Chương 44: Mất tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh bình minh nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa sổ, lướt nhẹ trên đôi mắt, khẽ lay động đánh thức tôi khỏi giấc ngủ sâu. Tôi khó chịu trở người và đôi mắt hướng về ánh nắng đã lấy đi giấc ngủ ngon của mình. Những ngày đầu tháng mười đang dần trở nên se lạnh, tiếng chim vẫn hót liếu lo đánh thức vạn vật. Bên cạnh tôi, Draco vẫn đang ngon giấc. Cậu ấy nằm đối diện tôi, hơi thở nhấp nhô từng nhịp nhẹ nhàng. Lần đầu tiên tôi có cơ hội quan sát kĩ lưỡng gương mặt của cậu ấy. Khuôn mặt đẹp, thanh thoát hơn khi ngủ chứ chẳng mang nét cau có thường ngày. Đôi môi cong như tạc hé mở, mái tóc sáng và mềm rối tung. Thật muốn đưa tay và chạm vào gương mặt ấy, thật đáng yêu. Cậu ấy trông y hệt một đứa trẻ khi ngủ.

Tôi muốn ngắm cậu ấy mãi như thế này, cảm giác mọi thứ như trở nên yên bình hơn. Bên ngoài, vẫn là thời tiết se lạnh mang theo đó là những cơn gió nhè nhẹ, tiếng chim hót vang vào buổi sáng.

-  Ngắm người khác trong lúc ngủ là bất lịch sự, Jones

Miệng lưỡi của Draco vẫn cay độc như thường ngày, cậu nhẹ nhàng phát ra vài tiếng châm chọc trong lúc đôi mắt xám vẫn nhắm nghiền

Tôi ngượng chín cả người, như thể vừa bị bắt quả tang khi đang phạm tội, quay ngoắt đi.

Đôi mắt xám trong dần hé mở, khẽ xoa mái tóc bạch kim rối bời rồi nhìn sang tôi. Đôi mắt cậu dịu lại, vẻ mặt ấm áp, dường như trên môi còn giấu một nụ cười.

- Cậu không định đến đại sảnh đường à?

Tôi hỏi, cố lảng tránh cái nhìn kì lạ của Draco.

Draco khẽ ngồi dậy, nhích lại gần tôi. Ngày một gần, đôi mắt thẫm màu khói xám, khuỷu tay buông thõng trên gối. Cả người chồm tới phía trước, từng ngón tay nhẹ nhàng luồng vào làn tóc nâu, vuốt ve

- Vẫn còn sớm

Tôi chỉ âm ừ, ngước đôi mắt đen láy của mình nhìn vào gương mặt điển trai của cậu, nở một nụ cười.

Gương mặt Draco lọt hết vào tầm mắt tôi. Dù là vào buổi sáng, khi vừa thức giấc cậu ấy vẫn đẹp đến hút hồn. Đôi mắt xám trong mang nét mạnh mẽ, lãng mạn, cô độc và bí ẩn, đôi khi mong manh dễ vỡ.

Trái tim tôi đập liên hồi trong lúc Draco vẫn đang vuốt ve tóc tôi, nhẹ nhàng mà nâng niu. Tôi vươn người tới, siết chặt gương mặt điển trai của cậu, nhẹ nhàng mà đặt lên môi một cái hôn, như thể dồn tất cả tình yêu của tôi.

- Chết tiệt, chỉ mới sáng sớm, Jones.

Draco rên rỉ, ôm siết lấy tôi. Tay cậu giữ lấy cằm tôi, nâng môi tôi tới gần rồi hôn phớt nhẹ.

Tôi đỏ mặt

- Được rồi, dậy thôi Draco.

Draco mặc kệ lời tôi vừa nói, nhanh kéo tôi vào lòng cậu. Tôi tự nguyện đón lấy vòng tay ấy, sà người vào nơi ấm áp nhất mà tôi từng biết. Draco có mùi hương của táo mới tươi mát, hương vị khiến tôi phải mất ngủ vài ngày. Cậu dụi mũi vào tóc tôi, hít hà

- Cảm ơn cậu

Tôi khẽ nói. Tôi đoán rằng đây có lẽ là khoảng thời gian mà mình muốn dừng lại nhất. Tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc, sự ấm áp từ chàng trai mà mình đã từng rất ghét. Phải thú thật một điều, tôi không biết khi nào mình sẽ trở về. Nhưng đây có lẽ là phút giây mà tôi sẽ luôn nhớ cho đến tận sau này, dù mọi thứ có thể sẽ chìm vào quên lãng như một cơn mơ.

Draco cúi người nhìn tôi

- Vì chuyện gì?

Tôi nhún vai, nở một nụ cười thật tươi

- Vì tất cả

Vài tiếng sau, Draco luyến tiếc rời khỏi phòng để đến đại sảnh đường ăn sáng. Cậu ấy cũng không quên bảo rằng sẽ mang thức ăn về cho tôi. Tôi chỉ ậm ừ, trong lòng cảm giác vô cùng áy náy vì đã làm phiền cậu. Khoảng thời gian cho đến khi vết thương lành hẳn, có lẽ tôi phải dựa dẫm vào Draco rồi.

Tôi để ý trên bàn có một vài tờ báo, cũng không ngần ngại mà tiến đến gần vớ lấy chúng mà đọc. Vốn ở đây cũng có chút chán.

Cả người tôi há hốc, như muốn xé đi tờ Nhật báo Tiên tri trước mắt mình. Bìa của tờ báo không ai lạ lẫm chính là hình ảnh của mụ Umbridge được in thật lớn, như thể chiếm hết cả mặt báo. Bà ta đang cười thật rộng và thong thả nháy mắt với cái tựa đề to tướng “BỘ ĐANG THEO ĐUỔI KẾ HOẠCH ĐIỀU CHỈNH LẠI CƠ CẤU GIÁO DỤC. DOLORES UMBRIDGE VỪA ĐƯỢC CHỈ ĐỊNH LÀ THANH TRA CAO CẤP ĐẦU TIÊN”

Tôi tự hỏi Thanh tra cao cấp có nghĩa là gì, và tôi đoán rằng điều này sẽ gây bất lợi cho Hogwarts. Gần đây, ai nấy đều biết ngài bộ trưởng Corneliuss Fudge luôn ban ra những bộ luật mới nhằm cải thiện các ngôi trường phù thủy. Và rồi hôm nay chúng tôi nhận được thông tin này, mà còn là từ báo chí chứ không phải do cụ Dumbledore thông báo. Tôi đoán những ngày tháng tiếp theo ở Hogwarts sẽ tệ lắm đây.

Tôi chán nản lê bước chân quanh phòng của Draco, ánh mắt vô thức đặt lên kiến trúc Gothic quen thuộc. Căn phòng rộng và thoáng, đồ gỗ sáng bóng nước gỗ nâu, lục nhạt và xám. Trần nhà cảm giác lập thể treo một chiếc đèn màu ngân lục hình nửa cung tròn. Ngước nhìn những  bức tường đá cẩm thạch màu đen, tôi lại nhớ đến bức tường thủy tinh màu xám bạc đối diện cửa chính điêu khắc “Thủ tục Slytherin” khi tôi vừa bước vào phòng sinh hoạt chung Slytherin. Tổng cộng có đến một trăm điều, do chính ông Salazar tự mình điêu khắc. Tất nhiên, ở Hufflepuff cũng có “Ba lời khuyên màu đen Hufflepuff”. Chỉ cần nghe đến tên thôi cũng biết được rằng hai nhà của bọn tôi khác biệt đến cỡ nào.

“Ông là ai?”

“Thả tôi ra!”

Tôi nghe giọng Norad đột ngột vang lên bên tai mình, vang vọng trong tâm trí tôi. Cố ngước nhìn xung quanh nhưng lại chẳng có gì xảy ra. Đầu óc tôi chợt đau nhói, khiến tôi ngã nhào vào chiếc sofa, khẽ ôm đầu rên rỉ vài tiếng. Tôi nghe tiếng chống cự, tiếng mắng chửi của Norad và rồi nó trở nên xa dần. Vài phút trôi qua, cả người tôi trở lại trạng thái bình thường. Tôi tự hỏi đó là gì? Đây không phải giấc mơ. Nhưng tôi tự trấn an bản thân mình, bọn tôi vừa mới gặp nhau vào buổi tối. Chắc chắn cậu ấy không thể xảy ra chuyện được. Có lẽ do gần đây tôi quá mệt mỏi, dẫn đến việc hoang tưởng và lo lắng về mọi thứ.

Nửa tiếng sau, tiếng động nơi cửa đột nhiên vang lên, tôi cũng không mấy ngạc nhiên vì đoán được rằng đó là Draco, cậu ấy trở về sau khi ăn xong bữa sáng của mình. Merlin ơi, sao bây giờ tôi mới để ý. Cậu ấy mặc áo sơ mi trắng, hờ hững mà không cài nút đầu tiên, quần flannel xám và mái tóc bạch kim vuốt lên kiêu ngạo. Draco điềm tĩnh lướt nhẹ đôi mắt xám về phía tôi, trên tay còn không quên mang theo một ít thức ăn.

Tôi nghe được mùi bánh kẹo thì trở nên vui mừng, chạy nhào đến chỗ cậu mà đón chờ. Thú thật, đồ ăn ở Hogwarts luôn là một trong những thứ khiến tôi yêu nơi này. Mùi vị có chút khác biệt với những món ăn thường ngày của tôi, nhưng ăn dần thì lại càng mê mẩn. Đặc biệt là bánh táo, nó ngon cực kì. Chỉ cần nghe mùi thơm thôi là đôi chân của tôi đã tự di chuyển. Draco đặt vài cái bánh táo lên bàn, ánh mắt tôi vô thức bỏ qua cậu ấy mà chạy thẳng đến ngắm nhìn những cái bánh táo thơm lừng, mùi hương cứ thế mà toả ra khắp phòng.

- Mình ăn nhé!!!

Tôi nói, không thèm nhìn Draco. Hương vị của bánh táo phải nói là tuyệt vời. Phần vỏ bên ngoài thì giòn, xốp. Không bị cứng hay khô, đủ ẩm và khác hoàn toàn với bánh quy nhiều bột. Phần nhân táo thì chua ngọt vừa đủ, không quá sống nhưng cũng không mềm nhũn, phần nước sốt táo thì sền sệt hoà quyện tạo nên một mùi hương thơm lừng. Hương quế và táo như hoà quyện, tê dại trên đầu lưỡi.

Tôi nở một nụ cười thoả mãn, đồ ăn luôn là thứ đem đến niềm vui nhanh nhất. Dù đã nhiều lần nếm thử bánh táo ở các bữa ăn tại đại sảnh đường, nhưng lần nào ăn tôi cũng phải thốt lên rằng nó quá hoàn hảo, khiến người ta mê mẩn.

Tôi cười tươi tắn, nụ cười phô cả hàm răng, tự nhiên và rạng rỡ sau khi ăn xong vài cái bánh táo cho bữa sáng.

Lúc này, tôi mới có dịp quan sát biểu cảm của Draco. Cậu ấy trông thật khác, trầm ngâm và không nói gì. Phải chăng đã có gì xảy ra?

- Có chuyện gì à?

Draco gật đầu, tâm trí tôi bắt đầu nhiễu loạn, hỏi dồn

- Chuyện gì?

Sự im lặng và lạnh lùng của Draco khiến tôi bức bối, đầu óc chập chờn. Trong đầu tôi bây giờ có thể tưởng tượng ra hàng tá chuyện tệ hại xảy đến.

- Con nhỏ Jones, nó biến mất rồi

Tôi quay ngoắt người, ngạc nhiên. Norad biến mất? Y hệt những gì mà tôi nghe khi nãy? Tôi hít một cái thật sâu, cố gắng trở nên bình tĩnh.

- Vào tối qua?

Tôi cố hỏi, giọng nói như mắc nghẹn. Tôi lo cho Norad. Cậu ấy nói sẽ đến trường vào những ngày tới, chẳng lí nào lại tự dưng mà bỏ đi. Mà nếu có bỏ đi, thì đi đâu chứ. Trong đầu tôi chỉ bật ra được một lí do duy nhất, điều mà tôi cho rằng kà tưởng tượng khi nãy, chúng là thật. Bởi cậu ấy mang dấu hiệu. Đáng lẽ tôi phải biết sớm hơn, nhưng tôi lại chỉ vì một vết thương nhỏ bé ở tay mình mà vô tình đẩy Norad vào chỗ nguy hiểm. Tất cả đều là tại tôi

Draco khẽ gật đầu. Tôi tựa lưng vào tường, hai tay ôm lấy đầu. Tại sao lại đến nỗi này? Đáng lẽ tôi phải biết khi tần suất cái dấu hiệu trở nên ngày càng đau chứ, cả lần cậu ấy bất tỉnh ở tháp thiên văn nữa. Bây giờ tôi không biết cậu ấy đang ở đâu, phải chịu những gì, tất cả đều do tôi. Tôi quá ích kỉ khi chỉ nghĩ đến bản thân mình. Tôi ngồi thụp xuống đất, nước mắt bất thần không báo trước mà tuôn ra.

Draco chầm chậm đi đến, cả người quỵ xuống. Cậu choàng tay qua vai tôi, tay còn lại giữ lấy đuôi tóc ở lưng để nó không xoà xuống mặt. Tay Draco nhẹ nhàng xoa xoa hai gò má tôi, lau đi vài giọt nước mắt vẫn còn đang chảy dài ướt đẫm cả gương mặt. Trong lòng tôi, bây giờ tôi chỉ lo lắng cho Norad. Tôi nợ cậu ấy, mọi thứ. Cậu ấy giúp tôi được sống ở đây, giúp tôi gặp được những người bạn tốt bụng, và gặp được cả Draco. Norad, cậu ấy luôn đối xử tử tế với tôi dù lời nói chả bao giờ dễ nghe. Vậy mà, chỉ mới hôm qua khi cậu ấy đồng ý thay đổi vị trí với nhau thì điều đó lại ập đến, cậu ấy biến mất. Và tôi thậm chí còn không biết Norad đang ở đâu.

------

Vài tuần tiếp theo trôi qua theo một cách nhạt nhẽo nhất mà tôi từng biết. Hogwarts đang dần trở thành nơi tĩnh lạnh đến phát lạ, chẳng còn những tiếng đùa vui như trước kia nữa. Vết thương ở tay tôi cũng đang trong trạng thái phục hồi khá tốt, tôi cũng không hi vọng nó để lại sẹo. Kể từ lần tôi ngất ở phòng mụ Umbridge, buổi cấm túc của tôi và Harry cũng kết thúc trong tiếng thở phào nhẹ nhõm của cả hai. Hai tuần trôi qua, vẫn không có một chút tin tức gì về Norad. Chính vì lẽ đó, tôi một lần nữa lại thay cậu ấy đến các lớp học. Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, nhưng tuyệt nhiên một chút tin tức về Norad cũng không có. Michael có tìm gặp tôi vài lần, tôi cũng không ngần ngại mà nói sự thật. Tôi nhớ rõ hôm đó Michael rất khác, cậu ấy tức tối, la hét, mắng chửi tôi rất nhiều. Cả sự lo lắng dành cho Norad nữa, tôi hiểu cảm giác của cậu ấy. Nhưng bây giờ tôi có thể làm gì ngoài chờ đợi đây. Tôi biết mình vô dụng, mình yếu đuối, nhưng tôi vẫn muốn giữ một niềm tin, rằng Norad vẫn ổn.

Sau vài tuần học chán nản và tệ hại bởi những quy tắc cổ hủ bao phủ, cuối cùng bọn tôi cũng đã được đến làng Hogsmeade để dạo chơi. Nhưng lần đi này vốn không phải để dạo chơi. Tôi nghe Susan và Justin nói rằng Hermione tập hợp một nhóm người muốn học môn phòng chống nghệ thuật hắc ám chính thống ở làng Hogsmeade, và tất nhiên là bọn tôi có hứng thú với điều đó.

Draco cũng vài lần muốn cùng tôi đến Hogsmeade, tất nhiên là cậu ấy không bao giờ thẳng thắn, chỉ nói vài câu khó nghe rồi mong tôi hiểu. Tôi cũng ậm ừ nhiều lần và rồi từ chối cậu trong sự luyến tiếc. Tôi muốn đi lắm chứ, nhưng việc tìm Norad bây giờ là quan trọng trên hết. Nên tôi cần phải tham gia vào lớp học của Harry, biết đâu lại có được ít manh mối. Còn nếu không thì cũng cải thiện được ít kỉ năng. Tất nhiên, những điều này đều được giữ bí mật đối với Draco.

Buổi sáng đến Hogsmeade là một buổi bình minh lộng gió, sáng sủa. Sau bữa sáng nhộn nhịp và gấp gáp, bọn học sinh đã có mặt đầy đủ để xếp hàng trước lão Filch để điểm danh. Lần này, khác hẳn với những lần trước, Harry đã có người giám hộ kí tên cho cậu ấy.

Đến làng Hogsmeade, tôi cùng Justin và Susan đi xuống con đường lớn, băng qua tiệm giỡn Zonko. Thật không mấy ngạc nhiên khi thấy anh em nhà Weasley ở đây, rồi họ nhìn thấy chúng tôi. Không nói không rằng mà đi cùng nhau, bởi chúng tôi biết chúng tôi có cùng điểm đến. Băng qua bưu điện, chỗ bọn cú đang chăm chỉ làm việc, sau đó là leo lên một con phố nhỏ dẫn đến một quán rượu nằm trên đỉnh. Cái bảng hiệu gỗ xiêu vẹo treo trên cái giá đỡ bụi bậm phía trên cửa, với một bức tranh đầu heo rừng hoang dại, máu nhỏ ra từ tấm vải trắng bao quanh nó. Cái dấu hiệu kêu cót két trong gió khi bọn tôi lại gần.

- Vào thôi!

Susan hít một hơi, đẩy cửa vào. Trong khi đám chúng tôi vẫn chần chừ mà đứng phía sau.

Tôi len theo Susan, có chút sợ đi vào trong. Ở đây thật khác với quán Ba Cây Chổi mà bọn tôi thường lui tới. Ở đây xám xịt và dơ bẩn, bốc đầy mùi gì đó giống như mùi dê. Tôi khẽ rùng mình, thật kinh khủng. Tôi khẽ đưa mắt lướt một vòng, các khung cửa sổ ở đây đều bị bám bụi mà xám xịt khiến cho ánh sáng trở nên vô cùng khó khăn mới có thể len lỏi vào được. Thay vào đó, thứ ánh sáng chủ yếu ở đây là những cây nến được thắp trên chiếc bàn bằng gỗ thô.

- Nơi này ghê quá!

Justin nhăn mặt khi vô tình bước vào. Nền nhà như thể làm bằng đất nện, những lớp đá bên dưới trông giống như rác đã được tích tụ qua hàng ngàn thế kỉ.

Tôi nhìn theo bước chân cậu, gương mặt cũng dần nhăn nhó.

Bước sâu vào trong, tôi thấy Harry cùng Ron và Hermione đã ở đây. Cả ba đang nói gì đó.

Tôi cùng hai cô cậu bạn thân, cả anh em nhà Weasley cũng nhanh chóng ngồi xuống. Bọn tôi gọi vài cốc bia bơ trong khi anh em nhà Weasley vẫn đang luyên thuyên về mọi thứ xung quanh.

Sau khi bóng dáng người đàn ông ở quầy bar mất hút để chuẩn bị bia bơ cho chúng tôi, Ron nhanh nhảu lên tiếng.

- Mấy bồ biết gì không?

Ron thì thầm

- Chúng ta có thể gọi bất kỳ món gì mà chúng ta thích tại đây. Mình cá là cái lão ấy sẽ bán cho chúng ta bấy kỳ món gì, ông ta không quan tâm đâu. Mình luôn muốn thử uống cái món Whisky Lửa

Tôi nghe nói đến Whisky lửa thì dần trở nên hứng thú. Chẳng hiểu tại sao, nhưng vốn từ nhỏ tôi đã có ấn tượng nhiều với bia rượu. Có lẽ do luôn bị ngăn cấm, nên tính tò mò tôi dần trở nên lớn hơn.

- Chúng ta có nên thử không nhỉ?

Tôi nhìn Ron, hai mắt lấp lánh.

- Hai bồ là huynh trưởng đó!

Hermione quát, ngắt lời tôi ngay

Nụ cười trên mặt tôi, và cả Ron vụt tắt trong chốc lát. Nhẹ nhàng mà gật đầu

Một lúc sau, cánh cửa quán rượu lại một lần nữa mở ra. Một đám học sinh có đủ tất cả các nhà, trừ Slytherin tiến vào. Đi đầu là cậu chàng Nevelle và Dean, có cả Lavender. Theo sát họ là Parvati và Padma Patil, kế tiếp là cô nàng xinh đẹp Cho Chang. Tôi thấy ánh mắt Harry dần trở nên lấp lánh hẳn khi thấy cô nàng bước vào, dáng vẻ còn có chút ngại ngùng. Cô bé Luna mơ mộng cũng không ngoại lệ. Rất nhiều thành viên của Ravenclaw, ngay cả Michael cũng đến, và cậu ấy vô cùng ngạc nhiên khi thấy tôi. Bước vào cuối cùng là cô nàng tóc đỏ nhà Weasley. Thật đông đúc, quán Đầu Heo bây giờ đã chật kín người.

Sau khi đã tìm được chỗ ngồi thoải mái cho mình, mọi người bắt đầu gọi đồ uống. Đám đông bắt đầu lao xao và nhận đồ uống từ hai anh chàng sinh đôi nhà Weasley, tay còn không quên lục tìm vào áo choàng để tìm tiền.

- Chào Harry

Neville mở lời đầu tiên, hớn hở đến ngồi cạnh Harry. Không khí cũng bớt ồn ào hơn. Bây giờ họ bắt đầu tập trung vào lí do của buổi họp mặt hôm nay

Hermione bắt đầu ngập ngừng, cậu ấy nhẹ nhàng đứng lên trước đám học sinh đang nghiêng người mà chăm chú quan sát mình, nói lớn

- Như mấy bồ đã biết lí do bọn mình đến đây. Chúng ta đều muốn học môn nghệ thuật hắc ám một cách chính thống, chứ không phải là vài ba câu lí thuyết của mụ Umbridge. Hơn cả kì thi, mình muốn được huấn luyện một cách đúng đắn kỹ thuật phòng thủ bởi vì… bởi vì

Hermione có chút ngập ngừng, rồi nói tiếp

- Vì chúa tể Voldemort đã trở lại

Phản ứng vẫn không khác lần trước khi Harry nhắc tên chúa tể là mấy. Một vài tiếng thét được ré lên, có người ngã ngửa, người run rẩy.

Mặc kệ những điều đó, Hermione tiếp tục

- Nếu các bồ muốn gia nhập, chúng ta sẽ cần phải quyết định là chúng ta sẽ phải-

- Điều gì chứng mình kẻ-mà-ai-cũng-biết đã trở lại?

Một lời nói cắt ngang qua câu nói đang còn dang dở của cô bạn tóc xù. Mọi người cũng bắt đầu dồn sự tò mò lên nó. Đó là câu hỏi của Zacharias Smith, thành viên đội Quidditch nhà Hufflepuff.

- Tôi đã chứng kiến. Tôi thấy hắn ta, và Harry đã đánh tay đôi với hắn. Cứu bọn tôi một mạng. Như vậy đã đủ để chứng mình chưa?

Tôi đứng dậy, nhìn chằm chằm Zacharias mà thản nhiên trả lời trước những cái nhìn ái ngại của mọi người xung quanh. Tôi biết, có lẽ hầu hết mọi người đến đây đều là vì sự tò mò về câu chuyện Harry gặp kẻ-mà-ai-cũng-biết. Tôi cũng nhìn ra Harry đang rất không thoải mái về điều này.

- Cậu chắc đó không phải là lời nói dối? Chẳng ai muốn tin cậu, Jones

Marietta Edgecombe của nhà Ravenclaw hằng giọng. Lời nói của cậu ta vô cùng khó nghe

- Thật thô lỗ

Tôi nghe giọng Ron thì thầm ngay sau đó. Tôi cứng họng, không biết phải nói gì. Vốn cũng không sai, sau tất cả những chuyện xảy ra. Có lẽ đối với họ, những lời tôi nói đều không còn đáng tin cậy nữa.

Harry thở hắc một cái, gương mặt cậu ấy đỏ bừng bừng.

- Nếu mấy bồ đến để nghe tường tận việc Voldemort giết người như thế nào thì kết thúc ở đây được rồi

Trông Harry như thể bùng lên cơn giận đã âm ỉ trong lòng từ lâu. Cậu ấy ném cho Hermione một cái nhìn giận dữ

Không gian chợt yên tĩnh lạ thường, một giọng nói bay bổng nhẹ nhàng vang lên. Luna Lovegood đứng trong góc, nhẹ nhàng hỏi

- Có đúng là anh đã gọi được thần hộ mệnh không?

Những tiếng xì xầm bắt đầu vang lên, ngày một nhiều. Ai nấy đều thích thú nói về bùa hộ mệnh. Mọi người thậm chí còn có chút ngưỡng mộ Harry nữa. Ngay cả tôi cũng thở phào.

Cứ như thế, lũ học sinh như bị kéo vào những việc mà Harry đã trải qua. Những điều mà ít học sinh có thể làm được.  Những tiếng tán thưởng vang lên khắp nơi. Cuối cùng, không một ai có thể nghi ngờ tài năng của Harry, mọi người đều kí tên vào tờ thoả thuận và bọn tôi sẽ được Harry dạy về mọi thứ. Thật tuyệt làm sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net