chương 13: tháp Thiên Văn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ lần gặp Cedric Diggory trên thư viện hôm nọ, rất nhiều lần Cedric'' vô tình'' đi lên thư viện để'' giả vờ bắt gặp''harry thì hai người dường như trở nên dần thân thiết hơn.

Hermione dạo này thường rất hay có rất nhiều lý do bận rộn mỗi khi Harry rủ đi lên thư viện cùng với nó, và thậm chí, ngay cả Ron cũng trở nên thường xuyên chối đây đẩy rằng cậu chàng sẽ cùng Hermione lên thư viện sau.

Harry khó hiểu nhìn nụ cười tủm tỉm của hai đứa bạn thân của mình, và nó đã vắt óc để nghĩ ra 7749 lí do để giải thích cho chính nó hiểu được những hành động kì quái của Hermione và Ron dạo gần đây.

Hai đứa rất thường nhìn nó cười khúc khích và thì thầm những điều to nhỏ gì đó.

Nhưng Harry đành phải trực tiếp bỏ qua những ứng xử kì lạ của hai đứa bạn thân mình vì dạo gần đây những điều liên quan đến Sirius Black cũng đủ làm nó rối tung cả đầu.

Vào một buổi tối,sau khi ăn tối ở Đại Sảnh Đường, Harry liền cùng Ron và Hermione trở về tháp Gryffindor. Đợi khi mọi người ngủ hết. Nó liền lấy tấm áo khoác tàng hình choàng lên người rồi khe khẽ rời khỏi tháp.

Nó nhón gót chân khẽ khàng, ra khỏi lỗ chân dung. Ông kị sĩ liền quát kèm theo tiếng xủng xẻng của áo giáp:'' Kẻ nào đó ?''

Harry không trả lời, nó nhanh chóng vọt lẹ, trước khi ông kị sĩ lại lần nữa vang lên ông thanh. Nếu không Nó sẽ bị giám thị Filch bắt được.

Harry lẻn chạy lên tháp Thiên Văn.

Mà hình như, có ai đó đang ở trên đó. Nó như nín thở mà khe khẽ bước lên. Nó thận trọng tiến đến sau người đó, cẩn thận đến mức từng bước chân cũng phải nhón thật khẽ. Nó đến sau lưng người đó, rồi cởi áo choàng tàng hình ra, Và....

'' hey ''– Nó đập lên vai người kia một cái

Người kia liền giật mình lùi về sau.

Nhận thấy là cậu chàng nhà Potter, người kia khẽ cười rồi xoa xoa đầu cậu, chất giọng ấm áp vang lên:'' Sư tử nhỏ nghịch ngợm. ''

Harry cười hì hì, hỏi:'' Cedric, anh đợi em lâu chưa ''

Cedric xoa xoa đầu cậu em nhỏ hơn mình hai tuổi nói:'' anh cũng vừa mới đến thôi'' .

Harry để mặc Cedric giày vò đầu tóc mình nó hỏi:'' Huynh trưởng nhà Hufflepuff hóa ra cũng biết dạ du ban đêm ''

Cedric nhướng mày. Cậu bé này dám trêu chọc anh sao, dạo này càng ngàng càng tùy hứng rồi đó.

Cedric liền có cảm tưởng muốn trêu lại Harry, thừa lúc Harry lúc này không phòng bị, anh liền kéo tay cậu, anh cúi người ,ghé vào tai nói,:'' Còn không phải vì có ai đó làm anh nhớ nhung cả ngày sao''

Mặt Harry lập tức đỏ. Nó quay mặt sang chỗ khác:'' Anh chỉ giỏi trêu em .'' Trái tim Harry đập lệch một nhịp. Không hiểu sao càng ở gần Cedric, tim nó thường đập rất nhanh .

Cedric cười vui vẻ:'' được rồi, anh không trêu em nữa. Lời này anh chỉ trêu thôi, sau này mấy lời như vậy anh chỉ dành cho bạn đời của mình''

Harry nghe đến đó, đột nhiên có cảm giác có chút mất mát. Nó âm thầm hít sâu một cái. Nó tự nhủ trong lòng. Được rồi, anh với nó chỉ là bạn bè, chuyện anh ấy sớm muộn có bạn gái cũng là bình thường và nó cũng sẽ vậy.

Nó cười đáp lại:'' Em đợi lần sau anh dẫn bạn gái đến giới thiệu với em ''

Cedric nghe xong liền nhíu mày một cái, nhưng nhanh chóng giãn ra. Anh không trả lời, chỉ khe khẽ thở dài.

Cedric nhớ đến lần hai bọn họ cùng học ở thư viện. Hôm đó Harry ngủ quá say, có lẽ không nghe được lời anh nói..

Cedric im lặng, mắt ánh lên màu ảm đạm.

Harry hỏi:'' Anh sao vậy?? Sao đột nhiên lại gọi em ra đây ? ''

Cedric nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh kia nói:'' Đột nhiên anh muốn trong người khuây khỏa một chút ''

'' vậy nên anh gọi em ra chỉ vậy'' – Harry nhướng mày hỏi, nó có cảm giác tâm tình anh không tốt lắm.

Cedric gật đầu:'' cũng lâu rồi hai chúng ta không trò chuyện riêng'' .Tuy nói hai người hay lên thư viện cùng nhau, nhưng thời gian trống tiết không có nhiều như vậy

Harry gật gù, tỏ vẻ đã hiểu.

'' Harry, em biết đến anh từ khi nào?'' – Cedric quay sang nhìn cậu bé nhỏ hơn mình 2 tuổi hỏi.

Harry không suy nghĩ liền nói:'' Vào năm nay, vào ngày hội ma đó ''. Là cái ngày mà tất cả học sinh năm 3 được đi hogsmeade, trừ-nó .

'' thật sao ? ''- Cedric có cảm giác như mình chưa từng tồn tại với Harry -'' Vậy ra nếu hôm đó anh với em không gặp nhau thì em có lẽ sẽ không biết đến anh sao? ''

Thấy Cedric có vẻ rất là hụt hẫng. Harry liền cố gắng suy nghĩ lại xem nó từng có gặp anh hay nghe nói gì về anh không. Nó rơi vào trầm ngâm .

'' a''- Harry vỗ tay một cái, reo lên, như một âm vang của vui mừng thắng lợi –'' Em từng có nghe nói về anh trước đây ''

Cedric nhìn không chớp mắt, rõ ràng là muốn nó nói tiếp. Harry tiếp tục nói:'' Vài cô gái trong nhà Gryffindor từng nói về anh. Nếu em nhớ không lầm thì họ goi anh là Vương tử ấm áp nhà Hufflepuff.''

Cedric cười, hỏi lại:'' Vương tử ? ''

Harry gật đầu một cái thật mạnh để chắc chắn rằng mình không nhớ sai ''

Cedric nói:'' một biệt danh ấn tượng đấy ''

Cedric liếc nhanh Harry một cái. Anh rất muốn hỏi rằng trong lòng Harry anh có phải là vương tử ấm áp như trong lòng của những cô gái kia hay không. Nhưng anh cuối cùng lại im lặng

Harry hỏi:'' anh biết em từ bao giờ ''

Sau khi hỏi câu này nó lập tức hối hận. Sao nó có thể hỏi một câu ngu ngốc như vậy. Đứa trẻ vẫn sống đã trở thành một huyền thoại. Thậm chí được viết trong rất nhiều sách – theo lời Hermione nói là như vậy. Mà hầu hết giới phù thủy có ai mà không biết nó chứ ??

Cedric phì cười:'' Anh biết đến em từ khi còn rất bé kìa ''

Harry có cảm giác muốn độn thổ xuống đất. Câu hỏi ngớ ngẩn vậy mà nó cũng hỏi. Vành tai nó đỏ lên .

'' Nhưng ''- Cedric nói tiếp'' Nhìn thấy em lần đầu tiên có lẽ là trên tàu tốc hành, khi em vừa bước vào năm nhất ''

Harry quay sang nhìn chàng trai bên cạnh mình:'' thật sao ? Em tưởng anh nhìn thấy em lần đầu tiên là trong lần phân loại? ''


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net