Chương 18: Lời mời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày chủ nhật sau chuỗi ngày học hành nặng nhọc, tôi định sẽ đến thư viện tìm vài quyển sách để đọc. Dạo gần đây tôi cũng không có việc gì làm, cũng không nói chuyện nhiều với ai nên đọc sách là một lựa chọn không tồi.

Đang lê bước trên hành lang, đột nhiên có ai đó vỗ vai tôi. Lần đầu tiên được gọi bằng cách này, tôi ngạc nhiên quay ngoắt lại nhìn chằm chằm vào người đối diện. Cậu ta khoác trên người chiếc áo choàng nhà Ravenclaw, mái tóc dài đến vai và có chút xoăn nhẹ, trông như chàng hoàng tử trong các câu chuyện cổ tích vậy. Gương mặt cậu ta ửng hồng, chắc là do trời hôm nay hơi lạnh. Cũng đúng, sắp đến Giáng sinh mà.

- Bồ là?

Tôi nghiêng đầu, hỏi.

- Chào Jones, mình là Michael, Michael Coner.

Cậu ta gãi đầu ngượng ngùng giới thiệu tên mình, có vẻ hơi ngập ngừng. Gương mặt cũng ngày một đỏ hơn

- Chào, Coner. Có chuyện gì?

Tôi nở một nụ cười, rồi lại hỏi.

- Mình muốn hỏi bồ, liệu-

Cậu ta ngập ngừng, lấp ba lấp bấp. Sau đó hít một hơi mà nói tiếp.

- Bồ có muốn đến Dạ vũ Giáng sinh với mình không?

Dứt câu, cậu bạn thở phào. Lo lắng quan sát biểu cảm của tôi.

Tôi lúc này cũng rất hỗn loạn. Tôi nhớ đến lời Justin nói lúc trước, Michael cậu ấy thích tôi. Điều này khiến tôi rất biết ơn.

- Bồ không ngại, mọi chuyện-

Tôi ngập ngừng. Là những lời đồn xung quanh tôi đấy. Những lời nói ra nói vào, những ánh mắt khó chịu của mọi người nhìn tôi. Phải chăng cậu ấy không biết?

- Không, Jones. Mình tin bồ, mình chẳng nghe mấy tin đồn vớ vẩn của họ đâu.

Tôi nghe câu nói của cậu thì cảm thấy nhẹ nhõm, biết ơn. Ít nhất ở đây vẫn còn có người tin tôi.

- Nhưng mà, nếu mình nói đó là sự thật.

Tôi thở dài, có lẽ cậu ấy nên tìm một bạn nhảy khác.

- Mình vẫn sẽ không ngại. Mình luôn quan sát bồ, bồ là cô gái tốt bụng. Mình sẽ không để những chuyện khác làm ảnh hưởng. Lúc mình thấy bồ xoa đầu và cho con Fang ăn, mình biết bồ là người tốt

Michael trả lời kiên quyết, như chẳng điều gì có thể lay động cậu ấy. Vậy là mấy hành động lén lút của tôi đều bị nhìn thấy hết rồi. Thường những lúc ăn xong ở đại sảnh đường, tôi luôn dành một phần nhỏ mang đến cho con Fang, canh lúc bác Hagrid không để ý mà cho nó ăn, nói chuyện phiếm với nó về mọi thứ xung quanh. Tôi đã nghĩ hành tung của mình kín đáo, nhưng không ngờ là cậu ấy biết. Tôi chỉ có thể cười trừ, cậu ấy đã nói như thế thì việc gì tôi lại không đồng ý, dù sao tôi cũng không có bạn nhảy. Và, nói thật, tôi rất cảm kích vì đến giờ vẫn còn người đứng về phía tôi, nói rằng tôi là một cô gái tốt.

- Mình sẽ đến cùng bồ!

Tôi nói nhẹ nhàng, đủ để hai bọn tôi nghe thấy. Và tôi thấy nét rạng rỡ trên gương mặt có chút tái nhợt vì lạnh.

- Bồ nói thật sao? Jones, bồ đồng ý sao? Mình nhất định sẽ chuẩn bị thật kĩ.

Trông dáng vẻ cậu ấy như một đứa nhóc mười tuổi vui mừng khi được cho kẹo vậy. Tôi cười cười, gật gật đầu.

Sau đó Michael hỏi tôi đi đâu, tôi liền bảo rằng mình đến thư viện tìm vài quyển sách cho ngày nghỉ rảnh rỗi. Cậu ấy cũng không ngần ngại mà ngỏ ý muốn đi cùng tôi, tất nhiên vì cậu ấy là một Ravenclaw mà, nên chắc chắn tôi sẽ học thêm được nhiều thứ từ cậu, việc gì mà không đồng ý.

Dù những ánh mắt thù ghét xung quanh tôi vẫn còn, nhưng vẫn đỡ hơn trước đây vì mọi người giờ đã tập trung nhiều hơn vào lễ hội sắp đến. Ở thư viện, tôi gặp Hermione, cô ấy đang tìm tòi vài quyển sách rồi dán chặt mắt vào đó. Bọn tôi nhìn nhau rồi cười, xem như là lời chào hỏi. Nói thật, từ sau tin đồn đó tôi cũng không gặp bộ ba Vàng nhiều, cũng không có lời nào giải thích. Các cậu ấy vẫn giữ cách cư xử bình thường với tôi, đặc biệt là Harry cậu ấy thậm chí còn quan tâm tôi hơn sau lần tôi an ủi cậu ấy. Có lẽ cậu ấy hiểu cảm giác của tôi, và bọn tôi thấu hiểu nhau hơn một tí. Cả Hermione, cậu ấy cũng rất cảm kích tôi vì đã tin tưởng Harry. Và như tôi đoán, tình bạn giữa bộ ba đã hàn gắn trở lại. Bởi rõ ràng tâm trạng Harry dạo này rất tốt, trừ việc không tìm được bạn nhảy. Cậu ấy và Ron vẫn đùa nghịch như thường trong các tiết học.

----

Văn phòng hiệu trưởng

Cụ Dumbledore đứng ngắm nhìn bức tranh của những hiệu trưởng đời trước, nhưng ánh mắt lại xa xăm như đang suy nghĩ điều gì đó. Giáo sư Snape chỉ có thể đứng bên cạnh, khó đoán mà nhìn theo.

- Tôi đã quan sát hắn, không có điều gì đáng ngờ.

Lúc này, giáo sư Snape lên tiếng. Vẫn là sự lạnh lẽo, chậm rãi trong lời nói.

- Thật sao?

Cụ Dumbledore chầm chậm quay người lại, nheo ánh mắt như muốn chắc chắn hơn.

- Trừ việc hắn ta thường uống gì đó.

Lời nói từ từ được tuôn ra, giáo sư Snape vẫn giữ nguyên biểu cảm. Ông cho rằng việc này chẳng quan trọng, chỉ vì lời nói vô lí của một đứa Hufflepuff mà buộc ông phải quan sát tên Mắt Điên mấy ngày nay.

- Được rồi, cảm ơn anh Severus. Tôi sẽ không làm phiền anh nữa.

Dứt lời, giáo sư Snape rời khỏi văn phòng hiệu trưởng. Để lại cụ Dumbledore với ánh mắt suy tư như đang suy nghĩ về việc gì đó.

---

Tôi trở về kí túc xá, thả mình trên chiếc giường êm ái. Hôm nay là một ngày vui vẻ đối với tôi, sau chuỗi ngày trầm lặng như một bóng ma ở Hogwarts. Đến thư viện cùng Michael thật sự rất thú vị. Cậu ấy biết nhiều thứ, nói về kiến thức nhưng lại không khiến tôi nhàm chán, ngược lại còn thấy rất thu hút. Vì vậy mà khoảng thời gian ở thư viện trôi qua rất nhanh, có lẽ là do bọn tôi đã tận hưởng nó.

Bỗng nhiên con cú Buddy của Norad bay đến, nó thả vào người tôi một gói đồ rồi nhanh chóng bay đi. Có lẽ nó biết tôi không phải chủ nhân của nó, mỗi lần tôi cố tình đụng đến nó là nó lại tìm cách bay đi mất.

Tôi tò mò nhìn gói đồ được gói cẩn thận, bên trên còn có một tấm thiệp với dòng chữ “ Gửi con yêu”. Tôi nhìn cũng đoán được người gửi, là bà Jones. Bà ấy đôi khi cũng gửi vài món đồ cần thiết đến, đôi lúc là bánh kẹo mà bà ấy làm, vài món vật dụng đáng yêu mà bà ấy vô tình thấy ở hẻm Xéo. Tôi rất biết ơn và ừm, tôi cũng xem bà ấy như má của mình.

Mở gói quà được gói cẩn thận ra, bên trong là một chiếc váy dạ hội xinh xắn, được đính vài viên đá quý trông rất sang trọng. Tôi đoán cái này dành cho Dạ hội Giáng sinh, vui vẻ mà cất nó vào tủ.

Nhận được đồ từ má, tôi nhớ lại hôm ở Đại sảnh đường Ron cũng được má của cậu ấy gửi đồ. Ôi trời tôi cá rằng bộ đồ còn ghê gấp mấy lần ở trên phim, nhìn cách cậu chàng ướm thử lên người mà tôi đã muốn cười sặc sụa, trông không khác gì một cô hầu gái ở thập niên trước, à còn kết hợp với mái tóc dài đỏ bồng bềnh của cậu ta nữa cơ.

Tôi ngồi thơ thẩn cười một mình, chợt nghe tiếng cửa phòng đột ngột mở ra. Tôi đoán là Susan về. Dạo này quan hệ của chúng tôi vẫn vậy, bọn tôi không nói chuyện với nhau đã mấy tuần nay. Đôi lúc tôi muốn bắt chuyện, nhưng cũng chẳng có việc gì để nói, mà cũng không đủ dũng cảm để nói, sau chừng ấy chuyện xảy ra.

Câu ấy lê bước chân mình vào giường, đi thẳng mà không buồn nhìn tôi một cái. Tôi cũng quá quen với việc này, nên cũng không để ý nhiều. Không khi trong phòng có hơi nặng nề nên tôi quyết định ra ngoài, để hít thở ít không khí. Tôi để ý thấy hôm nay dáng vẻ cậu ấy mệt hơn thường ngày nên không muốn sự có mặt của mình khiến cậu ấy mệt mỏi hơn.

Cứ đứng ngoài hành lang như trời trồng, thú thật thì tôi không biết mình nên đi đâu. Một nửa muốn đến Tháp thiên văn, nhưng chỗ đó thì có hơi đáng sợ. Tôi không muốn gặp người mà mình không nên gặp rồi nghe mấy lời châm biếm chán ngấy, tôi cũng không muốn phải cãi nhau lúc này. Ngẫm nghĩ lại thì hôm ấy hắn ta cư xử thật kì lạ. Không lời nói khó nghe, không châm chọc và không bày ra bộ mặt kiêu ngạo thường có. Sâu thẫm, tôi nhớ rõ hôm đó gương mặt ấy chứa nhiều nỗi niềm, đôi mắt nhắm nghiền như phải chịu đựng điều gì đó. Đến Merlin cũng đoán được rằng hắn đang có chuyện, dạo này hắn ít khi ở đại sảnh đường cùng đám bạn Slytherin của hắn, thú thật thì đôi lúc tò mò tôi cũng có nhìn sang một chút. Và cả cái cảm giác ai đó vuốt má mình lau đi những giọt nước mắt cũng vậy, rất chân thực. Nhưng tôi nghĩ rằng tôi đang tưởng tượng, hoặc là tôi mơ, hoặc là người đó không phải hắn. Tôi cảm nhận được cái vuốt má đó rất rõ ràng, tôi nghe rõ nhịp tim của mình ngày càng đập mạnh, hơi thở giữ chặt không dám phát ra tiếng. Và cả hơi thở nhè nhẹ mà hồi hộp của hắn phà lên má tôi, rất gần.

Sau ngày hôm đó tâm trí tôi hầu như đều nghĩ về Draco, cố gắng tìm một lí do có lí để khiến hắn làm như vậy. Và tôi cá rằng hắn ta lại âm mưu lợi dụng tôi một lần nữa, hoặc là chơi đùa với đứa con gái ngu ngốc này tiếp. Chứ lí nào lại có chuyện vô lí như vậy xảy ra. Hết chuyện thường xuyên gặp nhau, rồi hắn luôn xuất hiện mà châm chọc tôi đúng lúc, sau đó là mấy hành động khó hiểu của hắn. Tên này đúng là khiến người khác không lường trước được, tôi phải đề phòng, chắc chắn. Tự dặn lòng không để rơi vào chiếc bẫy đẹp trai đó lần hai, nhưng nói thật thì cái gương mặt nhắm nghiền mắt đó cứ ám ảnh tôi mỗi đêm. Mái tóc bạch kim, chiếc áo chùng màu xanh và cả gương mặt đó, sự kết hợp hoàn hảo. Vì Merlin, tôi siêu lòng là vì gương mặt đẹp trai đó chứ không phải vì hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net