Chương 33: Chung kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng, tại phòng sinh hoạt chung của Hufflepuff, mọi người ồn ào bàn tán về kết quả của ngày hôm nay, ai sẽ là quán quân của chiếc cúp Tam pháp thuật. Tất nhiên, đối với mọi con dân của Hufflepuff đáng mến, Cedric Diggory chính là lựa chọn duy nhất của họ. Chàng huynh trưởng dũng cảm và tốt bụng luôn làm hài lòng mọi người, chắc chắn là một lựa chọn không tồi. Tôi trở về kí túc xá với gương mặt vui vẻ hơn thường ngày, định bụng sẽ về nghỉ ngơi một tí vì đã có một đêm mệt nhoài không chợp mắt. Nhưng việc đầu tiên tôi phải vượt qua dòng người đang tập trung ở phòng sinh hoạt chung. Thấy tôi vừa bước vào, bọn họ bỗng trở nên im lặng lạ thường. Ngồi ở trung tâm căn phòng, được mọi người bao quanh là anh ấy - Cedric. Tôi lặng lẽ lách quá dòng người, cố không gây chuyện gì đó khiến họ chú ý đến tôi, và tôi cũng đã quá mệt để có thể nói chuyện với ai đó.

- Ngày mới tốt lành, Norad.

Giọng nói quen thuộc, cái vẫy tay và ánh mắt ấm áp đã lâu rồi tôi không còn được thấy. Cedric vừa nói chào tôi, sau những chuyện tôi gây ra cho anh ấy. Lúc nào cũng vậy, đôi khi tôi tự hỏi chàng trai này sao lại đặc biệt mà tốt bụng như vậy, sự tốt bụng đến nỗi khiến người ta khó chịu. Phải chi anh ấy đừng đối xử tử tế với tôi như vậy, có lẽ tôi sẽ yên tâm mà rời bỏ hơn. Đến bây giờ, tình cảm trong tôi đối với anh vẫn chưa bao giờ vơi bớt, sau khi nghe những điều Michael nói càng làm tôi đau đớn hơn. Tôi mong anh ấy đừng đối xử tốt với tôi như thế, hãy như những người khác đi, như vậy tôi mới đủ dũng cảm mà từ bỏ.

Tôi không đáp trả anh, lạnh lùng mà đi thẳng vào kí túc xá nữ sinh. Đi được dần xa, tôi còn nghe vọng đến vài lời bàn tán, và tôi quen với nó rồi.

Vài tiếng trôi qua, sau khi nghỉ ngơi một lúc tôi lại chuẩn bị đi đến nơi diễn ra trận chung kết. Hít thở thật sâu và không quên mang theo hai lọ thuốc tàng hình đã được giấu trong áo chùng khi nãy. Tôi hít một cái thật sâu, hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì.

Tôi đi dọc trên hành lang, mọi người đều nôn nao đi đến nơi diễn ra chung kết, tâm trạng vô cùng hứng khởi.

Bỗng nhiên, cái đặt tay quen thuộc chạm vào vai tôi. Lần này không còn bất ngờ, cái cách gọi này thì chỉ có thể là anh chàng Coner của Ravenclaw.

- Bồ quên rằng có hẹn với mình hôm nay sao?

Có hẹn với Michael vào hôm nay? Đây không phải là ý định của Norad chứ? Tôi cá rằng giữa cô ấy và Michael có gì đó, không phải như tôi nghĩ rằng họ đang có thứ gì đó, tương tự như tình cảm chẳng hạn. Michael có vài hành động trông khá gần gũi, mà với tính cách của Norad thì cậu ấy sẽ không để người khác làm vậy, trừ khi người đó đặc biệt. Nhưng Michael, thật lòng chia buồn với cậu rằng tôi không phải là cô ấy, không phải là người hẹn với cậu. Nhưng tôi không biết phải từ chối thế nào, có nhiều chuyện thật khó nói.

- Cậu ấy đi với tao!

Merlin ơi, tôi có đang nghe lầm không, tôi đoán rằng có lẽ tôi bị ếm nếu như gương mặt trắng bệch đó không hiện ra khi tôi bất ngờ quay lại. Mái tóc bạch kim cùng với giọng nói khó nghe quen thuộc, Draco đi đến cạnh tôi.

Michael ngạc nhiên không tin nỗi vào mắt mình, cậu ấy ậm ừ mà không thốt nên lời. Tôi cảm thấy vô cùng có lỗi, nếu hôm nay là một ngày bình thường, trận chung kết bình thường thì tôi sẽ không ngần ngại đi cùng cậu ấy. Nhưng thật tiếc, hôm nay tôi có rất nhiều chuyện cần phải làm.

Tôi bày ra ánh mắt có lỗi, nhẹ nhàng xin lỗi cậu ấy.

- Coner, mình xin lỗi. Mình có việc cần đi với Malfoy. Mình không muốn lỡ hẹn với cậu, nhưng vì chuyện này quan trọng nên...

Tôi hơi ngập ngừng, cảm thấy vô cùng có lỗi với cậu bạn tốt bụng này. Draco thì vẫn vậy, cậu ta kiêu ngạo mà hất mặt quan sát chúng tôi.

- Nếu bồ có việc gấp thì không sao.

Nét thoáng buồn trong mắt cậu bạn Ravenclaw, điều đó càng làm tôi thấy có lỗi hơn.

- Ừm, nếu không còn gì thì mình đi trước đây!

Michael ngại ngùng mà rời đi, tôi để ý vai cậu chàng có hơi run run.

Thở dài một cái, tôi liếc nhìn Draco. Dù sao cũng muốn cảm ơn cậu ấy vì đã đến giải vây cho tôi. Nếu là tôi, chắc có lẽ lời từ chối phải rất lâu mới nói ra được.

- Một đứa Ravenclaw để dự phòng à? Sau Diggory.

Draco châm chọc, lời cậu ấy nói khiến tôi phát bực.

- Đúng vậy, cậu không biết sao? Cậu cũng là dự phòng của mình luôn

Tôi cười cười, đáp trả lại lời châm chọc đáng ghét của cậu bạn Slytherin. Câu nói khiến Draco giận đỏ cả mặt. Còn tôi được dịp mà đi thẳng, cứ đứng ở đây tám chuyện thì sẽ lỡ mất trận chung kết mất. Draco đi đằng sau tôi, tức giận mà nói với theo.

- Sao cậu dám nói vậy, Jones

Tôi cùng Draco đứng từ xa quan sát khán đài, nó đông đến nghẹn thở. Âm nhạc cùng tiếng trống và tiếng nói cười trộn lẫn vào nhau tạo nên mớ âm thanh hỗn loạn khó chịu. Tôi hít một hơi, lấy trong túi áo ra hai lọ thuốc tàng hình.

- Thuốc có tác dụng trong một tiếng thôi, chúng ta phải hành động nhanh.

Draco nhận lấy lọ thuốc từ trong tay tôi, phía dưới kháng đài thầy Dumbledore đã tuyên bố khai mạt cuộc thi với tiếng hò hét in ỏi của đám học sinh.

- Chuẩn bị xong chưa?

Draco mở nắp lọ, hỏi.

- Lần đầu của mình.

Tôi đã bắt đầu hơi run rẩy vì hồi hộp.

- Cậu nghĩ đây là lần thứ hai của mình chắc.

Cũng đúng, tôi đúng là dở hơi thật. Đều là lần đầu của nhau cả thôi.

- Nắm lấy tay mình.

Draco chìa tay ra, tôi bày ra vẻ mặt kì lạ. Bỗng dưng lại bảo nắm tay?

- Uống thuốc tàng hình bọn mình sẽ không thấy nhau,  cậu nghĩ mình muốn như vậy chắc?

Tôi à một tiếng rõ to, thì thú thật tôi có suy nghĩ như vậy thoáng qua. Nắm lấy tay Draco, sau đó bọn tôi bắt đầu nốc cạn thuốc tàng hình. Công nhận, thật khó uống và nó có mùi kinh khủng.

Bọn tôi kéo nhau đến kháng đài, cố ý không gây ra tiếng động. Bước ngang qua thầy Dumbledore đang giới thiệu các quán quân và họ đang ôm chầm lấy nhau, bọn tôi vội vàng mà đi thẳng đến cổng mê cung để chờ đợi, khi Cedric đến bọn tôi sẽ đi theo anh ấy. Để qua mặt được giáo sư Dumbledore có lẽ là một trong những trò khiến người khác thót tim nhất. Khi đi ngang qua chỗ thầy ấy, tôi như nín thở, cố đi chậm và giữ im lặng nhất có thể. Cũng may không ai phát hiện ra chúng tôi.

Tiếng pháo của lão giám thị Filch vang lên khi thầy Dumbledore còn chưa kịp tuyên bố, bốn quán quân bắt đầu bước vào mê cung bắt đầu trận chiến của mình.

Sau khi Cedric bước vào, tôi nhanh chóng kéo tay Draco đi theo anh ấy. Không khí ở đây vô cùng kì lạ, khiến tôi trở nên hồi hộp hơn. Không biết có phải do tôi tưởng tượng không, nhưng những lúc tôi không kiềm chế được mà vô thức run rẩy, bàn tay của Draco lại siết chặt tay tôi khiến tôi an tâm hơn.

Các bức tường xanh bắt đầu chuyển động, bọn tôi khó khăn lắm mới bám theo Cedric được. Và bọn tôi vài lần lướt qua Viktor Krum, anh ấy không bị ếm như những gì tôi biết. Điều đó khiến tôi yên tâm, chiếc cúp có lẽ cũng không bị phù phép thành cái khoá cảng.

Tôi cùng Draco đã theo sau Cedric được một lúc, nhưng thật may mắn vì không có chuyện gì xảy ra. Lúc này, tôi thấy pháo hoa từ phía mê cung phát lên. Tôi đoán đó là Fleur, người đầu tiên rời khỏi mê cung. Và thật không biết liệu đó có phải là Harry làm như những gì tôi biết không, vì mọi chuyện giờ đã không giống như gì tôi biết nữa.

Bọn tôi đi đằng sau Cedric, và cố tình đi xa một chút để anh ấy không phát hiện. Càng đi sâu vào trong, bầu trời ngày càng tối sầm và âm thanh bên ngoài cũng dần mất, im lặng đến đáng sợ. Cedric dùng bùa sáng Lumos để nhìn rõ mọi thứ, còn bọn tôi thì không thể. Chính vì điều đó mà bọn tôi đi gần anh ấy hơn, mục đích là để nhìn rõ đường.

Cedric đi đến cái ngã ba thứ hai, rồi lại theo cái đũa phép chỉ đường sau khi hô Point me (Chỉ ta) mà đi theo nó, nhưng cuối cùng anh lại đi đến một ngõ cụt. Đã một lúc trôi qua, Cedric cũng lấy làm ngạc nhiên khi anh ấy vẫn chưa gặp chướng ngại vật nào. Khác hẳn với Fleur, cô ấy đã gặp điều gì đó đến nỗi phải bắn pháo hoa cầu cứu. Tôi tự hỏi liệu sự im lặng này sẽ tồn tại trong bao lâu nữa, chỉ có thể nắm chặc tay Draco mà trấn an.

Bỗng nhiên tiếng động phát ra từ phía sau, bọn tôi cùng Cedric quay ngoắc người lại mà nắm chặt đũa phép, sẵn sàng tấn công.

Một con quái vật gớm ghiếc và to lớn hiện ra, nó phun lửa làm cháy bén đi một nên tà áo chùng của Cedric. Draco kéo tôi lùi ra đằng sau, cố để tôi nép vào tà áo chùng của cậu ấy, mặc dù không thấy gì nhưng những cảm nhận khiến tôi biết rõ.

Cũng trong lúc đó, Cedric lao đến và tấn công thứ sinh vật kì lạ.

- Immobulus (Bùa đông cứng)

Anh ấy dùng bùa đông cứng lên sinh vật cao lớn, nó hẳn phải cao hơn tôi hai cái đầu. Sinh vật đó bắt đầu vặn mình hét lên đau đớn, bùa đông cứng cũng không giữ nó đứng im được lâu. Nó tựa như một con tôm khủng lồ bắt đầu vươn mình, phía đuôi bắt đầu phát ra những tia lửa làm nổ hàng rào mê lộ xung quanh.

Lại một lần nữa dùng bùa đông cứng, nhưng lần này là tôi. Và nó có tác dụng, những con tôm to lớn phát ra lửa bị đông cứng và đứng im, bọn tôi nhân lúc đó mà chạy thật nhanh để thoát khỏi chúng. Cedric nhìn tia sáng phát ra từ phía sau mình, tự hỏi đó là bùa chú của ai. Nhưng anh cũng không để ý, một mạch mà chạy vì lũ quái vật vẫn đang vùng vẩy để thoát khỏi bùa đông cứng.

Chúng tôi chạy đến một ngã ba, khói nghi ngút từ lũ quái vật khi chúng làm cháy mấy cái mê lộ khiến tầm nhìn trở nên hạn hẹp. Phía trước xuất hiện một bóng lưng, tôi vô thức mà giơ đũa phép phòng thủ. Bóng người dần hiện rõ hơn, và đó không ai khác chính là Harry. Cậu ấy có hơi đề phòng, sau đó thấy Cedric bước ra từ làn khói thì thở phào.

- Lũ Quái Tôm Đuôi Nổ của bác Hagrid, chúng bự khủng khiếp. Anh vừa mới thoát được.

Cedric thở hổn hển, anh nói với Harry trong khi tay áo chùng của mình vẫn còn nghi ngút khói do kết quả của trận chiến khi nãy để lại.

Harry chỉ ậm ừ, nhanh chóng rẽ hướng khác để né lũ Quái Tôm mà Cedric nói đến. Khi giáp mặt Harry, tôi thấy phía tay mình có chút run run, và tôi đoán rằng tâm trạng Draco không được tốt lắm khi vô tình đụng mặt cậu bé này.

Harry cùng Cedric tách nhau ra nhanh chóng, dù sao bây giờ bọn họ vẫn đang là đối thủ. Tôi lướt ngang qua khu mê lộ tốt mịt, lại còn vô tình mà tông phải vật gì đó nữa chứ. Cedric nghe tiếng động thì quay lại, chĩa thẳng chiếc đũa phép đang phát sáng vào chúng tôi, khiến tôi như nín thở. Bỗng từ trong chiếc rương tôi vừa va phải, xuất hiện một con rắn to lớn. Nó vồ về phía tôi làm tôi sợ hãi mà ôm chầm lấy người bên cạnh, sợ đến phát khóc. Draco cũng giật bắn mình, nhưng cậu ấy không sợ rắn và có vẻ bình tĩnh. Cậu ấy kéo tôi ra xa, cố tránh con rắn, vì không thể sử dụng đũa phép để tránh bị lộ, chỉ có thể chạy là thượng sách. Cedric có vẻ ngạc nhiên vì con rắn không tấn công anh ấy, nhưng cũng không vì thế mà tha cho nó

- Confringo (bùa nổ cấp ba)

Một tiếng nổ lớn vang lên, nhưng con rắn không nổ tung, nó bật ngửa, trông rất buồn cười. Lúc này cơ mặt Cedric mới giãn ra

- Riddikulus

Một tiếng nổ nữa vang lên, và rồi con rắn lần này mới phát nổ thật sự. Nó biến thành làn khói xám mà bay đi mất, tôi lúc này mới thở phào mà nhẹ nhõm. Thì ra là Ông Kẹ, và đó là nỗi sợ của tôi.

Tôi nghe tiếng cười khẩy, dù không nhìn thấy người bên cạnh nhưng cũng đoán được rằng Draco đang cười lên nỗi sợ của tôi.

- Mình không biết rằng cậu lại sợ rắn.

Draco vẫn giọng điệu cũ, thì thầm bên tai tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net