Chương 3: ''Có phải cậu để ý ai bên nhà Gryffindor? ''

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry, Ron và Hermione kéo nhau đến Tiền sảnh và băng ngang Đại Sảnh đường. Nơi đây đã được trang trí bằng hàng trăm và hàng trăm trái bí rợ thắp đầy nến, một đám mây dơi sống vỗ cánh chấp chới, và rất nhiều cờ đuôi nheo màu cam rực rỡ cứ lờ lững bơi ngang qua vòm trần Sảnh đường đầy bão tố y hệt những con rắn nước chói lòa.

Đồ ăn ngon tuyệt; đến như Ron và Hermione đã no ứ đến suýt nổ bung ra vì kẹo Công tước Mật, cũng ráng ăn mỗi món đến hai hiệp.

Harry kể lại cho Ron và Hermione vụ thầy Lupin đã uống thuốc mà thầy Snape đưa.

Ron kinh hãi nói:'' thầy Lupin dám uống thuốc đó ? Ai biết thầy Snape có bỏ gì vào trong hay không ?? ''

Ron ôm đầu há hốc:'' thầy ấy có điên hay không? ''

Hermione cau mày theo chiều suy tư lắm:''có vẻ như bệnh của thầy Lupin rất nặng. ''

Harry vừa ăn một miếng bánh mì phết bơ, vừa gật đầu:''có lẽ là vậy, nhưng mình trông thầy có vẻ ổn. ''

Hermione với tay lấy một miếng bánh mì rồi nói:''thầy Snape chắc không dám làm gì đâu, giáo sư Dumbledore nhất định sẽ không để chuyện tệ hại nào xảy ra với thầy Lupin được. ''

''Nhưng chưa chắc được mà.'' - Ron lầm bầm.

Harry nhìn Fred cùng George đang vui đùa với đống đồ mới mua, có lẽ là của làng Hogsmeade, nó hào hứng hỏi:'' Hogsmeade ra sao? Mấy bồ đã đi được những chỗ nào.''

Nghe Harry hỏi, Ron cùng Hermione liền tranh nhau kể cho nó nghe, nào là quán Ba Cây Chổi Thần, tiệm giỡn Zonko,..

Có lẽ vì quá say mê về ngôi làng phù thủy ấy, nên Harry chẳng hề hay biết là có một ánh mắt đang nhìn mình đăm đăm không dứt.

''Nè Cedric ''- Frankie William huých vai Cedric Diggory một cái, làm anh giật mình. Một tay đang chống xuống bàn, bởi vì cú huých của anh chàng tóc đen kia mà suýt thì ngã dúi vào bàn ăn.

Anh quay sang Frankie William, nhíu mày hỏi:'' Có chuyện gì à? ''. Rõ ràng là không vui vì bị cắt ngang tầm nhìn. Anh đang nhìn Harry, cậu bé đang ngồi chếch về bên trái đối diện dãy anh. Đôi mắt xanh xinh đẹp của em ấy đang lấp lánh ánh sao, khuôn mặt háo hức trò chuyện cùng hai đứa bạn. Cedric như phát ngốc mà bị chôn chặt trong ánh mắt trong veo như nước hồ mùa thu kia.

Frankie William lém lỉnh hỏi:'' cậu nhìn con người ta đến nổ mắt luôn kìa. ''

Cedric chột dạ, lập tức phủ nhận:'' tớ không có nhìn ai cả, chỉ là thất thần một chút thôi.''

Frankie William híp híp mắt, bộ dạng rõ rành rành là không tin:'' Cedric à, có phải cậu để ý ai bên nhà Gryffindor không.''

Cedric Diggory đang uống nước, bị lời này của Frankie William làm cho anh suýt phun cả ra. Nhưng anh vẫn giữ lại được. Anh liếc:'' Đừng nghĩ linh tinh.''

Frankie William cười vui vẻ:'' nè, có phải tớ đoán trúng rồi không. Để tớ đoán xem.''- Anh đảo mắt nhìn quanh một lượt dãy bàn ồn ào của nhà Gryffindor rồi Frankie William hướng tầm mắt về phía lúc nãy Cerid nhìn: ''Hermione- cô bé tóc nâu thông minh kia sao?"

Cedric Diggory đẩy một đĩa thức ăn lên cho cậu ta, nhăn mày:''thôi đừng đoán mò, tớ chưa thích ai cả, nếu cậu không ăn nhanh, thì cậu sẽ không làm kịp luận văn trong tối nay cho giáo sư Snape đâu.''

Frankie William hơi rùng mình khi nhắc đến thầy Snape, cậu vội vã ăn nốt thức ăn trong đĩa, rồi hấp tấp trở về phòng, suýt thì cậu quên mất cậu còn một tấc 2 bài luận văn chưa hoàn thành.

Cedric thành công đuổi bạn thân của cậu đi. Lúc quay sang định nhìn Harry thì anh phát hiện cậu không còn ngồi chỗ bàn ăn nữa. Anh nhìn xung quanh tìm cậu, thì thấy cậu đang đi ra khỏi đại sảnh. Anh khẽ thở dài thất vọng.

Học sinh các bàn khác cùng dần rời đi, trở về phòng sinh hoạt của mình. Một lúc sau, bọn họ nghe tiếng nhốn nháo bên Gryffindor, nhưng Cedric đã về phòng mình từ lâu rồi. Đang đọc sách say sưa, anh liền nghe có thông báo triệu tập các nhà trở lại Sảnh Đường. Cedric bối rối không biets chuyện gì đặc xảy ra, mà dường như không phải chỉ anh, nhiều người cũng bối rối mà đến Sảnh Đường

Sau khi nghe nhà Gryffindor thuật lại chuyện rằng Sirius Black đã xâm nhập lâu đài và xé toạc bức tranh của Bà Béo, và các nhà sẽ phải ngủ ở đây, để các giáo viên và thủ lĩnh Nam sinh kiểm tra an ninh.
Cedric liền lo lắng quay sang tìm bóng dáng của cậu bé với mái tóc rối bời, thì nhìn thấy Harry đang ngồi trong góc. Anh định bước tới, nhưng liền dừng chân khi nhìn thấy Ron Weasley và Hermione Grange cũng ở đấy, và anh nghe tiếng Percy Weasley nói:'' "Tất cả hãy nằm vào túi ngủ. Mau lên đi, không nói chuyện nữa! Mười phút nữa sẽ tắt đèn!"

Anh liếc nhìn Harry một cái, thấy em ấy có vẻ ổn, liền không bước tới nữa, quay đầu trở về phía nhà Hufflepuff .

Tự nhiên tâm trạng tốt nên tui đăng sớm hơn dự định hehe


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net