Chương 4: Lời xin lỗi không hiệu nghiệm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhìn mặt họ mấy bữa nay tếu lắm, làm tớ không thể nào nhịn được cười. Hai hôm trước Huynh trưởng năm cuối Gryffindor thay mặt ra xin lỗi, cậu biết bọn tớ đã làm gì không? 'Weasley không tới đây, thì cho dù anh có nói gì cũng vô dụng!' Em trai huynh trưởng đã phản bác lại như vậy đấy, cậu thấy có ngầu không?" Cô nàng Alisa nhìn cậu cười tủm tỉm, mái tóc xám dài đung đưa qua lại, nhưng hiển nhiên Harry vẫn nhận ra cô chỉ đeo lên chiếc mặt nạ hoàn hảo.

"Cậu không cần miễn cưỡng vậy đâu."

"Harry đang nói gì thế?" Alisa nhíu mày, phồng má giận dỗi. "Trên Quidditch có tranh chấp để dành cúp thì tớ không nói tới, nhưng cậu phải biết rằng đó giờ hai nhà chưa đến mức ngươi sống ta chết."

"Kệ cậu ta đi Alisa." Draco thản nhiên đáp lời.

"Tớ cũng không quản nhiều làm gì." Cô nàng vẫy vẫy đũa phép, chỉnh trang lại từ đầu đến cuối, liếc mắt nhìn hắn, nở một nụ cười khinh bỉ. "Người đầu tiên hưởng ứng chuyện này nhất chẳng phải là cậu sao? Chú rồng nhỏ kiêu ngạo?"

"Alisa!" Draco nghiến tên cô qua khẽ răng, làm Pansy lẫn Blaise đều hướng nhìn ba người bên này. Hắn ho khan một tiếng, sau đó duy trì trầm mặc.

Harry nhìn sang Alisa nhưng cô chỉ nhún vai, không tiếp tục chủ đề này nữa mà lái sang chuyện khác để xua tan không khí ngượng ngạo. "Nghe nói hôm nay giáo sư Snape sẽ không đến dạy."

Đám rắn vừa nghe cô nói liền nhao nhao cả lên, người thầm thở phào nhẹ nhõm, người thì nhíu mày đầy nghi hoặc, người thì dửng dưng như không. Cô nàng chỉ nói vậy rồi thôi, không tiếp bất cứ ai đến hỏi nữa.

Harry hơi nhíu mày, một cỗ ủy khuất không biết từ đâu nổi lên, cứ nghĩ đến chuyện Severus không đến dạy là cậu cảm thấy khó chịu trong lòng.

Đám sư tử vừa nghe xong liền mừng như điên, có phải họ sẽ xin giáo sư cho hai nhà cùng bắt cặp không? Một loạt ánh mắt mong đợi nhìn sang dãy bàn Slytherin, thế nhưng đám rắn không quan tâm bất kì ai nữa.

"Xì." Giọng nói biểu đạt sự chán ghét vang lên, không màng bất kì ai nhìn mình. "Đúng là đám vô dụng, trông mong mấy thứ Hắc Ám kia thì được lợi lộc gì chứ?"

"Ron!" Hermione ngồi bên cạnh khúc khuỷu tay vào hông cậu nhóc tóc đỏ. "Cậu thôi đi!"

Đám sư tử chỉ có thể ngơ ngác nhìn đám rắn không có bất kì phản ứng nào, thế nhưng mùi thuốc súng càng ngày càng nồng nặc hơn. Draco đứng dậy, thay mặt tất cả học sinh năm hai cầm đũa phép lên, phủ quanh dãy bàn bằng bùa cách âm.

"Cái..." Seamus há hốc mồm, một trận xanh tím vô cùng nổi bật chuyển hóa trên mặt, cuối cùng chỉ còn sự tức giận chiếm lĩnh, tung lên mặt Ron một cú đấm.

"Xem kìa, xích mích nội bộ." Astoria nhìn sang, hừ lạnh một tiếng. Nói là xích mích nội bộ cũng hơi quá, nhưng cô cực không thích cái tên tóc đỏ kia.

Harry nhíu mày, đôi mắt xanh cực kì hoang mang nhìn cậu bạn thân cùng ăn cùng ngủ cùng trải qua sống chết trong quá khứ, có cái cảm giác hai người này thật sự quá khác biệt.

Trận xì xào bàn tán dần lặng đi khi tiếng bước chân từ ngoài hành lang vang rõ mồn một. Đám sư tử nhỏ hổ thẹn cúi xuống mắt nhìn mũi, im lặng không nói một tiếng nào.

"Xin chào các học trò đáng quý, ta là Horace Slughorn, giáo viên dạy độc dược cho các học sinh năm 6 và năm 7. Vì hiện tại giáo sư Snape đang có công việc bận phải đi gấp, nên ta sẽ là giáo viên dạy thay cho tiết ngày hôm nay." Horace đặt nhẹ cặp xách tay của mình lên trên bàn, mỉm cười nhìn một vòng quanh lớp học. Ông tiếp tục: "Ta biết các trò có xích mích nội bộ với nhau, nhưng ta mong rằng không vì thế mà ảnh hưởng đến lớp học và bạn bè xung quanh. Hôm nay sẽ là ngoại lệ ta không để các trò làn thí nghiệm, hãy bắt đầu bài học mới đi nào!"

Harry trong vòng một khoảng thời gian đã nhíu mày không biết bao nhiêu lần. Cậu luôn tự hỏi rằng mình đã trôi qua thế giới nào, mọi thứ nơi này hoàn toàn khác với những gì cậu biết trước đó.

Phù thủy hắc ám không còn, giáo sư Slughorn thì trở thành giáo viên độc dược năm trên. Bản thân cậu thì lại trở thành học sinh nhà Slytherin, dù hiện tại cậu vẫn cảm thấy mùi thuốc súng giữa nhà rắn và sư tử, nhưng có vẻ trước đó thì hai nhà có vẻ rất hòa thuận.

"Trong thuốc trị mụn ghẻ, sau khi vẫy đũa phép rồi đun tiếp trong 33 - 45 phút thì chúng ta nên làm bước gì tiếp theo? Trò Potter?"

Harry giật mình hoảng hốt khi bị điểm danh, nhưng khi đứng dậy cậu vô cùng ngạc nhiên trước những kiến thức độc dược tuôn chảy trong đầu. Nguyên thân trước đó dường như là kẻ nghiện độc dược, không giống như Harry. "Thưa giáo sư, sau khi hoàn thành giai đoạn đó, chúng ta phải thêm 4 con ốc sên có sừng vào vạc hầm."

"Rất tốt." Slughorn gật gù tán thưởng. "10 điểm cộng cho nhà Slytherin."

Harry bình tĩnh ngồi xuống rồi chìm trong suy nghĩ, cũng không chú ý đến ánh mắt tán thưởng của Hermione.

Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ học kết thúc, mặc danh kì diệu là Gryffindor không ồn ào chạy ra như mọi khi, như có hiệu lệnh báo trước, mọi người đều đứng dậy, hướng về dãy bàn Slytherin cúi đầu thật sâu.

Draco khẽ khàng liếc mắt sang, nhưng cũng không để ý lắm mà đứng dậy, dẫn đầu đoàn rắn đi ra khỏi phòng học.

"Chúng tôi thật sự xin lỗi vì hành động của Ron Weasley đã làm trước đó!" Seamus hô giọng thật to, thận chí còn dùng vũ lực bắt ép Ron phải cúi đầu xuống.

Harry lo lắng nhìn sang, lại bị Blaise quàng tay qua cổ dẫn đi.

Chàng rồng bé nhỏ nhưng lạnh lùng dừng lại bước chân, không tiếng động điều chỉnh cảm xúc của mình, nhẹ nhàng đầy sắc thái lạnh thấu lòng người. "Chúng tôi không nhận lời xin lỗi từ các người nếu con chồn ngu kia vẫn tiếp tục 'thượng đẳng'!"

----€€€----

"Nè Blaise, cậu không cần kéo tớ đi như vậy đâu." Harry nhẹ gỡ cánh tay Blaise ra, ôm chồng sách vở tạm dừng lại.

"Cậu là một 'Harry' khác." Blaise nói thẳng với Harry sau khi cách đoàn rắn một khoảng xa, đảm bảo không ai nghe được đoạn hội thoại này.

Cậu cũng không ngạc nhiên gì, vì Blaise ở thế giới kia từng tiết lộ với cậu rằng gia đình anh có làm thêm một nghề nhỏ nữa. "Phán đoán chiêm tinh, có phải không?"

"Vậy 'tôi' đã tiết lộ hết cho cậu rồi."

"Chúng ta là bạn thân."

"Cả tên Weasley kia nữa."

"Thực ra thì tớ ở bên kia là một Gryffindor chứ không phải Slytherin." Harry nhún vai. "Và thế giới đó cũng không phải thế này."

"Tớ biết bản thân không đủ năng lực để nhìn thấu 'thế giới song song', nhưng tớ khẳng định bên cậu chẳng tốt đẹp gì." Blaise mệt mỏi dựa lưng vào tường.

"Mọi thứ đều đã kết thúc rồi." Harry nhẹ giọng nói. "Vậy còn 'Harry' của thân thể này thì sao?"

"Cậu ấy sang một thế giới khác, có vẻ là nơi không tồn tại pháp thuật." Chàng Slytherin thành thật trả lời, một cỗ kì lạ xuất hiện nơi lồng ngực anh, nói rằng anh nên tin người trước mặt này.

Cậu lâm vào trần tư, mọi thứ đối với cậu vẫn vô cùng mập mờ. "Vậy thế giới này là như thế nào?"

"Mọi thứ thế giới này vốn đã như thế, ngoại trừ Ron." Blaise gọi thẳng tên Ron không ngại ngần, trông như anh đã gọi rất nhiều lần vậy. "Từ khi cậu sang đây, xung quanh Ron xuất hiện 'hiệu ứng bươm bướm', cậu ta bắt buộc phải làm trung gian cho những điều tồi tệ để liên kết với hai thế giới."

"Vậy?"

"Tớ nghĩ cậu nên làm điều gì đó." Blaise nghĩ một chút rồi nói.

"Harry, Blaise, hai cậu đang làm gì ở đó vậy? Làm tớ đi tìm nãy giờ." Draco bước tới trước mặt hai người. "Về nghỉ ngơi thôi."

"Được!"

---€---

Đôi lời: Someone miss me?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net