chương 7: ngày toàn thế giới bị trai bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tôi gần như đã muốn đứng như trời trồng ngắm cây ở đấy cả ngày cho đến khi nhớ ra là mình trốn nhà đi chơi. Yep, nếu còn ở đây nữa thì đời tôi đi tong. Trời ạ, nhớ là khi đến cái Hẻm Xéo nơi này nhỏ đến nỗi mà không bằng một con đường ở London nhưng sao giờ trông nó rộng thế!
  Có lẽ ngoài Laura tôi thì chắc nhiều bạn cũng đã xem cái cảnh kì diệu khi Harry Potter bước vào Hẻm Xéo, thật sự ngoạn mục và đẹp làm sao! ( Hoặc đó là cảnh duy nhất tôi nhớ kĩ) Nhưng có ai có thắc mắc như tôi là làm cách nào mà họ đi ra khỏi đó được hay vậy ! Tôi cố tỏ ra bình tĩnh và ngó nghiêng xung quanh đường, mong sao tìm thấy cách chạy khỏi nơi khốn nạn này.
  Chú ý quan sát một chút thì tôi hiểu ra hai việc: thứ nhất là mấy người bám đuôi tôi và chú Tom lúc đầu đã bỏ đi hoặc không theo đuôi tôi nữa; thứ hai là mấy phù thủy lập dị ở đây ra ngoài bằng cách độn thổ!! Là độn thổ đó! Cái quái gì vậy! Khỏi nói đến việc có vẻ như chỉ những người lớn tuổi mới làm được cái phép thuật đầy liều lĩnh và mang mùi say xe nồng nặc này, thì một con nhóc mới có đũa phép 15 phút trước có khả năng bắt chước được à?? Chú Tom rốt cuộc chú nghĩ cái quần què gì trong đầu vậy? Chúa tôi!
Sau năm phút lẩm bẩm trên đường như một con dở người thì tôi mới nhớ ra một việc. Harry vào đây là nhờ cái người khổng lồ Harid gì đó đúng không? Theo trí nhớ thiên tài của tôi ông ta không dùng được phép thuật thì phải. Lúc nãy ông Olivander còn đặc biệt dặn dò tôi rằng đây là một cây đũa phép có lõi rất khó tìm nên đừng có như gã khổng lồ nào đó bẽ gãy rồi vứt xó không dùng. Làm thế thì ổng sẽ hiện hồn lên từ bất kể chỗ nào rồi vặn cổ tôi không thương tiếc. Nguyên văn đó nhé.
  Tôi quyết định lần mò lại cái bức tường ban đầu rồi bắt đầu gõ loạn xì ngầu vào đấy. Chịu thôi, ai biểu lúc đầu là ông bác  hạt dẻ ( bác Tom chủ quán Cái vạc lủng ấy) làm việc này tôi sao biết được. Tôi đứng ở đó ngót cả tiếng đồng hồ vì không biết làm thế nào và người qua đường bắt đầu nhìn tôi, thật là không muốn gây chú ý chút xíu nào. Rồi thì đột nhiên bức tường mở ra và một quý bà xinh đẹp đi ra ngoài. Ôi cứu tinh! Tôi thật sự sẽ chạy lại ôm hôn bà ấy nếu không phải làm vậy tôi sẽ thành con hâm và bức tường đang đóng lại với tốc độ mà mắt thường cũng thấy được. Dùng hết sức bình sinh chạy qua và tôi đã thành công, không lo kẹt đây nữa rồi.
  Tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, rắc rối mới ngày lập tức kéo đến. Đi ra ngoài quán cái vạc lủng tôi mới nhận ra: tôi bị ông chú Tom kéo đến đây bằng phép độn thổ! Rồi thì giờ biết đường nào mà về! Cảm súc muốn giết người làm ngập não tui rồi. Mặc kệ chú có đẹp trai hay không, Laura này sẽ chém chú!
Giờ nghĩ lại đầu óc tôi lúc đó thật sự là thông mình quá thể mà. Tôi tìm một cái bốt điện thoại công cộng rồi chui vào đấy. Lấy cái điện thoại thông minh của tôi áp lên cái tai nghe, giả bộ quay số rồi gọi cho bố tôi đến đón, smartman. Điện thoại thì cứ quay mãi mà bố thì chẳng thấy bóng dáng đâu, tôi đổi qua gọi cho mẹ rồi cho chú Daniel và cô Emma cơ mà không ai bắt máy cả. Vụ deja vu gì nữa đây??
Hết cách, tôi đành lục trong túi xem có gì giúp được mình bây giờ không : 13 galleon, 3 sickle, 4 bảng anh và 25 xu. Kể ra thì từng này có thể coi là cả gia tài đối với một đứa nhóc như tôi đây cơ mà không về được nhà thì chỉ có nước bị cướp thui. Dẫu sao đang thời đại suy thoái, kinh tế mới phát triển lên một chút, số tiền tôi có thậm chí có thể nuôi được một gia đình tầm trung một tháng (đương nhiên là nói chỗ Galleon 4 bảng anh của tui thì làm được gì =))) )

  Nhìn trời một chút thì cũng sắp 4h rồi, tôi mà vẫn không tìm được đường về thì chỉ có nước lưu lạc xó chợ thôi. Tôi muốn gọi taxi xong lại phân vân không biết thời gian này có tồn tại taxi không, lại không biết mình có đủ tuổi để người ta đồng ý chở mình đến nơi cần đến hay không. Cuối cùng vẫn phải xem mình đang ở chỗ nào đã haizzz.
  Tôi cởi áo chùng, gấp lại, sau đó bỏ vào trong túi đeo chéo, vừa giả đò đưa mắt nhìn người qua đường. Nói thật đôi khi tôi thấy mình cứ như là kẻ trộm ấy, cảm giác giống như mình đã hành nghề mấy năm rồi ý. Tôi ngắm trúng một người đàn ông, không, là một anh trai xinh xẻo: tóc đen, mắt xanh khuôn mặt hiền lành cao chừng 1m8.
-Anh gì ơi, hức cho em hỏi đây là đường nào ạ. Hức hức em lạc bố mẹ mất rồi hức.
Phải công nhận tôi là một con mau nước mắt, nói khóc là khóc, nói cười là cười chẳng biết di truyền từ ai nữa. Mẹ tôi luôn nói con này được, sau này chắc chắn làm nên ăn ra một mình xông pha đấy. Anh trai này trông trẻ quá, tôi cá ảnh chưa dính hơi gái bao giờ luôn. Ảnh đưa cho tôi khăn tay của ảnh, lóng nga lóng ngóng vỗ về tôi, giọng ảnh lo lắm lại còn ân cần nữa như sợ tôi lại oà ra khóc tiếp ấy. Tôi rút lại lời ban nãy, tôi đúng thật là trộm, cơ mà không phải trộm của đâu, nhà giàu nứt vách ai đời lại thế. Tôi là nữ hái hoa tặc, chuyên trộm sắc cơ. Nếu không phải còn đang khóc chắc nước dãi tôi đầy mặt mất. Đột nhiên hiểu vì sao nhiều người muốn làm matcha rồi, xung quanh toàn trai đẹp ai chả thích.
- Em gì ơi, đừng khóc nha. Sao thế, em lạc bố mẹ à? Thôi đừng khóc nữa, anh đưa em đi tìm bố mẹ nhá nhá. Nhà anh gần đây, em yên tâm ha. Hay là đi cục cảnh sát xem? À thôi thôi em nín đi đã nhé, ảnh mua kẹo cho em được không?
  Giọng ảnh ngọt xới như tưới gió xuân vào mặt mà tôi cứ thấy nó sai sai làm sao ý. Nếu không phải anh trai này mặt non choẹt có khi tôi tưởng ảnh là bắt cóc không chừng. Cơ mà nhìn kĩ thì anh trai này trông quen quen kiểu gì ấy. Tôi nghĩ mãi không ra nên quyết định kệ nó luôn.
  - Chú em dẫn em đi chơi cơ mà đi một lúc thì lạc mất chú, em không tìm thấy đường về, hức. Em không biết chỗ này là đâu cả hức hức.
- Đây là số 12 đường Borklyn, nhà em ở đâu anh đưa em về ha. Anh hôm nay cũng rảnh cho nên anh giúp em nhé. Nín đi ngoan.
  Vừa dứt lời ảnh chạy đi luôn. Không đùa đâu là chạy mất dép luôn á. Ảnh khùng hay gì?? Dỗ một hồi rồi vứt tôi ở đây luôn. Khỏi nói là tôi hoang mang cực độ. Mặt còn nước mắt, mồm thì há hốc trợn cả mắt luôn. Ủa rồi tính để tôi đây luôn hay sao trời? Quần què Merlin hôm nay là ngày gì vậy? Ngày toàn thế giới bị trai bỏ hả?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net