sách ghi một dòng chữ cổ cổ gì đó, run rắn muốn chết, tôi đọc chẳng hiểu gì sất.

Nheo nheo mắt một hồi, tôi mới đoán ra.

-"...Nghiên cứu về hồi sinh dược..."

-"Cái đó là dành cho cây cổ thụ." Giáo sư Snape đưa cho Malfoy một tờ giấy da được cuộn vào, sau đó nhìn lại tôi. "Ta nghĩ giáo sư Mcgonagall đã nói cho trò về việc trò phải chịu trách nhiệm với sự thê thảm của cây liễu roi Hogwarts. Nó đã tồn tại cả trăm năm nay yên bình, và người phá hoại nó nát tươm chính là trò."

Tôi hừ lạnh, "Có cần thiết phải nhấn mạnh không ạ?"

-"Có." Giáo sư Snape gật đầu. "Dù sao thì, ta còn vô số việc khác để làm, không rảnh để đi thu dọn hậu quả do mấy đứa Gryffindor gây ra."

Malfoy cười rúc rích, "Bị chửi rồi."

Tôi thờ ơ, "Quen rồi."

Giáo sư Snape trừng bọn tôi, "Không được ngắt lời!" Thầy quét mắt sang tôi. "Cái chính đó là, trò Dursley, trò sẽ nghiên cứu để tự tạo ra Dược hồi sinh lại cho cây cổ thụ. Và ta cần nói thêm, thứ thuốc này trước giờ chỉ được dùng cho động vật là chủ yếu, còn nếu muốn cho thực vật thì cần tìm hiểu thêm. Trò có tự lo được không?"

-"Em..." Tôi ngập ngừng. Nhìn ánh mắt đó xem, tôi có thể nói không chắc? "...làm được ạ."

-"Tốt, giờ thì đi ra đi." Giáo sư Snape hất hất tay. "Ta có việc cần nói riêng với trò, Malfoy."

Tôi cũng chẳng vui vẻ gì ở lại cái phòng lạnh như băng này, nên không cần đến giáo sư Snape nhắc, tôi cũng muốn đi lắm rồi.

Sau tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám là giờ nghỉ trưa. Tuy vậy, lúc nãy bị kéo đi đột ngột, tôi chưa kịp ôm sách vở đi theo. Thử nói xem, thà rằng để cái tập hơn chục cuốn nặng trịch của Gilderoy Lockhart lại đó và trở lại lấy sau, hoặc là lại lệ xệ đem nó đến phòng Độc Dược. Tôi dĩ nhiên sẽ chọn cái đầu rồi.

Cơ mà, lớp Phòng chống có vẻ bừa bộn hơn tôi nghĩ...

...Một đám yêu tinh xanh lè, nhìn thấy gớm!

"Bịch!"

-"Ặc!" Tôi loạng choạng lùi ra sau. Có người đụng vào tôi. "Giáo sư Lockhart?! Sao thầy lại---"

-"À ờm, ta có chút chuyện cần làm, nên là..." Ông ta đảo mắt lấp lửng nói. "Trò hãy vào đó giúp các bạn thu gom những chú yêu tinh nhí lại nhé!" Nói xong, ông ta lao vội vào văn phòng, đóng sập cửa lại.

Tôi...chẳng biết nói gì hơn hết...

-"Orange!!!"

Tôi nhìn xuống, "Hermione! Ron! Cả Harry! Ây, 3 người làm gì ở đây vậy? Hết tiết rồi mà."

Ron đảo mắt, "Như ổng vừa nói đó. Nhiệm vụ thu dọn lũ yêu tinh."

Tôi à một tiếng:

-"Làm việc vặt hả?"

-"Chẳng ai muốn làm việc vặt cho lão già đó hết!!!" Ron giãy nảy một cách khủng khiếp. "Ông ta là tên vô dụng!"

Hermione vung một cú thật đau lên đầu Ron, "Đã bảo không được sỉ nhục thầy!! Thầy ấy làm được cả chục thành tích, mấy bồ đọc sách chưa vậy?!"

Harry chẳng nói gì, cậu ấy bắt thêm một con yêu tinh nữa nhét vào lồng, nhưng thái độ trông vô cùng bất mãn.

Tôi lèo nhèo, "Ai mà biết được cái đống thành tích đó là thật hay không."

Ron đồng tình, "Mình sẽ tin những gì bồ nói, Hermione. Đó là sau khi mình có thể tận mắt chứng kiến ổng đi lùng bắt lũ Ma lùm ma bụi ở sân nhà mình đã."

Tôi bật cười.

-"Làm gì có chuyện một nhà văn nổi tiếng với nụ cười quyến rũ sẽ đi bắt lũ ma ở vườn cho nhà bồ chứ. Nếu thế thì thà ổng đi nhổ cỏ cho nhà mình còn hơn."

Những lời lẽ mỉa mai đó đã ngay lập tức dập tắt trong tôi vào khoảng mấy ngày sau, khi giáo sư Mcgonagall tóm cổ tôi và Harry đi giúp việc cho Gilderoy Lockhart như một cách phạt về vụ cái xe bay. Trong văn phòng của ổng treo một lô lốc các huy chương và giấy khen...đính kèm mặt ông ấy.

Thú thực, tôi chưa từng thấy cái huy chương nào lại có in cả ảnh người nhận lên cả, nên tôi đồ rằng đây là do Gilderoy Lockhart tự yêu cầu.

Harry không có phản ứng gì nhiều về hình phạt, cậu ấy có thái độ rất hai vai. Dựa theo một đoạn đối thoại giữa cậu ấy và Lockhart, nguyên văn thế này:

-"Harry Harry Harry, liệu trò có thể tưởng tượng được cách thi hành lệnh cấm nào tốt hơn..." Ông ấy đưa cho Harry một bức thư cần ghi địa chỉ. "Giúp cho thầy trả lời thư của người hâm mộ không?"

Harry nói ngay, "Không ạ."

Ý cậu ấy đây là cách nhẹ nhàng nhất á hả? Tôi đã cho rằng Harry thấy đây là công việc đỡ khổ nhất, nên cậu ấy không phản đối gì mấy.

Đó là cho đến khi tôi nhớ lại lần cậu ấy than thở với Ron lúc được cô Mcgonagall giao hình phạt. Nguyên văn thế nào thì tôi không nhớ, nhưng mà có 2 câu thế này:

-"Chứ còn chuyện trả lời thư ái mộ của thầy Lockhart. Quỷ thần ơi, ông ấy sẽ là cả một ác mộng."

Cái này đúng là câu trước đá câu sau! Tôi lập tức bật cười sằng sặc.

Tuy là đối với Harry thì có 2 cảm xúc "thích" với "ghét" đánh nhau, nhưng với tôi, tôi sắp phát điên lên được vì mấy cái huy chương treo đầy mặt ổng ở trong văn phòng. Cái này đúng là địa ngục!! Địa ngục thực sự!!!

Harry phải giúp Gilderoy Lockhart trả lời thư của fan hâm mộ (Tiện luôn, có mẹ của Ron và Hermione), nhưng tôi thì phải sắp xếp lại chồng sách dày cộp của ổng. Nhiều khi tôi phải tha vác chúng đến thư viện để bổ sung thêm cho quỹ sách.

Mà cứ một lần tôi đi ra, lại có tiếng ổng từ bức tranh kế đó, "Đi cẩn thận nhé." Kèm một nụ cười q-u-y-ế-n-r-ũ.

Và lúc tôi bước vào, thì lại là, "Xin chào! Đến xin chữ kí hả? Gilderoy Lockhart đang bận đánh nhau với Nữ báo tử rồi!"

Mà thực tế? Ổng đang ngồi kí tên cho fan lù lù trước mặt tôi kia kìa!!! Mà tôi thì cần quái gì chữ kí của ổng chứ?!!!

Tôi thực sự bị khủng hoảng tinh thần vì vụ này. Khoảng một tuần sau khi làm công cho Gilderoy Lockhart, tôi vật ra ốm.

Tốt nhất đừng tưởng tượng khuôn mặt của cô Pomfrey trông ra sao.

***

Dù gì thì, đó là chuyện mấy ngày sau, trước đó còn có một sự kiện khác nữa.

Harry lúc nào cũng mong tôi có chút hứng thú với Quidditch, mặc dù tôi không hiểu vì sao, thế nên cậu ấy nhất mực kéo tôi đi xem buổi tập vào đầu năm Hai này.

Lúc đó còn đang sáng tinh mơ, mặt trời vừa mới lên, tôi đang ngủ yên trong chăn ấm nệm êm thì bị kéo dậy. Mở mắt ra thì lại là Hermione, chẳng hiểu cái gì, tôi nhìn một hồi, cứ yên yên.

-"...Ờm..." Tôi chớp chớp mắt. "Có chuyện gì à?"

Hermione mỉm cười, "Harry nhờ mình gọi bồ dậy. Thay quần áo đi, nhanh lên!"

Tôi nhìn ra cửa sổ, "Còn sớm mà?!"

-"Thì cứ thay đi! Nhanh lên, có bất ngờ á!"

Tôi kéo chăn, trùm lại lên đầu.

-"Mình không muốn! Mình muốn ngủ!!"

-"Bồ có còn là trẻ con không vậy?! Dậy đi!!"

Vật lộn một hồi, Hermione dùng chiêu "nước mắt cá sấu", tôi xỉu luôn.

Thậm chí còn chưa biết là đi đâu làm gì, tôi còn chẳng được đi ăn sáng, vừa đặt chân ra đến phòng sinh hoạt chung một cái, Ron và Hermione mỗi người một bên xách tôi đi rất nhanh. Tôi gào thét, "Chí ít cho mình ăn sáng cái đã!!!"

Ron cười cười, "Mình lấy cho bồ một cái bánh phết mứt rồi!"

Tôi tái mặt, "Chỉ một cái thôi á?!"

-"Thì đâu được lấy quá nhiều đâu." Hermione bồi thêm. "Lát nữa chúng ta đi ăn sau được mà!"

-"K...Không!" Tôi giãy nảy. "Mình không muốn!"

Cơ mà CMN! Tôi chưa ăn sáng thì hiển nhiên không thể chọi với 2 đứa đã ăn rồi! Chống cự bất thành, năn nỉ không xong, bọn họ cứng mềm đều không ăn, tôi đành đầu hàng.

Ron đưa cho tôi cái bánh bé tẹo, tôi ngậm lên miệng có một cái đã hết. Vẫn đói...

...Đói chết đi được!!!!!!!!!!!

-"...Rốt cục thì..." Tôi khóc ròng. "Đây là đâu?"

Hermione ngồi xuống cạnh tôi, giở quyển "Magical Me" của Gilderoy Lockhart ra, "Sân tập Quidditch."

Câu trả lời đó thành công đánh một cú nặng nề lên não tôi. Choáng váng một hồi, đến cả việc mới sáng đã nhìn thấy mặt của Gilderoy Lockhart khiến tôi thấy mắc ói cũng quên sạch. Tôi nhìn cô ấy, rồi nhìn trước mặt.

-"...Mình đã bỏ bữa sáng vì một thứ không đâu..." Tôi đứng lên. "Đi đây!"

Ron thở dài.

-"Vậy chắc Harry buồn lắm...Cậu ấy đã mong chờ đến vậy..."

Tôi lập tức đứng hình.

Har har har har Harry á?!! Vì Harry á?!!

...Các người đúng là muốn giết tôi rồi!!!!!

***

Cuối cùng thì tôi vẫn ngồi lại đó, vì Harry. Lại nói về Quidditch, tôi không hẳn là ghét lắm, chỉ là không ưa thôi. Tôi thuộc tuýp người không ưa hoạt động, vậy nên thể thao thể chất với tôi rất xa vời.

Cơ mà đừng khinh nha. Tôi không tập thể thao không có nghĩa tôi yếu. Tôi ăn rất đủ chất, ngủ đúng giờ, sinh hoạt rất điều độ, nếu xét về thể lực mà nói, tôi tin tôi hơn hẳn mấy cô tiểu thư yếu nhớt ăn không ngồi rồi.

Dù sao, vấn đề chính cũng là tôi không có hứng thú với Quidditch. Tôi bay không giỏi thì sao có thể đòi hỏi tôi thích một bộ môn bay là chủ yếu được? Cơ mà vẫn là vì Harry...

...Nhịn!

-"Thế đội nhà đâu?" Tôi đảo mắt. "Từ nãy đến giờ gần nửa tiếng, rốt cục thì đội Gryffindor đâu rồi?"

Ron gãi đầu, "Chắc họ tới muộn một xí."

Tôi nheo mắt, "Thiệt hả?"

-"Thì..."

Tôi hờ hững nhìn lên, "Họ nên đến sớm hơn."

Hermione nắm tay tôi, "Bồ đừng có hòng chạy."

Tôi nhăn mặt, "Dĩ nhiên là mình có muốn chạy, nhưng mà có ý khác. Kia kìa, không phải là Slytherin đến giành sân trước rồi à?"

Ron đứng phắt dậy, "Vô lí! Anh Wood đã đăng kí sân trước rồi!!!"

Tâm trạng tôi rất nhanh tốt lên. Tôi hào hứng nhìn lên, cười hì hì:

-"Có mùi rắc rối nặng rồi đấy." Tôi nhìn về bên kia. "Đội Gryffindor kia à? Áo đỏ đó."

Tôi thấy có Harry đi đến cùng với Oliver Wood nên mới nhận ra. Có George và Fred nữa, nên rất dễ để tôi nhận ra đó là đội nhà mình. Hơn nữa, đồng phục của Gryffindor cũng nổi bật mà...

Từ đằng xa, tôi thấy anh Wood đang đi tự dưng tức giận đùng đùng. Bước chân của ảnh sải dài đi trên hành lang lên sân cỏ, rồi tức giận nói với đội trưởng Slytherin:

-"Tụi bây nghĩ tụi bây đang đi đâu thế Flint?"

Ron với Hermione đồng loạt kéo tôi dậy, "Đứng lên nào! Coi bộ cái miệng của bồ thiêng lắm đấy."

Lúc chúng tôi chạy đến, anh Wood đang cầm một tờ giấy gì đó đọc, "Tôi, giáo sư Severus Snape, cho phép đội Slytherin được sử dụng sân Quidditch hôm nay để huấn luyện Tầm thủ mới." Anh Wood nhướn mày. "Tụi bây có Tầm thủ mới hả? Ai?"

Từ đội Slytherin, tôi thấy Draco Malfoy bước lên. Hắn mặc đồng phục xanh lá cây, cầm chổi, tóc vuốt bảnh bao, kèm theo nụ cười khinh khỉnh như một thương hiệu.

...Hả?

-"Tầm tầm tầm tầm tầm....Tầm thủ mới đây á?!" Tôi chỉ Malfoy. "Hắn á?!"

-"Ngạc nhiên quá hả, Dursley?" Hắn ta đánh mắt về tôi. "Tao đâu phải cái lũ con gái yếu ớt như mày."

Tôi nhớ đến mới hôm nọ bị gọi ra ngoài cùng Malfoy, vậy ra giáo sư Snape muốn nói chuyện riêng với hắn là vì cái này.

-"Cũng không hẳn là ngạc nhiên..." Tôi cười gượng. "Mà dẫu tôi có yếu ớt thì xin nhớ cho, tôi là người từng đá bay cậu khỏi chổi đấy. Hồi năm nhất. Và tôi cũng là người cản bố cậu choảng nhau sứt môi với bố Ron. Gì ấy nhỉ..." Tôi búng tay. "Lucius Malfoy, đúng rồi!"

Flint nói, "Mày biết Lucius Malfoy hả? Tốt, để tao cho bọn mày xem món quà của ông ấy."

Cả đội Slytherin cùng nhất loạt giơ chổi ra. Tôi phải công nhận, cây chổi của đội này rất đẹp. Đen bóng loáng, còn mới nữa, dù cho tôi không thích chổi đến đâu cũng phải thừa nhận điều này. Cơ mà tôi vẫn không hiểu điều mà anh ta muốn nói lắm...

-"...Chổi đẹp nhỉ?"

Ron nhìn qua vai tôi, "Đó là Nimbus 2001 đấy, không chỉ là đẹp đâu! Sao bọn mày có được?!"

Flint cười mỉa mai, "Mô-đen tối tân nhất. Một món quà của ba Draco cho đội để mừng việc nó được làm Tầm thủ." Anh ta khinh khỉnh liếc về phía Gryffindor. "Nó bỏ xa loại 2000 về cả tốc độ lẫn màu sắc, hơn hẳn mấy cái Cleansweep chỉ đáng để quét nhà."

Tôi chẳng hiểu gì sất, nhưng mang máng mà dịch ra, chắc Cleansweep là một loại chổi bay khá chậm và rẻ. Giống như kiểu đọ tốc độ ô tô ở giới Muggle.

Ron siết chặt vai áo tôi, phía bên kia đội Gryffindor chẳng nói thêm gì nữa. George và Fred siết chặt cán chổi, còn Harry thì nghiến răng trèo trẹo.

Với tư cách một người ngoài, tôi đặc biệt cảm thấy...rất bình thường.

-"...Cleansweep bay cũng tốt mà..." Tôi nhìn Flint, điệu cười hô hố của anh ta dừng ngay lập tức. "Sweep cũng có nghĩa là "lướt nhanh", clean thì có nghĩa "sạch". Một cái chổi mà vừa sạch vừa bay nhanh là chổi tốt đấy chứ? Nếu chỉ biết bay thì nhà cửa bẩn thỉu như chuồng heo, chứng tỏ các anh là mấy con heo còn gì?"

Malfoy trừng trừng nhìn vào tôi, có vẻ mối quan hệ giữa cả hai vốn đã xấu lại càng xấu nữa rồi. Bằng cái giọng bảnh chọe của hắn, Malfoy liếc tôi, chẳng biết hắn nghĩ cái gì, chát một cái, tôi cảm giác má mình đau đau.

-"...Hơ..."

-"Mày không có quyền được lên tiếng, đồ máu bùn!"

Tôi ôm má, xoa xoa, tai cứ ù ù cạc cạc. Đau chết đi được.

...Tên khốn Malfoy đó dám tát tôi!!!!!!!!!!!

-"Tôi giết cậu!!!"

-"Ê Ê Ê Ê!!!!"

Tôi nói cho mà nghe nhé, nếu không phải Harry với mấy người kia cản lại, Malfoy cứ đảm bảo là vào bệnh thất nằm hết cả năm học đi.

Như đã nói, tôi đấm không trượt phát nào đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net