Chương 56: Năm thứ sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời mưa như trút nước, bầu trời tối sầm với những đám mây xám xịt bao phủ. Tiếng gào thét liên hồi của sấm như đánh trúng thứ gì đó, vang lên ầm một tiếng trong không trung. Tôi ngồi trên chiếc ghế, đối diện là khu rừng bao phủ. Hôm nay trời lại mưa, những cơn bão vẫn chưa vơi kể từ lúc tôi bắt đầu kì nghỉ đến giờ. Như thể nó đang thông báo điều tệ hại gì đó đang đến.

Tôi trở về nhà, bà Jones vẫn cư xử với tôi như thường lệ. Nhưng từ sâu thẳm trong đôi mắt bà, tôi hiểu rằng bà ấy biết tất cả, chỉ là không muốn nói mà thôi.

Ngắm cơn mưa cùng cơn gió lạnh như đang cứa vào da thịt, tôi nhớ lại nỗi đau mất mát mà mình đã chịu đựng trong vài tháng nay. Tôi là một cô bé chưa trải sự đời, một đứa yếu đuối và luôn tìm cách trốn chạy khi vấp ngã. Tôi không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài mà tôi cố thể hiện ra, tôi cũng không bình tĩnh như những gì tôi cố gắng. Nhưng tôi biết một điều, rằng tôi vẫn có thể kiên trì để trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi mang dòng máu của má, đôi mắt của má và tôi tin rằng mình đủ dũng cảm và tốt bụng như bà. Tôi sẽ cố gắng, cố gắng để đủ khả năng đối diện với mụ Bellatrix. Đã không còn một Linh yếu đuối của trước đây, đã không còn là một Norad sống dưới cái tên của người khác. Tôi là Sarah Stanley, một Sarah hoàn toàn khác và sẵn sàng giao chiến đến chết để bảo vệ những người mình yêu quý. Nỗi đau mất mát đã giúp tôi trở nên thay đổi, một cú ngã tưởng chừng như bản thân sẽ chẳng bao giờ đứng dậy nỗi. Nhưng thời gian vẫn đang xoay và thế giới vẫn đang chuyển động. Đắm chìm vào nỗi buồn và chôn chân một chỗ tôi sẽ bị bỏ lại mất, và rồi mụ Bellatrix vẫn hả hê khi mụ hô hào về chiến tích của mình. Không, mụ sẽ phải trả giá cho những gì mụ gây ra.

Mãi đắm chìm vào cơn mưa, nói đúng hơn là những suy nghĩ bủa vây, khiến tôi không phát hiện rằng có ai đó đã ngồi cạnh tôi từ bao giờ. Đôi mắt bà sáng rực, nét dịu dàng luôn ánh lên trên gương mặt bà. Bà Jones nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay tôi, xoa nó nhè nhẹ. Đã lâu rồi tôi chưa có cảm giác này, là hơi ấm từ gia đình. Tôi xoay người, nhìn thẳng vào đôi mắt bà. Bà ấy rất giống má tôi, đôi mắt màu đen với mái tóc nâu hạt dẻ xoã dài ngang vai. Bà nở một nụ cười, trông thật chua chát và chất chứa nhiều nỗi niềm.

- Anne, chị ấy là lúc nào cũng tốt bụng và sợ tổn thương mọi người. Chẳng ai có thể ghét chị ấy, bởi chị ấy quá hoàn hảo. Ta hiểu nỗi đau của con, Sarah. Con mất đi má, thì ta cũng mất đi chị gái của mình.

Giọng bà nghèn nghẹn, nước mắt đã tuôn ra từ hốc mắt từ khi nào. Bà mĩm cười dịu dàng, cố giữ bình tĩnh và nói tiếp.

- Đúng, má của con là chị gái của ta. Ta biết mọi chuyện. Ta biết cả hai đứa con, Norad và con. Ta nuôi nấng Norad từ bé, con nghĩ ta không hiểu con bé sao. Con giống chị ấy, rất giống. Đôi mắt của con, khi ta nhìn vào, nó khiến ta nhớ tới chị gái mình da diết.

Đó là lí do vì sao bà ấy có dáng vẻ giống má tôi. Trông vô thức nhìn bà, cả cách mà bà nói chuyện, mọi thứ đều khiến tôi nhớ đến má tôi. Nỗi xúc động chẳng thể kìm chế, nó cứ như vậy mà tuôn ra bên ngoài. Tôi nhớ bà ấy, tôi muốn gọi một tiếng má, tôi muốn nói lời cảm ơn bà sau những lần bà cố cứu lấy tôi. Nhưng chẳng ai cho tôi cơ hội cả, một cơ hội nhỏ nhoi cũng không.

- Con chẳng biết gì về bà ấy cả. Con từng rất hận bà ấy khi biết bà dâng chúng con cho kẻ-mà-ai-cũng-biết. Con từng nghĩ có lẽ con sẽ chẳng đủ khoan dung để tha thứ cho họ. Nhưng con lại chưa bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh của bà ấy, con luôn oán trách họ mà chẳng nghĩ đến những điều họ làm vì con. Đến khi bà ấy đi rồi con mới hối hận vì mọi thứ, nhưng đã quá trễ. Bây giờ dù con có gọi má cả ngàn lần, cố nói lời xin lỗi và cảm ơn thì bà ấy sẽ chẳng bao giờ nghe được.

- Chị ấy nghe được, chị ấy biết tình cảm của con, Sarah. Ta biết rằng con đau đớn, nhưng ta mong con không vì trả thù mà hành động mạo hiểm. Bây giờ mọi thứ dần trở nên nguy hiểm, hãy hứa với ta con không được làm gì liều lĩnh.

Bà nắm chặt tay tôi, đôi mắt dịu dàng của bà trở nên kiên quyết.

Tôi nhẹ giọng, gật đầu đồng ý ngay.

Một tia sét đánh thẳng xuống phía khu rừng đối diện khiến tôi giật bắn, ánh mắt vội di chuyển về phía trước. Cơn bão vẫn đang càn quét mọi thứ, tia sét khi nãy khiến một cái cây cháy rụi phần lá, gốc cây bị nứt nẻ đến hai ba phần. Trong làn khói xám lan toả trước mắt, đột nhiên một bóng đen từ đâu xuất hiện trước mắt. Bà Jones hoảng hốt, nhanh chóng lấy đũa phép và tiến đến chắn trước tôi. Tôi cũng nhanh tay giữ lấy đũa phép, giữ chặt nó và giơ cao đề phòng.

Bóng đen đáp xuống, nhanh như một cái chớp mắt. Từ trong làn khói đen, một thân người lao nhanh như cắt đến chỗ tôi. Tay kẻ đó cầm đũa phép, lao đến điên cuồng. Tôi trong phút chốc chẳng kịp phản kháng, đũa phép của kẻ đó đã kề ngay trên cổ tôi.

- Chính mày đã giết má. Mày giết má để cứu ông ta, tao biết chính mày là kẻ gây ra.

Đó là một giọng nói quen thuộc, đôi mắt màu nâu đỏ xoáy sâu vào mắt tôi, cả người chị ấy càng lúc càng run rẩy.

- Norad, chị phải bình tĩnh.

- Làm sao tao bình tĩnh được khi nghe tin má tao vừa chết đây, em gái. Chính mày đã ở đó, má đã chết trước mắt mày nhưng mày vẫn còn nhởn nhơ và vui vẻ tận hưởng. Tao biết mọi chuyện không phải xảy ra như thế này. Sirius, chính hắn ta mới là kẻ phải chết chứ không phải là má. Mày chính là đứa giết má, chính mày đã khiến má chết. Mày phải trả giá

- Expelliarmus (Bùa giải giới)

Đũa phép của Norad bị tước đi, chị ấy thở hắc và đổ dồn sự tức giận về phía sau. Chính bà Jones vừa sử dụng bùa giải giới, ánh mắt thương cảm của bà chiếu rọi vào chúng tôi, trông đau thương vô cùng.

Sau khi Norad buông tôi ra, tôi cố nuốt chút ít không khí đã bị tắt nghẽn khi Norad cố ép sát vào người tôi.

- Má con sẽ rất buồn nếu bà ấy thấy cảnh này.

- Má tôi đã chết, chính nó khiến má tôi chết. Bà chẳng có quyền gì mà xen vào chuyện của chúng tôi, một Hufflepuff nhu nhược!

- Norad!!!

Một giọng nói trầm trong góc vang lên, bấy giờ tôi mới để ý trong bóng đen có đến tận hai người. Và tất nhiên Norad không thể đến đây được nếu không có ông ấy.

Ông Stanley trông tiều tụy hơn hẳn, cả người ông gầy gò hơn nhưng vẫn mang dáng vẻ quý tộc, lạnh lùng thường thấy.

- Má con là một Hufflepuff, hãy cẩn thận lời nói. Bà Jones, bà ấy chính là em gái của má con. Con có thể nói mọi thứ, nhưng không được xúc phạm bất cứ ai!

Giọng ông Stanley chậm rãi, trầm lạnh khiến tôi có một chút sợ hãi. Norad im bặt, tôi thấy trong ánh mắt chị ánh lên sự tôn trọng đối với ông.

- Jason, vào vấn đề chính đi. Ông đến đây có việc gì?

Bà Jones bỏ qua ánh mắt thù hằn của Norad, bà hướng về ông Stanley, nhẹ giọng hỏi.

- Chúa tể đang nghi ngờ, tôi cần giữ Norad an toàn. Tạm thời con bé sẽ ở lại đây với bà, tôi biết bà có thể giữ con bé an toàn.

- Tại sao, con không muốn ở đây với mụ ta!!! Có chết con cũng không muốn ở đây với lũ Hufflepuff.

- Norad, đừng xen vào khi ta đang nói!

Ông Stanley gằng giọng. Nhận thấy Norad đã im lặng, ông tiếp tục.

- Lucius Malfoy, hắn đã biết mọi chuyện. Các con có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Ta cần các con an toàn! Tôi tin bà, như cách Anne tin bà.

- Chính thằng Malfoy đã tiết lộ mọi chuyện! Chính mày đã khiến mọi việc đi theo hướng tệ hại. Mày thích nó để rồi nó phản bội mày, khiến cả nhà mày gặp nguy hiểm và tao thì phải chạy trốn như một tên tù nhân. Ngay cả cha, ông ấy có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, chỉ tại mày. Mày còn khiến má chết! Mày không xứng đáng mang họ Stanley, tao cá là tao chẳng có đứa em gái nào

Lời nói đó đánh thẳng vào tim tôi khiến nó đau điếng. Tôi đã không nghĩ mình sẽ tiếp tục bị phản bội, bởi sự tin tưởng mù quáng của tôi. Điều đó khiến gia đình tôi rơi vào nguy hiểm, thậm chí tệ hơn là đối mặt với cái chết. Đã có quá nhiều lỗi lầm bởi sự nhu nhược của chính bản thân tôi.

- Chúng ta,... chúng ta có thể cùng nhau chạy trốn được không? Hắn đã biết, hắn sẽ giết cha! Cả chị nữa! Chị sẽ chạy trốn cùng em, đúng chứ?

Tôi nắm lấy bã vai Norad, cố van nài. Chẳng còn cách nào có thể cứu vãn được nữa. Chúng tôi chỉ có thể chạy trốn, cho dù là đến tận chân trời. Nếu Chúa tể biết được sự thật, hắn sẽ giết cha tôi, và cả tôi. Chị Norad sẽ bị hắn bắt, thậm chí là giam giữ.

- Đi trốn? Mày nghĩ đây là trò đùa chắc? Mày nghĩ hắn là ai? Hắn sẽ tìm tao bằng mọi giá! Hắn sẽ giết gia đình tao, tất cả là tại mày.

Norad đẩy tôi, cú đẩy khiến tôi ngã nhào lên sàn. Lời nói như mắc nghẹn ở cổ, nước mắt tuôn trào ra ngày một nhiều.

- Mình có thể trốn qua thế giới song song, chị Norad. Chị biết mà đúng không? Chúng ta sẽ an toàn khi ở đó.

- Thằng Malfoy biết mọi chuyện, con nhỏ ngu ngốc!

Đúng vậy, cậu ta biết mọi chuyện. Chính tôi là người nói tất cả cho cậu ta. Còn gì đau đớn hơn, tất cả mọi lỗi lầm đều bắt đầu từ chính tôi.

Tôi đổ gục người xuống sàn, hai tay bưng lấy mặt, nước mắt không ngừng chảy ra. Đôi mắt tôi nhìn xa xăm, tự hỏi liệu có một cánh cửa nào tình nguyện mở ra trong khi các cánh cửa khác đã đóng chặt.

- Ta sẽ lo phần Lucius, mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát của ta. Lúc này ta chỉ cần các con an toàn, không được hành động gì quá khích hay tự ý nộp mạng.

Nói rồi ông ngập ngừng, quay sang nhìn tôi.

- Con vẫn sẽ tiếp tục đến Hogwarts được chứ?

- Không, con sẽ đến!

- Ta đang hỏi em gái con.

Giọng ông trầm lạnh, gằng lớn.

- Tất nhiên, con vẫn ổn.

Tôi trả lời ngay, cố gạt đi nước mắt và điều chỉnh giọng nói ổn định.

- Được. Cứ cư xử như bình thường, Chúa tể sẽ nghi ngờ nếu con đột ngột vắng mặt.

Tôi gật đầu với ông, ánh mắt kiên định hơn.

- Hãy bảo vệ Norad giúp tôi, cả Sarah nữa. Tôi tin bà, bà Jones.

Dứt lời, ông quay sang tôi.

- Không phải lỗi của con!

Một làn khói đen vụt lên, ông Stanley biến mất trong không khí ngay sau đó.

- Cha cũng phải cẩn thận!

------

Vài ngày sau, tôi và Norad vẫn chẳng nói với nhau câu nào. Không khí giữa chúng tôi chưa bao giờ là khá hơn, vẫn luôn căng thẳng như thế.

Norad ngồi trên chiếc ghế sofa được đặt trước phủ Jones, trên tay chị ấy cầm một quyển sách, như thể đang đọc nó. Nhưng sự thật thì chị ấy chỉ đang cố che mắt tôi, giả vờ như đang đọc gì đó. Ánh mắt chị hướng xa xăm vô định, có lẽ đang suy nghĩ về điều gì.

Tôi cẩn trọng, nhẹ nhàng bước lại gần và ngồi cạnh Norad. Chị ấy khẽ giật mình, sau đó lại tức giận mà quát tháo tôi.

- Đừng cố tỏ ra thân thiết với tao. Tao không ngốc như lũ Hufflepuff tụi mày.

Mặc kệ những lời khó nghe từ Norad, tôi vẫn tiếp tục ngồi cạnh chị, hướng ánh mắt về nơi xa xăm mà chị đang nhìn, tiếp tục nói.

- Dấu hiệu của chị còn đau nhiều không?

- Chẳng phải việc của mày!

Tôi thở dài.

- Nhưng em lo cho chị!

- Tao chẳng cần mày ra vẻ lo lắng.

Thật khó để nói chuyện cùng Norad, lúc nào cũng vậy. Chị ấy cứng rắn, can đảm, kiêu ngạo và mạnh mẽ. Một cô gái cá tính và có lập trường vững trãi.

- Dạo gần đây em thường cùng dì Jones nghe radio. Những tin tức tệ hại tần suất xuất hiện ngày càng nhiều, các Giám ngục xuất hiện khắp nơi. Ở chỗ của Muggle, thiên tai xảy ra liên tục. Em không biết liệu chuyện này sẽ kéo dài bao lâu nữa. Nếu chiến tranh đến, em biết cả chị và em, cha và dì Jones hay cả má nữa. Em chắc chắn mọi người sẽ đứng lên và chống lại nó. Nên, Norad. Trước lúc đó, em không muốn mối quan hệ của chúng ta cứ mãi tệ hại như thế này.

- Đừng có nhắc đến má, mày không có tư cách.

Norad quát vào tôi, giọng chị run run. Có lẽ cái chết của má luôn là vết thương khó có thể mà xoá nhoà trong chúng tôi.

- Chị đã xem, đúng không? Em nhớ những lời chị nói, rằng chú Sirius mới là người phải chết.

- Không những xem, tao thậm chí còn đọc nó. Nếu không phải tại mày cố gắng thay đổi để cứu những kẻ đó, mọi chuyện sẽ không thay đổi. Má sẽ không chết.

Đôi vai Norad run rẩy, giọng nói đã bắt đầu trở nên nghẹn ngào.

- Chính má đã che chắn lời nguyền cho chú Sirius. Ngay cả em cũng bất ngờ vì điều đó!

Tôi cố nhớ lại hình ảnh hôm đó, khi mụ Bellatrix tung ra lời nguyền chết chóc vào chú Sirius. Một bóng đen nhanh chóng xuất hiện, che chắn cho chú trong màn sương mờ xám xịt.

- Mày đang cố lừa tao à? Việc gì mà má phải làm vậy?

- Tại sao em phải lừa chị? Em nghĩ má có lí do, hoặc má đã biết được gì đó.

- Nó vô nghĩa. Mày chỉ đang cố bao biện rằng mày không phải là nguyên nhân dẫn đến cái chết của má.

- Em không có

Tôi hét toán lên. Tại sao Norad chưa bao giờ bình tĩnh nghe tôi nói bất cứ điều gì. Cách nói chuyện của chị ấy khiến tôi như phát điên. Chị ấy chỉ cố gắng bảo vệ cái quan điểm chết tiệt của bản thân và chẳng bao giờ chịu lắng nghe người khác.

Tôi cố gắng bình tĩnh trở lại, sau một hồi kiềm chế cảm xúc của mình, tôi tiếp tục.

- Bỏ qua việc đó đi. Em nghĩ em cần nói với chị điều này.

Norad không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm.

- Em đã gia nhập Hội Phượng Hoàng, nơi mà mọi người chống lại Kẻ-mà-ai-cũng-biết. Em nghĩ em cần nói việc này với chị, vì em tham gia nó với tư cách là Norad Jones.

- Tao chả quan tâm việc của mày. Tao chỉ cần mày đừng cố thay đổi cái gì ở đây nữa. Tao muốn cha tao an toàn, tao không muốn mày hại chết ông ấy như cách mày làm với má.

-----

Kì nghỉ kết thúc một cách nhanh chóng. Như chỉ vừa mới hôm qua, hôm nay tôi lại xuất hiện ở sân ga ba phần tư để chuẩn bị cho năm học thứ sáu của mình với chiếc rương to tướng. Đi cùng tôi là bà Jones, dì ấy vẫn nhẹ nhàng dặn dò đủ thứ giống như những lần trước. Tối hôm qua tôi đã cố gắng bắt chuyện với Norad nhưng có lẽ chị ấy không quan tâm cho lắm, nên buổi sáng tôi cũng không có cuộc gặp mặt để tạm biệt chị gái của mình.

Tôi bước lên tàu sau khi đã chào tạm biệt dì của mình. Tiếng còi vang lên in ỏi, hầu hết mọi người đều đã an toạ tại vị trí của mình, cánh cửa cũng đang khép dần lại.

Tôi lê bước chân đến toa dành cho huynh trưởng, vừa bước vào trong đã gặp ngay Ernie đang nhai ngấu nghiến vài mẫu kẹo dẻo.

- Bồ ăn không?

Cậu bạn chìa vài viên kẹo trước mắt tôi, ngay sau đó tôi liền từ chối khéo ngay.

- Bồ đọc báo chưa, bài báo về Harry - Kẻ được chọn và sự trở lại của Kẻ-mà-ai-cũng-biết ấy.

Ernie đang nhai nhồm nhoàn mớ kẹo dẽo, vừa nhai vừa nói.

- Mình có nghe được một chút!

- Đáng lẽ ngay từ đầu chúng ta nên tin cậu ấy. Mình thật sự thấy có lỗi với Harry.

Tôi gật gù, lời Ernie nói không sai chút nào. Việc Harry bị đồn đại là kẻ nói dối suốt năm thứ năm chắc hẳn khiến cậu ấy phải khổ tâm lắm.

- Điểm kì thi OWL của bồ thế nào?

Ernie đột nhiên đổi chủ đề. Và những việc xảy ra khiến tôi quên bén việc mình phải xem điểm OWL của mình.

- À, không tệ lắm. Ít nhất là mình vẫn có thể trở lại Hogwarts vào năm thứ sáu.

Tôi ngập ngừng, sau đó gãi đầu cười với lời nói có chút vụn về. Tôi đâu thể nào gật đầu thừa nhận rằng tôi quên bén việc mình phải xem điểm của kì thi OWL.

Cuộc trò chuyện của chúng tôi không diễn ra quá lâu. Trong toa tàu dành cho huynh trưởng nhà Hufflepuff trở nên yên tĩnh hẳn, chỉ có tiếng nhai nhóm nhép mớ kẹo dẻo của Ernie là vang lên liên tục.

Thời tiết phía ngoài cửa sổ con tàu loang lổ như một ngày mùa hè, con tàu đi qua làn sương mù dày, lạnh lẽo và sau đó lướt qua dưới ánh sáng mặt trời yếu ớn. Khi đoàn tàu đi vào khu vực của những thần chú sáng sủa, mặt trời hiện ra ngay trên đỉnh đầu, tôi chào tạm biệt Ernie và nhanh chân chạy đến toa tàu của hai người bạn thân đã lâu chưa gặp.

- Merlin ơi Norad, bồ trông gầy đi nhiều quá!

Susan chạy đến ôm chầm tôi. Mái tóc màu nâu hạt dẻ của cô nàng cạ hết vào má tôi.

Chào nhau thắm thiết phải mất vài phút, chúng tôi mới bình tĩnh mà ngồi xuống.

- Mình đọc báo rồi, bồ dũng cảm lắm Norad! Nhưng lần sau đừng mạo hiểm như vậy.

Susan nhẹ nhàng nói.

Kể từ lần đó, vài tờ báo đã đưa tin về việc chúng tôi xuất hiện ở Bộ pháp thuật. Hầu hết là vài lời tuyên dương, và chi tiết cuộc chiến cũng không được nói đến kĩ càng.

- Mình mới đi mua vài viên kẹo, hai bồ có muốn ăn không?

Justin đổi chủ để, tay cậu chìa ra vài viên kẹo dẻo. Susan nhanh chóng chộp lấy một cái, còn tôi thì nhìn nó ngán ngẫm. Lại là những viên kẹo dẻo.

- Không, cảm ơn Justin. Ernie vừa dành vài giờ để nhai đống kẹo dẻo của bồ ấy, nó khiến mình trở nên ám ảnh.

Tôi vừa dứt lời thì hai cô cậu đã cười lớn. Đúng là, nhìn hai cậu ấy cười như vậy cũng khiến fooi bật cười theo.

- Khi nãy đi mua kẹo mình có gặp Ron, bồ ấy cũng đói bụng hệt như mình vì bữa trưa đến trễ quá. Vì gặp Ron nên mình có ghé lại toa của bồ ấy nói chuyện một lúc.

Justin hướng mắt nhìn tôi, sau đó cậu bắt đầu ngập ngừng.

- Có chuyện gì à?

- Mình không biết có nên nói chuyện này không?

- Mình nghĩ là có đó!

Tôi nói, sự tò mò dần dâng trào cao hơn khi Justin cứ úp úp mở mở.

- Ron nói thằng Malfoy đang ngồi bên toa tàu cùng lũ Slytherin, nó không ngồi ở toa huynh trưởng. Khác với cái kiểu thích khoe mẽ cái chức vụ đó của nó. Và Harry thì hình như đang định hành động gì đó. Mình chỉ nghe được đến vậy thôi.

Justin khẽ quan sát tôi, và tôi thì vẫn bình thường khi nghe cậu ấy nhắc đến cái tên Malfoy.

- Có lẽ hắn chán việc khoe khoang rồi cũng nên!

Susan nói, trông cậu ấy không để ý nhiều cho lắm.

- Chúng ta nên cứ mặc kệ tên Malfoy đi thì hơn! Để ý đến hắn chỉ làm não mình thêm trì trệ.

Tôi thở dài.

- Mình nghĩ Norad Jones của năm thứ sáu đã trưởng thành hơn nhiều rồi đó!

Tôi gật gù nhìn Justin. Đúng thật là đã trưởng thành hơn nhiều sau hàng đống chuyện xảy ra.

- Cậu vẫn đeo nó à?

Susan nhìn sợi dây chuyền màu lục đang phát sáng trên cổ tôi, liền hỏi ngay.

- Biết đâu đây là món quà do ai đó mà không phải hắn ta tặng.

Tôi vô thức đưa tay xoa xoa mặt dây chuyền.

- Vẫn như cũ, chủ nhân của món quà rất có khiếu thẩm mĩ đấy!

Vài giờ trôi qua, qua khung cửa sổ ở toa tàu, tôi có thể nhìn rõ Hogwarts đang dần hiện ra trước mắt. Chúng tôi nhanh chóng khoác lên người chiếc áo chùng nhà Hufflepuff, sau đó là rời khỏi các toa tàu. Tôi đã có một kế hoạch, sau khi tất cả rời khỏi tôi sẽ đến giải bùa cho Harry. Biết đâu vì chuyện gì đó mà không có ai đến cứu cậu ấy, nên tôi đành phải chắc chắn rằng Harry phải an toàn.

Khi mọi người đã đi hết, tôi đứng ở trước cửa toa tàu của Slytherin. Chắc bây giờ đã có thể vào bên trong được rồi, có lẽ Draco đã ra ngoài rồi cũng nên, bởi tôi ngồi ở toa tàu của mình đã đợi một lúc lâu. Tôi nhẹ nhàng đi đến cánh cửa, còn chưa kịp vươn tay để mở thì cánh cửa đã tự động mở ra. Trước mắt tôi là Draco, cậu ta ngạc nhiên vô cùng khi thấy sự xuất hiện của tôi. Không gian chìm vào khoảng không vài giây, sau đó cậu ta bước tiếp, không để ý đến tôi.

Tôi nhanh chóng chạy vào bên trong toa tàu, nhìn một lượt xung quanh sau đó tự nói với bản thân.

- Mình hi vọng rằng bồ có ở đây, Harry!

Trong khoảng trống tưởng chừng chỉ có mình tôi, Harry hiện ra trước sự ngỡ ngàn tột độ. Cậu ấy không bị thương, tự mình cởi áo choàng tàng hình ra, nhìn tôi sửng sốt.

- Bồ ổn chứ Harry! Malfoy có làm gì bồ không?

Tôi chạy đến, hỏi han ngay.

- Hắn ta tưởng mình là bồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net