Chương 8: Phân loại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác Hadrig bước vội vào nơi tập kết, một tay không quên nắm lấy bàn tay mũm mĩm, ngắn củn của Dilly. Bác bước nhanh, mặt cũng rất vội vàng vì người dẫn đường cho tụi nhỏ là một người khá nghiêm khắc, Hadrig không muốn để con bé gây ấn tượng xấu với bà một tí nào đâu. Mặc dù vậy, nhìn hai cái chân bước vội vàng muốn dính vào nhau của Dilly, bác lại thả chậm thêm một chút.

Đến nơi rồi, cuối cùng cũng đến. Nó chống tay vào tường thở phì phò. Hadrig và Dilly là người đến muộn nhất ở đây nhưng rõ ràng, người chờ được phân loại và kéo dài thời gian của người khác không phải là bác, là nó.

Dilly lầm bầm. Ở gần cửa vào sảnh chính, nó thấy giáo sư McGonagall nhìn nó chằm chặp, khuôn mặt cô lạnh lùng, đôi mắt sắc bén và hàng lông mày nhăn chặt dính vào nhau. Con bé nhìn vào chính mình, chà, nó trông hệt như mấy kiểu người mà cô không ưa.

Da mặt nó hơi tái, tóc tai lù xù, đuôi tóc hơi ướt bết lại vào nhau. Và cả quần áo nữa, phần áo chùng dưới của nó ướt đẫm và nặng chịch, nhìn xa vết ướt không rõ ràng lắm nhưng trông lại rõ lôi thôi, nước trên người nhỏ hết vào sàn nhà và đôi giày da của nó, chà, một con nhóc bẩn thỉu, chậm chạp và làm trễ nải thời gian của người khác chăng.

Giáo sư hơi phiền lòng, quay đầu lại, chờ con bé đã làm trì hoãn khá nhiều thời gian. Nhìn con bé, dặn mọi người chỉnh trang lại trang phục, bà quay đầu lại dẫn bọn trẻ đi vào trong sảnh đường.

Trong đại sảnh, những dãy bàn lớn nối đuôi nhau, trên tấm gỗ dày là những bộ đĩa sứ trắng và thìa dĩa bạc trông rất xinh. Dilly đi trong hàng ngũ, chân ngoan ngoãn bước nhưng cái đầu nó quay ngang dọc với bản mặt nhà quê trong rõ buồn cười. Khung cảnh này chân thực và cũng thần tiên quá, nó muốn chụp lại để về kể cho Dudley nghe.

Nghĩ đến đây, tâm trạng nó chùng xuống, từ khi biết cô bé nhà Libra cũng là phù thủy, cậu ta trốn tiệt, cạch mặt không chơi với nó nữa. Lúc chuẩn bị đi đến sân ga, nó có nán lại một chút, chờ đợi một cái gì đó viển vông rồi rời đi trong nước mắt, Dilly đã khóc nhưng con bé không biết, xa tít tịt phía sau lưng, trong biển người tấp nập, con heo nhỏ khóc nhiều ghê gớm, cha mẹ thằng đó dỗ mãi mà không được, cái đuôi lợn co rúm vào, cậu ta muốn gặp nó lắm nhưng không dám, sợ con bé hay chí chóe với Dudley ngày nào sẽ sợ hãi bỏ đi khi thấy cái đuôi lơn hồng xấu xí của cậu ta.

Trong lúc thất thần, Dilly đã bỏ lỡ bài giới thiệu của cụ Dumbledore, nhưng nó không để tâm lắm, tất cả sự chú ý của nó đổ dồn vào cái mũ được đưa ra. Con bé thích đội mũ phù thủy lắm nhưng lần này thì không, cái mũ đấy trông thật cũ và bẩn, phủ một lớp bụi nâu và cái mặt xuất hiện trên miếng vải trông rõ nhăn nhó dù nó biết đấy là đang cười. Cái miệng đen mụn vá của nón phân loại cất tiếng hát, tiếng ca tuyệt đẹp ấy làm mọi người say mê đến xanh xẩm mặt mày, mặt của Harry khá là bình tĩnh vì đã quá quen với giọng hát này, ngang ngửa với Silly. Dilly đưa tay ôm lấy hai má bĩu môi, nó hát hay hơn nhiều.

Giáo sư McGonagall gọi tên từng đứa lên để phân loại. Không hiểu sao, có chút hồi hộp, nắm chặt vạt áo chùng lạnh lẽo, nó mím mồm, sợ toát cả mồ hôi.

- Dilly Libra.

Giọng bà đều đều. Dilly giật mình nhảy bắn mình lên một cái. Phải rồi, tên nó bắt đầu bằng chữ " D".

Đôi chân củ cải xoắn quýt hết vào nhau. Cả trường nhìn nó chằm chằm, cả giáo sư Mcgonagall nữa. Cuối cùng bà cũng phát hiện ra bộ dạng ướt sũng của nó, tung cho nó một quả bùa hong khô.

Ngồi trên cái ghế đệm, Dilly thích thú đá chân. Cả người nó khô ráo và sạch sẽ, giống như Dilly một nắng vậy, nó lẩm bẩm và phì cười vì trí tưởng tượng của bản thân.

Nón phân loại được đưa gần đến đầu nó. Nó mơ màng, bắt đầu đoán, không biết nó sẽ vào nhà nào nhỉ, nhớ đến cuộc trò chuyện loáng thoáng nghe được của Ron và Cherry, nó muốn vào Ravenclaw vì niềm tự hào vào trí thông minh tuyệt đỉnh của mình, nhưng chắc vào đấy thì sẽ phải học chăm lắm, và Hufflepuff, mặt nó nhăn nhó, nó sợ nếu nhà lửng biết ai đã hôn hoàng tử của nhà, họ sẽ úp sọt nó mất thôi, còn Gryffindor nữa, nó không hợp với những con sư tử con nhiều năng lượng, và cả những rắc rối của bộ tam giác vàng. Còn Slytherin, Dilly mím môi, chống cằm suy nghĩ... .

- SLYTHERIN !!!

Nón phân loại gân vải gào lên. Tại sao? Cái nón đáp lại suy nghĩ chợt bắn ra trong đầu Dilly như vừa nghe thấy,

《 Tại sao à cô bé, nhóc hãy nhìn lại xem, Ravenclaw không hợp với một kẻ lười biếng và bảo thủ, Hufflepuff không hợp với những người nóng tính và bạo lực, và Gryffindor, không ai muốn chứa một kẻ khôn lỏi chỉ yêu bản thân mình. 》

Vì quá xấu xí nên ông cho tôi vào nhà Slytherin sao, hóa ra trong mắt cái nón chính trực này nhà Slytherin toàn một lũ như tôi cả.

Cái nón nhàn nhạt đáp lời cô《 Vì nhóc không hợp với những nhà khác thôi. Vì đã được mời đến đây, ta cho nhóc một cái nhà để thuộc về, không ai thích một kẻ khôn lỏi cả. 》

Tay em nắm chặt vào nhau, lầm bầm bước ra nhường chỗ cho người khác.

- Các người không thích kẻ khác khôn lỏi, chẳng qua vì họ sẽ tôn vinh lợi ích của họ lên hơn người khác, lợi ích của mấy người sẽ bị tổn hại nên mấy người mới ghét, các người ghét chúng tôi vì không sẵn sàng hiến dâng tất cả cho lũ quỷ hút máu như lũ chết tiệt nhà các người.

《 Đã là một con người thì phải biết yêu thương và sống vì người khác. 》

Giọng cái mũ lạnh lùng, khinh khỉnh. Nó rít lên khe khẽ:

- Tôi không phải lũ ngốc bị người khác lợi dụng, tôi không phải đứa bao dung bị người làm khổ vẫn vui vẻ giúp đỡ, tôi không phải Harry Potter, không phải chúa cứu thế ngu ngốc, hiền lành đấy, tôi là tôi, sao tôi không được yêu quý bản thân tôi, sao tôi phải sống vì người khác, sao không hỏi thăm ý kiến tôi, tôi... .

Cái mũ cằn nhằn《 Đừng oán giận vô cớ, không phải mi cũng thấy nhà Slytherin rất tuyệt vời sao. 》Nón lẩm bẩm, có chút mơ hồ 《 Nhà Slytherin rất tuyệt vì nhà sáng lập ra nó là một người vĩ đại, con người ích kỷ đó, ngài đã bỏ lại tôi... .》

Giọng nó nhỏ dần, yếu ớt như chuẩn bị vụt tắt. Hai mắt nó chuyển dần sang màu đen, hai hốc mắt nó đen ngòm và sâu hoắm, tối tăm và tuyệt vọng, bằng cái giọng khàn khàn và nức nở, nó thoi thóp hỏi cái nón đang chuyên tâm làm việc kia.

- Này, tại sao lại xếp tôi vào đấy vậy, tôi là con nhỏ máu bùn dơ dáy, họ không thích tôi, sao tôi phải sống ở đó vậy, tôi phải sống sao hả ngài mũ ơi?

Cái nón không trả lời Dilly, gác nó sang một bên và chăm chú với công việc của mình. Như thể em là một đứa ngu muội phiền hà, mà đúng vậy, em là thế mà. Đưa đôi mắt sâu hoắm nhìn Draco, cậu quay lại nhìn em và nở một nụ cười rất đẹp, không có ý mời vào ngồi chung.

Ngồi ở nơi góc bàn, nó im lặng nhìn mọi người được phân vào từng nhà, nó nghe rõ mồn một tiếng reo hò của nhà Gryffindor khi họ có Harry Potter, tiếng nói cười vui vẻ của đám bạn đồng trang lứa vọng vào tai nghe phát chói, nó ghen tị, nó biết, tự trừng phạt mình bằng cái tát mạnh vào hai bên má, âm thanh nghiệt ngã chìm xuống, khuất trong tiếng dao dĩa và nói cười của mọi người.

Nhìn chỗ thức ăn ở trên bàn và cảnh trêu đùa nhau ở khắp nơi, nhìn Cherry được chào đón rất nhiệt tình, nó chợt nhớ đến ở một góc tường cũ nào đó, nó đứng trông xa nhìn bác Hadrig mua kem cho Cherry. Uống một ngụm nước cam mằn mặt, bỗng nó thấy nhớ cây kem xa tít và nụ cười xuề xòa của bác Hadrig quá đi thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net