chương 9: ngại ngùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 tuần sau khi Harry ra khỏi bệnh thất, vào một buổi sáng, nó cùng Ron và Hermione dùng điểm tâm ở Đại sảnh đường.

''Tiết đầu là tiết biến hình'' – Hẻmione vừa giở thời khóa biểu ra, vừa nói . Thời khóa biểu của cô chi chít những chữ viết tay, các môn học lấp kín các khung thời gian của cô nàng .

''Và sau đó hai bồ sẽ học một tiết tiên tri và một tiết độc dược. Buổi chiều chúng ta đều sẽ trống hai tiết đầu ''- cô bé nói tiếp.

Harry và Ron luôn có thói quen hỏi thời khóa biểu với Hermione, vì cô bé luôn sắp xếp mọi thứ rất có kế hoạch và đầy đủ. Điều đó làm cho hai cậu con trai thậm chí không thèm ghi lại thời khóa biểu cho chính mình luôn.

'' tuyệt ''- Ron hồ hởi búng tay một cái.

Hermion cau mày, dường như đi guốc trong bụng Ron, cô nàng nói:'' Bồ không được lười biếng đâu Ron. Bồ chưa làm xong luận văn độc dược.''

'' và nếu bồ không muốn để giáo sư Snape có cớ để trừ điểm nhà chúng ta nữa thì bồ nên làm xong nốt hôm nay đi ''- Cô bé nói tiếp khi thấy trên mặt Ron hiện lên vẻ mặt rầu rĩ.

Ron ngán ngẫm nghĩ tới môn độc dược. Anh chàng cắn mạnh một miếng bánh mì, lầm bầm:'' mình biết rồi ''

Hermione quay sang Harry:'' hôm nay bồ có luyện tập Quidditch không Harry?''

Harry lắc lắc đầu. Nó đoán chắc là Hermione sẽ kéo nó cùng Ron đi làm xong nốt luận văn.

'' tốt ''- Hermione cất vào trong cặp tờ khóa biểu:'' ba chúng ta sẽ lên thư viện. ''

Ron kêu lên một tiếng. Harry thì không nói gì hết. Nó nghĩ nên làm cho xong bài luận văn, nếu không lão Snape lại trừ điểm cho nhà Gryffindor, mà Harry dám cá là lão sẽ cấm túc nó lắm nếu nó không nộp bài luận văn.

Ron cự nự:'' Ôi merlin- ''

Nhưng chưa kịp than vãn hết câu đã bị Hermione - vốn đang dán mắt vào một cuộc sách dày cộp - ngước lên lườm một cái .

Ron biểu môi, rồi nó múc một thìa súp cho vào miệng. Ừ thì tuy có bất mãn với môn độc dược đó, nhưng ăn thì không thể bỏ qua được.

Harry không để ý hai đứa bạn đang làm trò, nó lơ đãng nhìn sang dãy bàn nhà Hufflepuff, tay xoay xoay một trái cherry nhỏ.

Bên phía bàn Hufflepuff, Cedric Diggory đang ăn một miếng bánh mì nướng và đang nói chuyện rất vui vẻ với một anh chàng tóc đen nào đó mà Harry chưa thấy bao giờ.

Từ sau lần ở bệnh thất, Harry và Cedric không được mấy lần nói chuyện riêng. Hai người chỉ thỉnh thoảng gặp nhau trên các cầu thang hay đại sảnh đường, họ chỉ gật đầu tỏ ý chào hoặc mỉm cười đáp lễ.

Nó chớp chớp mắt nhìn nụ cười hút hồn biết bao nữ sinh kia. Harry không thể không thừa nhận là Cedric thật sự quá điển trai. Đôi mắt sáng màu kia lấp lánh ý cười .

'' không biết nói gì mà cười vui vẻ thế'' - Harry bĩu môi, thầm nghĩ

Và nó để ý là có vài cô nàng đang lén lút nhìn Cedric, rồi đỏ mặt túm tụm lại với nhau nói chuyện, thỉnh thoảng lại liếc anh chàng. Và Cedric dường như không có dấu hiệu gì cho rằng anh phát hiện điều đó.

Hermione rời khỏi cuốn sách mình đang đọc để uống một ly nước bí rợ và cô bé thấy Harry đang ngây người, chén súp của nó vẫn còn chưa ăn xong, một tay Harry đang nghịch trái cherry đỏ, tay còn lại thì liên tục dùng lực day day chiếc thìa trong chén súp. Rõ ràng là đang tỏ ý không vui.

Cô im lặng nhìn về hướng ánh mắt Harry đang dõi theo. Là bên dãy bàn nhà Hufflepuff, ánh mắt Harry rõ ràng đang dán chặt vào huynh trưởng nhà người ta. Hermione mím môi, kìm chế mình nở nụ cười, cô nàng rất muốn cười cậu bạn thân ngớ ngẩn của mình. Tại sao có thể không chút kiên dè mà nhìn như vậy chứ. Cô khẽ lắc đầu, tự nhủ mình cần quay lại với cuốn sách, nếu không cô sẽ phá lên cười mất.

Dường như cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng đang dõi theo mình, Cedric vô thức quay sang nhìn về đối diện và bắt gặp đôi mắt lục bảo xinh đẹp đang chăm chú nhìn mình.

Harry ngay lập tức bối rối, nó cúi xuống nhìn đăm đăm chén súp của mình.

Tai nó dần dần đỏ. Và trên má thì hiện lên những tầng phiếm hồng .

'' ôi merlin ''- Harry thầm than trong lòng vì hành động vừa rồi của mình. Đáng lý ra lúc nãy nó nên gật đầu chào anh một tiếng hoặc giả như là mỉm cười với anh. Tại sao nó lại lẩn tránh chứ, nhỡ đâu Cerid hiểu lầm là nó vừa làm một chuyện gì đó mà không dám để người khác biết thì sao ?!!!!.

Nhìn Harry lúng túng với khuôn mặt đỏ hồng. Môi Cedric cong lên một đường cong tuyệt đẹp. Thật đáng yêu, Harry thật sự quá đáng yêu, anh chưa thấy một học sinh nào dễ thương hơn em ấy. Bộ dạng xấu hổ cũng có thể hút người nhìn như vậy.

Ôi Merlin, em ấy thực sự quá đáng yêu. Cedric Diggory có cảm tưởng mình muốn xông đến ôm em ấy.

'' Hey !'' - chàng trai tóc đen - Frankie William - đang ngồi kế bên, đứng dậy vỗ vai Cedric, nói:'' đang nhìn gì vậy, chúng ta phải lên lớp thôi ''

Cedric thu lại ánh mắ :'' không có gì '', rồi anh cầm theo sách vở, cùng Frankie William ra khỏi Đại Sảnh Đường.

'' bồ sao vậy Harry ''- Ron nhận thấy Harry đột nhiên đang yên đang lành liền cúi đầu xuống, nhanh như gặp cái gì khủng khiếp lắm.

Harry lắc đầu:'' không sao, mình ổn ''

Hermione cuối cùng cũng không giữ được nụ cười của mình, cô bé rời mắt khỏi trang sách, nhoẻn miệng cười, nhưng cố gắng để không phải phát ra tiếng.

Ron hết nhìn Harry, rồi lại nhìn nụ cười bí hiểm của Hermione, ngớ ngác hỏi:'' ủa, bồ cười cái gì vậy Hermione ''

Hermione cũng lắc lắc đầu:'' không có gì ''.Trên môi vẫn giữ nụ cười tủm tỉm .

Harry lấy hai trái cherry đưa cho hai đứa bạn mình, tai vẫn còn hơi hơi phiếm hồng:'' cherry nhìn có vẻ tươi tốt quá ''

Ron nghệch mặt ra, nó thấy Harry dạo này rất kì lạ, và Hermione thì thường âm thầm cười một mình.

Ron im lặng, một lúc sau nó mới cất tiếng, dáng vẻ vô cùng lo lắng.

'' có phải ...hai bộ bị đụng đầu vào tường không?? Hay bị ai ếm cho một cái bùa lú rồi??''

'' phụt''- Harry vì câu này của Ron mà sặc món nước bí rợ vừa uống.

Và Hermione thì suýt làm đổ ly nước của mình xuống bàn.

Hai đứa liền vội xua xua tay phủ nhận.

'' không có, không có ''

'' mình bị cận nhưng vẫn phân biệt được lối đi và bức tường Ron à'' - Harry khúc khích nói

Hermione gấp cuốn sách lại:'' và nếu có ai ếm bùa lú cho tụi này thì mọi người xung quanh sẽ nhận ra rồi ''

Hermione nhìn đại sảnh đường đã dần vắng người, học sinh đang lũ lượt kéo nhau rời khỏi đại sảnh đường, chỉ còn mỗi dãy bàn nhà Gyffindor thì vẫn khá là đông đúc:'' được rồi, chúng ta phải đi học thôi, mấy bồ sẽ không muốn đến trễ tiết Biến hình đâu''

Cô bé đứng dậy, và Harry cùng Ron cũng nhanh chóng đi theo. Lúc ra khỏi đại sảnh đường, Harry âm thầm liếc nhìn sang chỗ ngồi khi nãy của Cerid lần nữa, phát hiện anh đã rời đi từ khi nào, nó quay trở lại nhìn phía trước rồi rẽ lối đi lên cầu thang.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net