Chương 29: Bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi chạy vội về phòng sau khi đẩy tên Draco ra xa, bất ngờ mà nhìn hắn. Tôi không hiểu nỗi hành động của hắn và cả của mình. Tôi không phản kháng, thậm chí còn đón nhận nó. Nụ hôn khiến môi tôi ướt đẫm, cảm giác mùi vị của hắn vẫn còn vươn lại đâu đây, nhẹ nhàng mà cuốn hút. Cố trấn tĩnh lại bản thân, đây không phải là một sự cố nữa, rõ ràng là có gì đó đang xảy ra giữa chúng tôi. Tôi hiểu rõ bản thân mình, rằng tôi không có tình cảm với hắn, chắc chắn. Tôi biết bản thân mình hướng về ai, nhưng tôi không thể điều khiển lí trí mình bởi nụ hôn đó, cả cái cách mà tên nhóc đó vân vê đôi má tôi, mùi bơ sữa mê hoặc nhẹ nhàng của đôi môi hắn, tôi không thể nào ngừng suy nghĩ về hắn. Tôi khẽ thở dài, có lẽ bọn tôi đều đang trong độ tuổi trưởng thành, và điều này chỉ đơn giản là sự tò mò về thể xác, một nụ hôn. Giữa chúng tôi chẳng có gì ngoài sự tò mò về nhau, về người bạn khác giới và môi trường này như một cái bệ đỡ. Chắc chắn chỉ có vậy thôi, không hơn.

Mãi mê đắm chìm trong suy nghĩ về Draco, tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ từ lúc nào. Trong cơn mơ, lại là khung cảnh quen thuộc. Người đàn bà tóc nâu nhẹ nhàng đặt đứa nhỏ bé bỏng trong tay trước một ngôi nhà, đôi mắt bà ướt đẫm và đỏ hoe, luyến tiếc rời đi. Lần này, có một người đàn ông xuất hiện. Ông ta mang dáng vẻ của một quý tộc, khoác lên người bộ com-lê mang theo đó là dáng vẻ kiêu ngạo nhưng vẫn nhìn rõ nét buồn thoáng qua trong đôi mắt màu nâu đỏ sâu thẳm. Ông ta ôm lấy người đàn bà đang khóc mà dỗ dành, nhẹ nhàng. Không gian và thời gian như đảo lộn, đầu tôi bắt đầu đau đớn và không định hình được mình đang ở đâu, mọi thứ dần mơ hồ. Tôi thấy dáng vẻ thảm thương của người phụ nữ đó, luôn miệng gọi cái tên Sarah. Người đàn ông kiêu ngạo thì giữ bà ta lại, rồi ông ta vạch tay áo đang che lấp tay mình, hiện ra cái dấu hiệu màu đen quen thuộc. Cuối cùng họ biến mất, để một đứa bé còn đỏ hỏn khóc trong đêm muộn. Khung cảnh trông như vài năm về trước, và tôi nhận ra ngôi nhà trong giấc mơ ấy y hệt nha tôi hiện giờ. Mọi thứ bắt đầu biến mất, tan vào không khí.

Tôi xuất hiện trong phòng khách, mọi chuyện như chưa từng xảy ra. Chiếc tivi vẫn đang chiếu gì đó, lại gần một chút thì là thước phim Harry và tên tù nhân ngục Azkaban đang được phát lại. Tôi ngẩn người, khung cảnh này và bộ phim này. Tôi lục tìm xung quanh, như lần trước, tôi phải tìm được Norad. Tôi muốn trở lại Hogwarts, cứu anh ấy và đưa Draco trở về. Có rất nhiều chuyện cần hỏi, và cũng có rất nhiều chuyện cần làm.

Norad chệnh choạng lê bước chân nặng trĩu của mình đến chiếc ghế, nặng nhọc mà ngồi xuống. Tôi thấy cô ta thì vui mừng, cuối cùng sau tất cả thì cũng đợi được đến ngày hôm nay. Nhưng để ý kĩ thì mới thấy, cô ta có chút kì lạ. Hình như đang bị đau ở đâu đó, tôi cũng nhẹ nhàng mà tiến lại gần hỏi.

- Norad, ổn không?

Cô ta không nói, chỉ liếc nhìn tôi một cái. Nét mặt cô ta trông cũng có chút ngạc nhiên, chắc cũng không đoán được mình lại đến đây.

- Tao nghĩ mày cần giải thích với tao một số chuyện đấy.

Norad gằng giọng, tay trái vẫn ôm lấy cánh tay phải mà đau đớn.

Tôi không để ý đến lời nói mà trực tiếp ngồi cạnh, nắm lấy cánh tay đang bị thương của cô ta. Dấu hiệu hiện ra, một hình xăm màu đen tuyền hằn lên vài vết đỏ au, trông đau đớn vô cùng. Tôi vô cùng ngạc nhiên, thứ hắc ám thế này lại in hằn lên da thịt một cách đau đớn. Tôi không biết làm gì, chỉ có thể lau đi vài vết máu còn đọng lại.

Norad hét lên đau đớn.

- Sao cậu có nó?

Tôi nhẹ nhàng hỏi, nhìn Norad một cách đáng thương.

- Sao tao phải nói với mày.

Cô ta vẫn gắt gỏng, giật lấy cánh tay ra khỏi tay tôi nhưng rồi lại đau đớn mà rên rỉ.

- Chúng ta cần hợp tác để làm rõ mọi chuyện. Norad, làm ơn.

Tôi nhẹ giọng mà khuyên nhủ Norad, gương mặt cô dần cũng giãn ra. Thật chất, tôi không biết cô ta là người như thế nào. Có thể là một cô nàng đáng ghét, ích kỉ khiến người khác khó chịu như những gì tôi được biết. Nhưng khi ở cạnh cô ấy tôi lại có cảm giác thân thuộc đến kì lạ, và cũng có ý nghĩ rằng cô ấy không thật sự xấu xa. Nhưng đó chỉ là suy đoán của tôi, có Merlin mới biết cô ta là người như thế nào.

- Đừng có gọi tên tao như thể thân thiết lắm.

Cô ta quát, ném cho tôi một cái nhìn khó chịu.

- Lúc ở tháp thiên văn, tôi thấy thứ ánh sáng màu trắng. Khi cố bắt lấy nó thì tôi bất tỉnh. Lúc tỉnh táo thì nhận ra mình đã trở về nhà, cùng Draco.

Tôi không để ý đến thái độ của cô ta, bắt đầu kể lại mọi chuyện.

Norad nghe đến tên Draco thì bất ngờ, như xác nhận ra điều gì đó. Gương mặt cau có dần trở lại bình thường

- Tao cũng đoán là tên đó đi cùng mày, ba má hắn đang lục tung mọi nơi để tìm hắn.

Lời Norad nói cũng không ngoài dự đoán của tôi là bao, và có một chuyện tôi cầm xác nhận lại với cô ấy.

- Ở Hogwarts đã trôi qua bao lâu rồi?

Tôi ngập ngừng, muốn dò hỏi xem cuộc thi Tam pháp thuật đã diễn ra như thế nào rồi. Hi vọng lúc trở lại mọi chuyện vẫn chưa diễn ra, cơ hội cứu lấy anh ấy vẫn còn.

- Vài tuần, bằng với thời gian mày ở đó.

Tôi thở phào.

- Còn cuộc thi thì sao?

Norad nhìn tôi dò xét, khó chịu

- Mới đến vòng hai. Mày bị cái quái gì mà cứ đặt những câu hỏi ngu ngốc.

Norad tức giận đá vào cái bàn, thứ cô cần là điều gì đó đáng giá hơn chứ không phải những câu hỏi vô nghĩa này.

Còn tôi, tôi chỉ thở phào nhẹ nhõm. Vẫn còn thời gian, vẫn còn cơ hội.

- Nghe này, Norad. Bọn tôi nghĩ dấu hiệu chính là cánh cửa đưa chúng ta hoán đổi. Lúc cậu ngã chổi cậu đã khởi động nó đúng không, Draco đã nói hắn trông thấy. Còn nữa, khi tôi ở nhà bỗng có một tên tử thần thực tử xuất hiện. Điều này càng chứng minh điều bọn tôi nghĩ là đúng.

Norad kinh ngạc, cái dấu hiệu này chính là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện. Để ý mới thấy mỗi lần nhắc đến dấu hiệu, đôi mắt cô ta lại ánh lên sự sợ hãi khó tả.

- Nói cho tôi, tại sao cậu có nó?

Tôi đặt tay lên bàn tay run rẩy của cô ấy, cố trấn tĩnh. Rõ ràng là cô ấy có điều gì khó nói, thứ dấu hiệu này khiến cô ấy đau đớn.

- Tao... Nó xuất hiện từ lúc tao vừa sinh ra.!

Tôi kinh hãi, từ lúc mới sinh ra. Chẳng có tư liệu nào nói về việc này, ngay cả trong phim hay sách. Rõ ràng đây không phải là thế giới trong sách trong truyện nữa rồi, nó là một thế giới thật và mọi thứ không đi theo một quỹ đạo nào cả. Tôi suy nghĩ về mọi chuyện, nhớ lại lời bà Jones. Gia đình truyền thống đều vào Hufflepuff, có lẽ nào ba Norad là một tử thần thực tử nên cô ta mới có dấu hiệu. Nhưng một Hufflepuff theo phe hắc ám, tuy không nhiều nhưng vẫn có thể.

- Nó dày vò cậu Norad, nhưng làm sao để tách nó ra khỏi người cậu. Nói cho tôi, tôi sẽ giúp.

Nắm chặt tay Norad, người cô ta bắt đầu run rẩy.

- Không, chẳng cách nào thoát được. Tao thử mọi cách từ lúc mới sinh ra, nhưng nó vẫn điên cuồng mà dày vò tao. Nó điều khiển tao tấn công mọi người.

Cô ta gào lên, sự tức giận mà bất lực như kiềm chế nhiều năm liền.

- Khi cậu ở chỗ tôi, nó còn đau không?

Tôi hỏi.

- Không.

Cô ta đáp nhẹ nhàng. Điều đó khiến tôi như hiểu ra.

- Hãy tin tôi, Norad. Chỉ cần cậu dùng dấu hiệu mở ra cánh cổng đưa tôi và Draco trở về Hogwarts, sau đó cậu hãy ở lại chỗ tôi. Như vậy dấu hiệu sẽ không làm gì được cậu. Tôi sẽ giải quyết chuyện tôi cần làm ở Hogwarts, rồi chúng ta sẽ trở lại như trước, được chứ? 

Dứt câu, ánh mắt Norad bắt đầu mông lung và phân vân. Một lúc sau cô ta mới lên tiếng

- Tao sẽ giúp mày!

Tôi ôm chầm lấy Norad, cảm kích cô vô cùng.

- Mày định làm gì?

Tôi cũng không muốn giấu gì cô ấy, dù sao cũng là người cho mình mượn thân phận.

- Tôi chỉ muốn cứu anh Cedric.

Tôi ngập ngừng, mắt cô ta hằn ra những tia khó chịu.

- Mày muốn cứu tên khốn đó, đúng là một con nhỏ ng-

Còn chưa kịp để Norad dứt lời, không gian xung quanh như tan ra và khiến tôi bị cuốn trôi theo. Mọi thứ dần rơi vào mờ ảo, xung quanh là những lời nói kì lạ vang lên.

“ Chỉ khi nào con thật sự nhận thức được nó, cánh cửa sẽ tự động hiện ra”

“Xin Ngài, hai đứa trẻ đã chết rồi”

“ Phải tìm bằng được con nhóc mang trường sinh linh giá”

“ Mẹ xin lỗi”

---

Tôi mơ màng mà tỉnh dậy, ánh nắng chiều chiếu thẳng vào mắt khiến tôi nheo mày mà khó chịu. Mái tóc bạch kim bên cạnh thu hút sự chú ý của tôi, vẫn gương mặt cao ngạo nhưng mang vài tia lo lắng. Tôi cố sắp xếp lại những thứ trong đầu mình, vội vàng ngồi dậy mà hớn hở nhìn Draco.

- Malfoy-

Tôi gọi, nhưng còn chưa kịp nói thì đã bị hắn ngắt lời.

- Mày la hét trong lúc ngủ như một đứa điên, làm phiền đến tao.

Tôi mặc kệ, hứng hở mà cười thật tươi. Hắn liếc cái nhìn ái ngại về tôi

- Tôi đã gặp Norad, cô ấy nói sẽ thử dùng dấu hiệu đưa chúng ta trở về.

Đôi mắt màu xám dần giãn ra, nét vui mừng khó tả. Cuối cùng hắn cũng được trở về, điều mà hắn mong chờ bấy lâu.

- Khi nào, nó có nói khi nào không?

Mắt Draco sáng lên, bắt đầu hỏi dồn dập.

- Không, nhưng chắc sắp rồi.

Tâm trạng bọn tôi vui vẻ hẳn sau khi nhận được tin vui. Mọi thứ dường như sắp trở lại quy củ, cả mối quan hệ kì lạ của chúng tôi cũng vậy.

- Cuối cùng mọi thứ cũng đi đúng đường, trở lại như cũ. Tao chán ngấy cái nơi không thuộc về mình lắm rồi.

Draco nhếch mép cười thoã mang, cảm thán mà nói.

- Chúng ta cũng vậy?

Tôi buộc miệng, vì sự tò mò. Mọi thứ trở lại như cũ, những nụ hôn trở nên vô nghĩa.

Ánh mắt màu xám dần trở nên rối bời, ngập ngừng. Tôi cũng chăm chú mà quan sát hắn, đợi chờ câu trả lời.

- Làm bạn. Tao nghĩ chúng ta có thể ... làm bạn.

Tất nhiên là tôi vui vẻ đồng ý lời đề nghị của hắn, dù nó trông ngại ngùng và thật kì lạ khi có thể nghe nó phát ra từ miệng Malfoy. Hắn ta còn không để tôi nói gì, nhanh chân mà bỏ về phòng ngay.

-----------------------------

Đôi lời tâm sự từ tác giả: Chào mọi người, lời đầu tiên là cảm ơn mọi người đã ủng hộ và đọc đến đây, điều đó đối với mình chính là động lực. Vì đây là tác phẩm đầu tay (sau một thời gian mình tạm ngừng sử dụng Wattpad), không nhiều cũng ít mà mắc lỗi. Nếu phát hiện, hi vọng mọi người có thể chỉ ra để mình sửa, hoặc góp ý để tác phẩm của mình hoàn thiện hơn. Mỗi sao, mỗi bình luận hay thậm chí là thông báo truyện mình được thêm vào danh sách đọc của các bạn cũng khiến mình vui cả ngày. Vốn truyện được lên ý tưởng chỉ vì sự yêu thích và viết để thoã mãng trí tưởng tượng của bản thân, nhưng nhờ có sự ủng hộ của mọi người khiến mình ngày một càng dồn tâm huyết muốn hoàn thiện đứa con tinh thần hơn. Lời cuối cùng vẫn không quên cảm ơn mọi người vì đã đọc đến đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net