chương 26: ''Cám ơn anh, Cedric ''

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cụ Dumbledore hắng giọng, đọc lên:

"Harry Potter."

Harry ngồi đó, biết rằng mọi cái đầu trong Đại sảnh đều đang quay lại nhìn mình. Nó choáng váng, sững sờ. Nó cảm thấy chết lặng. Nó chắc mình đang mơ. Chắc nó nghe lầm.

Đó là khoảng khắc lần đầu tiên trong đời nó cho rằng có ai đó cũng tên ' Harry Potter '. Và người được xướng tên từ mảnh giấy bay ra trong chiếc cốc lửa không phải là nó mà là cái ' người trùng tên' kia.

Harry quay sang Ron và Hermione. Cả hai đứa đều ngây ra nhìn Harry.

Dường như nó thoáng thấy một sự khủng khiếp đang đến gần. ...

________________

Harry đang trải qua một cuộc khủng hoảng mà lần đầu tiên trong đời nó xảy ra. Nó nhìn những người xung quanh dùng đủ loại ánh mắt nhìn nó. À vâng, nhiều nhất chính là chế giễu và khinh thường.

'' Potter ! Mày khoái mấy cái huy hiệu này không !'' - Malfoy dương dương cái huy hiệu ghi mấy chữ POTTER THÚI HOẮC lên trước mặt Harry.

Nó khó chịu ra mặt:'' Câm miệng Malfoy !''

Harry ghét bỏ xoay lưng rời đi, chỉ để lại cho đám Malfoy vạt áo chùng đen phấp phới. Nó không muốn dây dưa với cái tên chồn sương chảnh chọe như con công kia. Lần trước đấu đũa phép đã khiến Hermione bị thương và nó thì bị cấm túc.

Thật khôi hài khi lão Snape chỉ cấm túc mỗi nó, trong khi Malfoy lại là người khơi lên mọi chuyện trước tiên.

Harry băng qua dãy hành lang để trở về phòng mình trong những ánh nhìn đầy trào phúng của mọi người.

Chưa bao giờ nó thấy khốn đốn và khổ sở như bây giờ.

Nó vào phòng. Quăng cái cặp chứa đầy những sách bùa chú lên giường và ôm lấy mặt.

Nó liếc nhìn giường của Ron.

Trống trơn.

Đến Ron cũng chẳng nhìn đến nó và nghe đến giải thích. Rồi cái cách Ron lằng nhằng không truyền lời của Hagrid lại khiến Harry càng thêm thất vọng.

Harry cứ ngồi thừ như vậy cho đến giờ ăn trưa. Nhưng nó cũng chả buồn xuống ăn, dù bụng nó đang réo lên từng hồi.

Đương lúc Harry đang ngồi bó gối vì não nề thì cửa sổ lại vang lên tiếng gõ'' cộp cộp'' .

Harry ngẩng đầu nhìn sang /

Sau lớp kính trong suốt của cửa sổ là một chú cú màu nâu sẫm

Mắt Harry sáng lên. Nó nhận ra chú cú đó.

Nó vội vàng mở cửa bắt lấy chú cú như bắt một chiếc phao cứu sinh khi nó đang chơi vơi giữa đại dương rộng lớn.

Chân con cú gắn một lá thư. Harry vội vàng xé đọc

Cedric hẹn nó gặp nhau ở bìa rừng sau giờ ăn trưa.

Harry siết chặt lấy lá thư, nó vuốt ve con cú. Nó cảm động muốn khóc.

Cedric không ghét nó, còn viết thư cho nó. Khoảng khắc bước vào cùng cụ Dumbledore để gặp các quán quân, nó thậm chí còn không dám nhìn mặt anh. Nó sợ sẽ bắt gặp ánh mắt của anh hệt như bao người.

Kinh ngạc, chế giễu.

Harry lục lọi một cuốn giấy da, rồi hí hoáy viết vài câu rồi buộc vào chân con cú.

Harry thả cú lên bầu trời.

Đưa mắt dõi theo bóng dáng chấp chới bay của con cú. Harry rũ mắt xuống.

'' Thật tệ hại'' - Harry cười tự giễu.

Nó nằm vật ra giường, cánh tay che đi đôi mắt vẫn thường lấp lánh.

Chú Sirius và Hermione đều gắng sức giúp nó chuẩn bị cho vòng thi thứ nhất. Vốn nó đã cả thấy được an ủi đôi chút từ cha đỡ đầu và cô bạn thân.

Nhưng mọi chuyện lại dần tệ hại hơn khi Rita Skeeter viết cho nó những bài báo đầy bịa đặt. Làm nó vốn đã là trung tâm của sự chú ý nay lại càng cảm nhận nhiều gấp bội những ánh mắt như đốt cháy nó.

Harry trằn trọc suy nghĩ, rồi thiu thiu ngủ lúc nào không hay.

Lúc Hermione bước vào phòng ký túc của Harry chính là đang thấy Harry ngủ quên, khuôn mặt vẫn còn nhăn chặt như đang gặp ác mộng.

Cô nàng khe khẽ thở dài, đặt một ít thức ăn lên tủ cạnh đầu giường của Harry.

Vốn là lúc vào giờ ăn trưa, không nhìn thấy Harry nên là cô bé đoán Harry có lẽ vẫn còn trên ký túc.

Hermione nhẹ giọng gọi, tay lay lay người cậu bạn:'' Dậy nào Harry, dậy ăn chút gì đó đi. Chiều nay bồ không có tiết nên có thể ngủ''

Harry day day trán ngồi dậy, nó mệt mỏi nhìn Hermione.

Hermione đưa tay lên làm dãn ra chân mày đang nhíu lại của cậu bạn.

Hai đứa rốt cuộc cũng không nói gì cho đến khi Harry uống xong ly nước bí đỏ.

Hermione rời khỏi phòng ký túc. Lúc đến phía cửa, cô bé quay lại nhìn Harry, nói:

'' Harry, rồi tất cả sẽ ổn''

Harry miễn cưỡng mỉm cười thay lời đáp lại.

Harry nhìn căn phòng vẫn trống không, nó cười khổ một tiếng. Rồi lại khoác áo ngoài đi tìm Cedric.

'' có lẽ đến giờ hẹn rồi'' - Harry nghĩ.

Nó băng qua phòng sinh hoạt chung, băng qua đại sảnh trước những ánh mắt đang chăm chú nhìn nó.

Harry bước nhanh như trốn chạy.

Đến bìa rừng, nó dừng lại thở hồng hộc.

Nó nhìn xung quanh:'' có lẽ anh ấy ở đâu đó '' . Harry rảo bước dọc bìa rừng.

Nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Cedric đâu.

Harry cúi đầu, chân đá đá vài hòn đá nhỏ.

Một cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng nó. Suy nghĩ bị vứt bỏ bay vòng vòng trong đầu nó .

'' Nếu Cedric không đến thì sao ?''

'' Nếu ai đó dùng cú của anh gửi cho nó thì sao''

'' Có khi nào là một trò đùa của ai sắp đặt ?''

'' Không không Harry, mày phải tin tưởng Cedric. Anh ấy sẽ không làm vậy với mày''

(....)

Harry lẩm bẩm tự thôi miên chính mình. .

Chừng một lát sau đó , có tiếng gọi vang lên.

'' Harry !''

Dường như âm thanh gọi vừa cất lên thì Harry liền nhanh như chớp quay về phía phát ra tiếng gọi.

Cedric đang chạy tới, rồi thả bộ dần khi sắp đến gần nó , sau lưng anh là ánh vàng rực rỡ của mặt trời.

Cedric cùng ánh dương đi tới như ban cho Harry ánh sáng khi nó đang vẫy vùng trong mơ hồ.

Đối diện với hình ảnh ấy, Harry có một loại xúc động muốn khóc. Mắt nó đỏ lên, vội vàng chạy đến, vì không chú ý mà vấp phải một hòn đá.

Nó ngã nhào xuống.

Cedric hốt hoảng vội chạy nhanh đến tiếp lấy Harry. Khi tiếp được người kia thành công, anh thở phào một tiếng.

'' Thật may là Harry không ngã'' - Cedric nhủ thầm.

Harry nhào vào lòng anh. Chôn chặt khuôn mặt mình vào lồng ngực anh.

Cơ thể ấm áp của Harry làm nó an tâm hẳn đi. Nhưng cảm giác tủi thân lại dâng lên trong lòng nó.

Nó nén mình không khóc. Nhưng vẫn không thể tránh được run rẩy.

Cedric nhìn xuống người trong lòng. Anh khe khẽ thở dài. Vuốt vuốt tóc Harry như một lời an ủi.

'' Sẽ tốt thôi Harry, có anh ở đây'' - Cedric nói.

Harry cuối cùng cũng không kiềm được nước mắt. Nó bật khóc rồi. Nếu như anh không nghe giọng Cedric, có thể nó vẫn tự chủ được nước mắt của mình.

Nó uất ức òa khóc lớn.

Harry đột nhiên khóc òa lên làm Cedric luống cuống.

Anh ôm chặt nó, dịu dàng vỗ lên lưng nó. Luôn miệng nói:'' Không sao, không sao đâu Harry''

Harry ngẩng mặt lên. Mặt nó đỏ bừng , mắt cũng đỏ, tròng mắt vì khóc mà hiện lên những tơ máu.

Những giọt nước mắt lăn dài trên má nó.

Cedric càng nhìn càng đau lòng. Trái tim anh như bị dao cứa từng nhát.

Harry khó chịu 1 thì anh đau khổ 10.

Cedric vội lấy khăn tay lau đi những giọt nước mắt của Harry.

Anh hôn lên mắt nó. Khẽ nói:'' Harry, có anh ở đây. Harry''

Harry thút thít nhìn anh hỏi:'' Cedric, anh sẽ ghét em sao ?'' . Sẽ như mọi người sao ? Sẽ chế giễu nhìn nó và nói oang oang trước mặt nó rằng nó đáng khinh như thế nào. ..

Cedric ngẩn người. Ghét Harry sao ? Không thể nào ! Dù là trong mơ anh cũng chưa từng có suy nghĩ đó ! Anh thích em như vậy, yêu em nhiều thế. Hận không thể trao toàn bộ cho em. Sao có thể ghét em được.

Vĩnh viễn sẽ không.

Dù sau này em có ghét anh hay thế nào đi nữa, anh tuyệt cũng sẽ yêu em đến chết đi sống lại.

Cedric biết mình không có năng lực ngăn cản hết toàn bộ lời dèm pha trong trường. Anh chỉ có thể dùng hết sức mình dặn kĩ càng tất cả học sinh nhà Hufflepuff không được nói ra nói vào Harry, cũng thuyết phục giáo sư Scourp - chủ nhiệm nhà Hufflepuff rằng Harry sẽ không phải là người ném tên mình vào chiếc cốc lửa.

'' Sẽ không. Vĩnh viễn sẽ không'' - Cedric nghiêm túc trả lời.

'' Em xin lỗi Cedric, đáng lý ra quán quân chỉ có mình anh. ... Chứ không phải là thêm kẻ thừa là em'' . Harry nấc lên từng hồi nói. Nó không nên cướp đi hào quang quán quân của anh. Không nên cướp đi sự chú ý vốn thuộc về anh. Harry khổ sở nghĩ. Nó nhớ tới những bài báo viết về cuộc thi tam pháp thuật, không có bài nào nhắc đến tên anh cả.

'' Không đâu Harry, em không cướp đi những thứ đó của anh. Em không phải là kẻ dư thừa nào cả'' . Cedric dịu dàng nói, anh đưa tay lau đi giọt nước mắt vươn trên bờ mi của Harry. Em không dư thừa Harry, em không cướp đi hào quang của anh, chỉ lấy đi trái tim nơi anh. Harry, em luôn tồn tại trong kế hoạch cuộc đời của anh.

Harry một lúc sau thì cũng ngừng khóc.

Harry ngẩng mặt lên, đối diện với ánh mắt màu nâu của anh.

Cedric, anh thực sự quá tốt. Tốt đến mức khiến em không dưới 1 lần ảo tưởng những gì anh làm với em đều có lí do, chứ không đơn thuần là giúp đỡ một người bạn bình thường.

Harry nắm lấy tay Cedric, khe khẽ nói:'' Cám ơn anh Cedric, cám ơn đã làm bạn với em'' - Cám ơn đã mang đến ánh sáng cho em. Cám ơn vì đã khiến em biết tình yêu đẹp như vậy.

Nó vùi đâu vào cổ anh, tham luyến hương bạc hà từ người anh. Mỗi lần ôm chặt anh, nó vẫn luôn khát khao có một ngày Cedric danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh nó, là của nó, chứ không phải bạn bè trên danh nghĩa.

Cedric khe khẽ thở dài. Phải là anh cám ơn em mới đúng Harry. Em mới là ánh sáng dẫn lối cho anh.

( Ây dô, vài ngày nữa là sang năm mới rồi. Mọi người đã sắm sửa dọn nhà hết chưa nèeeeee)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net